Chương 5: Bạn trai của Tiểu Hạ

Hạ Ninh nghĩ, chắc không phải là anh muốn đặt lịch sử nhục nhã trước mặt anh, nhắc nhở bản thân anh mọi lúc chứ?

Ngoài lý do này ra, cậu không tài nào nghĩ ra được cái gì hợp lý.

Sau khi tới nhà hàng, Hạ Ninh và người đồng nghiệp kia bước xuống xe, đồng nghiệp cảm ơn Văn Quân Hạc, Hạ Ninh gật đầu với anh rồi đi vào thang máy.

Người đồng nghiệp đi cùng cậu là một nữ nhân viên thực tập, cô nói với Hạ Ninh, “Tổng giám đốc Văn đẹp trai thật, hấp dẫn ghê, không biết anh ấy có bạn gái chưa?”

Hạ Ninh nói chắc là có rồi.

Người đồng nghiệp kia hỏi sao cậu biết được.

Hạ Ninh hơi sửng sốt, nhớ tới chuyện năm ngoái cậu nhìn thấy ảnh chụp của Văn Quân Hạc và Hàn Khanh trên nền tảng xã hội nào đó, cậu cho rằng bọn họ đang hẹn hò, ngập ngừng vài giây rồi nói, “…Tổng giám đốc Văn xuất chúng như thế, chắc là có người nhiều theo đuổi lắm, làm sao anh ấy là người độc thân được.’

Nhưng người xuất chúng thế kia đã từng là bạn trai của cậu.

Lúc trước, Hạ Ninh từng tưởng tượng bọn họ sẽ sống chung với nhau cả đời, cậu còn nghĩ tới chữ được khắc trên bia mộ của bọn họ, ví dụ như là người yêu của Văn Quân Hạc gì đó.

Bọn họ bước vào nhà hàng, lúc này Hạ Ninh mới nhận ra mình hơi chậm, chỉ còn chỗ cho ba người.

Lần này Hạ Ninh nhanh chóng kéo ghế ra để nữ đồng nghiệp kia và Văn Quân Hạc ngồi xuống cạnh nhau. Vào lúc ăn cơm, cậu luôn cúi đầu ăn cơm, lúc quản lý đọc diễn văn, cậu mới giơ ly lên mang tính tượng trưng. Không ngờ các đồng nghiệp đều muốn uống một ly với Văn Quân Hạc, những ai phải lái xe thì uống nước ngọt thôi.

Cuối cùng khi tới lượt Hạ Ninh, cậu kiên trì cúi đầu không nhìn vào mặt Văn Quân Hạc, chỉ nhìn chăm chú vào ly, “Chào mừng tổng giám đốc Văn.”

Khi những người khác nâng ly, Văn Quân Hạc luôn ôn hòa cảm ơn bọn họ, nhưng lúc nhìn Hạ Ninh, anh lại nhìn cậu bằng ánh mắt đánh giá. Chắc là quản lý cũng không ngờ thái độ của anh lại thế này.

Quản lý Từ vội nói xen vào, “Tiểu Hạ, cậu không lái xe mà, kính một ly rượu cho tổng giám đốc Văn đi.”

Một ly rượu chẳng là gì với Hạ Ninh, nhưng cậu cảm thấy khó thở khi phải đối mặt với Văn Quân Hạc, có phải lúc trước khi Văn Quân Hạc gặp cậu, anh cũng khó chịu như vậy không?

Cho dù Văn Quân Hạc làm khó cậu, cậu cũng thấy bình thường, điều này khiến Hạ Ninh nhớ tới một chuyện cũ. Lúc trước, khi cậu dẫn Văn Quân Hạc về nhà, cha cậu cũng từng ra oai phủ đầu anh.

Khi đó cậu cứ tưởng rằng, Văn Quân Hạc chấp nhận hẹn hò với cậu là vì cảm động trước tấm lòng chân thành của cậu. Sau đó cậu mới biết là do cha mình lén lút uy hϊếp anh bằng sự an toàn của cả nhà anh.

Làm sao cậu dám cầu xin Văn Quân Hạc thích mình dù chỉ một chút.

Hạ Ninh siết chặt ly rượu, “Tôi kính anh, tổng giám đốc Văn.”

Nói xong cậu bèn uống cạn, Văn Quân Hạc vẫn bình tĩnh nhìn cậu rồi mới nói, “Tẻ nhạt.”

Sau đó, Hạ Ninh không thấy gì ngon nữa, cậu hơi dị ứng với rượu, chẳng bao lâu sau là cậu thấy người mình ngứa ngáy. Sau khi bữa tiệc kết thúc rồi, mọi người tự về nhà, Hạ Ninh rời khỏi đoàn người, đi về phía hướng khác.

Văn Quân Hạc lập tức nhìn thấy Hạ Ninh leo lên một chiếc xe bốn bánh màu đen, quản lý Từ cũng nhận ra anh đang chú ý tới phía đó.

“Đó là ai thế?”

Một người đồng nghiệp nói, “À à, đó là bạn trai của Tiểu Hạ tới đón anh ấy, hai người đang quen nhau, bạn trai của anh ấy còn làm việc ở công ty bên cạnh công ty của chúng ta nữa! Bây giờ hai người còn đang để dành tiền mua nhà.”