Chương 17: Mẹ kiếp, cứu mạng, mình gọi sai rồi

Chương 17: Mẹ kiếp, cứu mạng, mình gọi sai rồi

Editor: L’espoir

*

Trong mười mấy giây này, Tô Đồng nghĩ đến bất kỳ phản ứng nào có thể xảy ra của Sở Tắc, rồi lại suy nghĩ về đủ loại phương pháp đối phó trong đầu.

Trong cảm xúc nửa mong đợi nửa là lo lắng của Tô Đồng, Sở Tắc chậm rãi mở mắt ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, niềm vui trên mặt người đàn ông ngay lập tức cứng đờ, đồng tử hơi giãn ra, ngay sau đó không thể tin nhìn về phía bên cạnh, khi phát hiện Chương Nhược Đồng vẫn đang im lặng đắp mặt nạ, căn bản không có từng bước quá giới hạn nào, tất cả hành động khıêυ khí©h và vuốt ve đều do Tô Đồng làm, ý cười trong mắt từng chút từng chút trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, năm ngón tay dần dần siết chặt.

Là cái mùi này, chính xác là cái mùi này.

Căm phẫn, thất vọng lắm nhỉ, có muốn bắt đầu trả thù không? Giá trị cặn bã sẽ không nổ bùm thật lớn đó chứ.

Nghĩ đến Sở Tắc sẽ rất tức giận, nhưng không nghĩ tới khí thế của hắn vừa lạnh lùng vừa âm u, Tô Đồng bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, cổ họng khô khốc, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Kế hoạch quá là hoàn hảo, nhưng thực hành thực sự là quá khó khăn.

Nhưng không quan trọng, hôm nay đã hoàn thành 90% rồi.

Tô Đồng dựa theo kế hoạch nằm sấp xuống, chuẩn bị tiến hành 10% cuối cùng kia, cô dán vào bên tai của người đàn ông, sắp nói ra câu chúc phúc nhẹ nhàng đã chuẩn bị sẵn: “Chúc mừng sinh nhật, Sở Dịch”, như vậy để chứng minh mình đã nhận nhầm người.

Cô vừa đến gần, đôi mắt đào hoa kia đã nheo lại đầy nguy hiểm, hơi thở lạnh lẽo chợt ùa về sống lưng.

Tô Đồng khẩn trương, nói ra miệng giờ lại nghẹn lại.

“Chúc, chúc mừng sinh nhật, Sở Tắc”

Mẹ kiếp, cứu mạng, mình gọi sai rồi.

Hiện tại thêm một câu ‘anh trai của Sở Dịch’ có còn kịp không? Hoặc yêu cầu ‘thẻ’ làm lại từ đầu được không?

Tô Đồng quả thực muốn ngồi trên tàu con thoi xuyên qua không gian và thời gian.

Tuy rằng chỉ là một chữ, nhưng ý nghĩa hoàn toàn không giống, hành động này của cô tương đương với việc làm nổ tung người sói.

Vẻ mặt Sở Tắc đã không còn nhìn rõ nữa, tựa hồ ngay cả mất mát và phẫn nộ trước đó cũng chỉ là thoáng qua như một cơn giác, ngược lại là Tô Đồng ở trong con ngươi của hắn, đang rất hoảng sợ.

Sao mà không sợ cho được, trái tim của con người Sở Tắc này đen tối, dựa theo cốt truyện, giai đoạn sau lại càng liên quan đến xã hội đen, những công việc độc ác bẩn thỉu trên con đường sự nghiệp của nữ chính, đều do đích thân hắn tự tay xử lý.