Trong cuộc họp, Hạ Ninh luôn thả hồn lên mây, cậu cúi đầu, chỉ nghe tiếng nói của Văn Quân Hạc vang lên khắp phòng họp.
Sau cuộc họp, Lâm Kha nói với Hạ Ninh, “Cậu không bình thường, lúc trước cậu còn nghiêm túc ghi chép tất cả nội dung cuộc họp, hôm nay cậu sao thế?”
Tổng giám đốc của bọn họ luôn nói Hạ Ninh ngốc nghếch như học sinh tiểu học, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cậu cũng muốn nhớ kĩ.
Thật ra chỉ có một mình Hạ Ninh biết, sau ca giải phẫu vào hai năm trước, trí nhớ của cậu bắt đầu suy giảm. Hạ Ninh cứ hay quên mất vài chuyện, thế nên cậu bắt đầu tập thói quen nhớ những chuyện đã xảy ra. Lúc trước, bên cạnh cậu có Văn Quân Hạc luôn nhắc cậu tới kỳ thi, thời khóa biểu, ra ngoài thì đừng quên đem theo thứ gì, bây giờ chỉ còn một mình cậu.
Hạ Ninh nói, chẳng có gì hay để ghi chép, rồi cậu lại nghe đồng nghiệp bàn về chuyện của Văn Quân Hạc. Nghe nói anh được công ty mời tới làm việc với cam kết lương cao, còn nói về những khoảnh khắc huy hoàng như là anh đã tốt nghiệp trường đại học nào.
Thật ra Hạ Ninh biết hết những chuyện này, cậu có lén lút theo dõi tài khoản xã hội của Văn Quân Hạc, cũng xem những tin tức liên quan tới anh.
Hạ Ninh nhớ có một lần tạp chí nào đó phỏng vấn anh, hỏi anh mẫu người lý tưởng của anh là gì.
Văn Quân Hạc nói anh không quan tâm tới bề ngoài, anh chỉ đổ trước vẻ đẹp trí tuệ.
Sau khi Hạ Ninh đi tra thử xem người yêu vẻ đẹp trí tuệ là gì, cậu thở hắt ra, thầm nghĩ có lẽ tới kiếp sau mình cũng chẳng thể trở thành hình mẫu mà Văn Quân Hạc yêu thích.
Thảo nào Văn Quân Hạc không thể cương lên với cậu.
Hạ Ninh nhìn anh rời xa mình qua từng ngày, càng ngày càng không thể chạm tới, hình như chỉ có một mình cậu là con chó hoang không nhà đứng tại chỗ.
Năm hai mươi mốt tuổi, cuộc đời của Hạ Ninh bị chém thành hai nửa, nửa trước như chìm trong kem bơ ngọt ngào, nửa sau lại là chìm trong nước đang. Vào lúc đó cậu mới nhận ra rằng, hóa ra trên đời này không có ai sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của người khác.
Đến buổi chiều, công ty thông báo mở tiện liên hoan, Hạ Ninh không thể không đi, cậu dọn dẹp đồ đạc rồi chậm rãi bước ra ngoài. Ai mà ngờ cuối cùng chỉ còn lại cậu và một người đồng nghiệp cùng phòng không có xe đi. Hạ Ninh đứng tại chỗ, nghĩ thầm sao lần nào người xui xẻo cũng là cậu.
Văn Quân Hạc nói là cậu có thể đi cùng xe với anh.
Hạ Ninh nhận ra được Văn Quân Hạc nhìn cậu trong một chớp mắt, cậu chợt cảm thấy căng thẳng, thấp thỏm.
Chắc là Văn Quân Hạc cũng thấy xúi quẩy, vì anh không hề thể hiện như anh và cậu có quen biết với nhau, vẫn coi nhau như người xa lạ thì hơn – Hạ Ninh nghĩ thầm.
Hạ Ninh và một người đồng nghiệp khác lên xe của Văn Quân Hạc, hai người ngồi đàng hoàng nghiêm chỉnh, không nói câu nào, rất là ăn ý.
Bỗng nhiên, Hạ Ninh nhìn chăm chú vào nhãn hiệu gì đó trên xe rồi ngây ra, nhớ lại vào đại học năm thứ hai, cậu cũng muốn tặng một chiếc xe hãng này cho Văn Quân Hạc.
Nhưng sau đó Văn Quân Hạc không nhận, còn nổi đóa một trận, thế nên Hạ Ninh không nhắc tới chuyện này nữa, câu tự chạy xe. Lúc đó cậu chỉ vừa mới biết cầm lái, sợ đi đường nên đa phần là Văn Quân Hạc bất đắc dĩ làm tài xế cho cậu, cậu ngồi ở ghế phụ.
Hạ Ninh nói cho Văn Quân Hạc nghe, sau này chỉ có một mình cậu mới được ngồi ở ghế phụ.
Văn Quân Hạc nói là cậu gây chuyện vô lý.
Đó là câu nói mà cậu thường nghe Văn Quân Hạc nói trước mặt mình nhất, anh còn nói mình không chịu được tính chiếm hữu của cậu. Lúc trước, chỉ cần phát hiện có nam hay nữ tới gần Văn Quân Hạc là cậu sẽ vội vã xông ra, công khai thể hiện chủ quyền.
Sau đó, Hạ Ninh nghĩ, lúc đó cậu lấy đâu ra tự tin mà dám làm như thế? Chắc là cha cậu cho đấy mà.
Sau đó, xe cũng bị niêm phong theo rồi, nếu biết sớm thế thì cậu nên chuyển nó cho Văn Quân Hạc. Hạ Ninh lại thất thần nghĩ ngợi.
Vậy tại sao Văn Quân Hạc muốn mua xe hãng này?