Chương 1
Chàng trai ấy tên là Diệp Tử Ngạn, là người mà năm ấy tôi yêu. Chính là dùng hết sức lực, và sinh mạng để yêu.
Năm tôi mười tám, Tử Ngạn chuyển đến lớp tôi, cậu ta ngồi cuối lớp. Bởi vì dáng người cậu ta cao ráo, lại gầy ốm, da trắng như con gái, lúc nào nói chuyện cũng từ tốn, nhẹ nhàng, nên ai cũng bảo cậu ta là gay, đôi lần còn có mấy bạn nam tỏ tình với cậu ta nữa.
Lúc đó cậu ta đỏ mặt hầm hầm, gằng từng tiếng “Tôi không phải gay”.
Tôi ngồi một bên không nhịn được mà cười ngặt nghẽo.
Đôi lúc còn cậy mạnh mà vỗ đầu cậu ta “Tiểu bạch kiểm, cười một cái cho chị xem nào”.
Nhiều lần, rất nhiều lần sau đó, cậu ta đã cười với tôi, rất dịu dàng.
Một ngày nào đó, tôi chợt ép Tử Ngạn vào sát tường, ngửa đầu hỏi cậu ấy “Thích tớ không, từ nay, cậu có thể dựa vào tớ”. Nghe thì giống lời tỏ tình của một thằng con trai hơn.
Nhưng Tử Ngạn lại trân mắt nhìn tôi một lúc, sau đó, từ từ cuối đầu xuống, hôn tôi.
Tôi chính thức độc quyền chiếm hữu Tử Ngạn.
Tử Ngạn lần đầu tiên đến căn phòng trọ nhỏ của tôi, bước vào thế giới chưa một lần nhìn thấy, khi tôi dọn dẹp phòng, anh ấy vốn định bê chiếc bàn giúp tôi, nhưng mãi cũng không nhấc nổi, nhìn anh ấy gương mặt trắng nhợt, thở hổn hển, tôi lại thấy buồn cười.
Tôi trầm giọng, ánh mắt tinh nghịch nhìn anh “Em ngồi nghỉ đi, mấy việc này anh làm là được rồi”. Còn cầm bàn tay anh ấy mà vỗ mấy cái.
Tử Ngạn trừng mắt với tôi, nhưng lại yên lặng rồi xuống một bên, cố gắng thu mình không muốn làm vướn bận tôi.
Lâu lâu anh lại giúp tôi lau mồ hôi, rót cho tôi cốc nước, quạt thay tôi.
Có lần tôi ôm bình nước đi phía trước, Tử Ngạn đi ngay sau lưng tôi, bác gái kế nhà nhìn thấy bảo “Để bạn gái ôm bình thế này, cậu là con trai sao hả?”.
Tôi dừng lại nhìn bác ấy “Không phải đâu ạ, nếu để anh ấy ôm bình nước, khi ngã cháu không thể đỡ nổi anh ấy, nhưng nếu cháu ngã thì anh ấy sẽ đỡ được cháu đấy ạ”. Tôi xoay đầu cười hề hề với Tử Ngạn, anh ấy bình thản mà cười với tôi “Ừ”.
Đường đời mỗi người đều khác nhau, gặp được người nên gặp, yêu đúng người nên yêu, vì thế, tôi tin vào duyên phận của tôi và Tử Ngạn.
Trước đây, tôi nghĩ mình sẽ gặp được một người đàn ông tốt, có thể để tôi dựa dẫm, che chở tôi cả đời, nhưng khi gặp được Tử Ngạn, tôi lại bằng lòng để anh dựa dẫm cả đời, che chở hạnh phúc của chúng tôi cả đời, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi là đủ.
Bởi vì đàn ông, luôn đặt nặng cái tôi lên trên đầu, nhưng người đàn ông của tôi, có thể nhúng nhường, có thể tùy ý tôi làm loạn, cho dù người khác chê bai anh, dè biểu anh, chỉ cần tôi nắm lấy tay anh, anh vẫn sẽ cười đáp lại.
Đôi lúc tôi lại thấy tủi thân, muốn giống như cô gái khác, một lần đi dạo cùng Tử Ngạn, tôi chợt đứng lại than mỏi chân, dùng bộ dạng đáng thương nhất có thể mà nhìn anh ấy.
Tử Ngạn híp mắt nhìn tôi, bất giác tôi thấy mình hơi quá rồi, vốn biết sức khỏe anh rất yếu, lại cố chấp muốn anh cõng tôi, khi tôi muốn nói “Hay là thôi đi” thì anh khẽ nhíu mày rồi xoay người, ngồi xuống, tấm lưng anh thon dài, nhìn rất mỏng manh, tôi e dè leo lên lưng anh.
Tôi nghe được hơi thở nặng nền của Tống Ngạn, cảm nhận được anh dùng hết sức lực của mình để đứng dậy, trái tim tôi nghẹn đi. Tôi vỗ nhẹ vai anh “Được rồi, thả em xuống đi, em không mỏi chân nữa”.
Tử Ngạn không nói lời nào, kiên trì đi, đến bước thứ mười một, anh mới đặt tôi xuống.
Gương mặt anh trắng bệch, mồ hôi đổ đầy trên trán. Tôi xót xa lau giúp anh, giọng lạc đi “Quên bảo anh, dạo này em lên ký rồi”.
Tử Ngạn bỗng ôm chầm lấy tôi, nhịp tim vẫn còn đập nhanh trong l*иg ngực “Bây giờ là mười một bước, sau này sẽ là năm mươi bước, một tram bước, rồi sẽ có ngày anh cõng em về đến nhà”.
Đây chính là tình yêu của tôi, không cần biết anh ấy có thể cõng tôi đi được bao xa, lại không chấp nhất tính trẻ con của tôi, chỉ cần nhìn thấy anh cố gắng làm tôi vui, tất cả đã đủ lắm rồi.
Mùa đông thứ ba trôi qua, chúng tôi vẫn ở bên nhau như điều nhiệm màu của cuộc sống.
Tôi chưa bao giờ tin vào câu nói “Tình yêu không phải là tấc cả, cũng không phải là phép màu”. Bởi vì đối với tôi, Tử Ngạn đã trở thành thế giới duy nhất thuộc về tôi.
Khi Tử Ngạn bảo với tôi anh phải ra nước ngoài du học. Tôi làm gì mà có tiền để bất chấp đi theo anh chứ. Tôi chỉ có thể ở lại, chờ đợi và tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, đã từng yêu nhau như thế, tôi tin vào vị trí của mình trong lòng Tử Ngạn.
Ngày tiễn anh ở sân bay, anh đã nói “Đợi anh, anh nhất định trở về, nhất định sẽ cõng em về đến nhà, chỗ dựa của em, chỉ có thể là anh”.
Điều tôi không ngờ tới, chính là thời gian đã bào mòn đi lòng tin của tôi, năm đầu tiên, lòng tin vào tình yêu của tôi vững trãi như một bức tường thành, ngày ngày đều cố gắng sống tốt, nhiều lần nghĩ về một tương lai, Tử Ngạn khỏe mạnh trở về, cầu hôn tôi.
Năm thứ hai anh đi, có người tỏ tình với tôi, đã có những lần lưỡng lự, nhưng tôi từ chối, có lẽ tôi vẫn còn vươn vấn chút gì đó hơi ấm từ anh, những hồi kia quá đẹp, quá ấm áp.
Năm thứ ba, một buổi chiều nào đó, tôi lang thang trên đường, nhìn theo một anh chàng đẹp trai đến ngơ ngác, sau đó chợt nhận ra, có phải tôi đã quên mất Tử Ngạn?
Và một chiều nào đó, tôi nhón chân, hôn người con trai khác.
Anh ấy có thể che mưa cho tôi, cõng tôi đi trên từng con phố, thay tôi bê đồ, nhưng mà tôi hiểu, người yêu của tôi, không có ai thật lòng hơn Tống Ngạn.
Một ngày nào đó, khi chúng tôi đi chơi vào lễ valentine, anh ấy nắm tay tôi chen qua cả đám đông, bởi vì anh ấy đi trước, lại nắm tay tôi, nên không hề nhìn thấy sau lưng, tôi vẫn phải chật vật chen qua đám người, lại còn phải theo kịp bước của anh ấy, tôi bất giác nhớ Tử Ngạn, tuy không thể chen vào đám đông phía trước, nhưng anh luôn đứng bên cạnh tôi, sau lưng tôi, như vậy anh mới có thể đỡ tôi khi tôi ngã.
Tử Ngạn không mạnh mẽ như người khác, nhưng lại yêu tôi theo cách của riêng anh ấy.
Tôi chia tay cũng vào ngày valentine đó.
Đó là năm thứ ba, mối tình chỉ vừa hơn hai tháng.
Tôi đã không còn tin vào câu “Tình yêu là tấc cả” nữa, hơn nữa, tôi còn nghĩ “Tình yêu chính là nỗi ám ảnh”.
Tôi bị ám ảnh bởi tình yêu với Tử Ngạn năm ấy.
Sau đó tôi lại quen người con trai khác, tôi bước sang tuổi hai mươi lăm, làm quản lý về tiệc cưới cho một khách sạn.
Tôi chia tay bạn trai mới ba tháng sau đó, đơn giản vì một lần, tôi bê bình nước nhưng anh ấy lại giằng lấy, bởi vì anh ấy là đàn ông, là bạn trai tôi, anh ấy không thể đứng một bên nhìn tôi bưng bê như vậy được.
Có lẽ rất ngớ ngẩn nhưng tôi hiểu, tôi không chia tay anh ấy vì chuyện như vậy, mà chỉ vì, anh ấy không chiều tôi như Tử Ngạn.
Tử Ngạn của tôi không phải vậy, chỉ cần điều tôi thích, tôi muốn, anh ấy đều làm cho tôi, dù làm được hay không được, anh ấy vẫn cố gắng hết mình.
Năm thứ năm, Tử Ngạn trở về, vào một ngày mưa tầm tả, anh xuất hiện trước mặt tôi, vai áo đẫm nước, mỉm cười với tôi “Anh nhớ em”.
Trở về rồi, nhưng đến khi anh trở về, tình yêu của tôi liệu có còn được như lúc ban đầu?
Nếu như anh biết, trong những năm anh rời khỏi, tôi đã từng thay lòng, đã vì cô đơn mà ở bên người khác. Anh sẽ ra sao? Liệu anh có trách tôi không?
Nhưng tôi vẫn về bên cạnh anh như một quy luật, không phải vì yêu đương cuồng nhiệt như tuổi trẻ, mà là vương vấn. Là vì tôi biết, chỉ có anh mới thật lòng với tôi.
Một năm sau đó, Tử Ngạn vẫn chưa cầu hôn tôi, cũng không có ý định tiến đến hôn nhân.
Ngày nào đó của tháng mười, hoa dã quỳ đã bắt đầu nở, Tử Ngạn ngất đi trong tay tôi.