Chương 1
Tử Lam nói “Điều buồn cười nhất, chính là việc, tôi yêu
anh
ấy, dường như
chỉ
cómình tôi biết, nhưng
anh
yêu cô gái đó,
cả
thế giới đều biết”.
Tử Lam nói “Điều đau khổ nhất, không phải là
anh
ấy không yêu tôi, mà là dù không yêu tôi, nhưng lại muốn ở bên cạnh tôi”.
Tử Lam nói “Điều hối hận nhất, không phải là đã yêu
anh
ấy, mà là đã để cho
anhấy ở bên cạnh mình suốt ngần ấy năm”.
Không phải
chỉ
có
mình
anh
ấy là bỏ lỡ thanh xuân, thanh xuân của tôi, cũng đã vì yêu mà bỏ lỡ.
Mười ba năm, chúng ta đều đã trưởng thành, bỗng nhiên
anh
muốn quay về quá khứ, muốn tìm lại thanh xuân từng bỏ lỡ,
anh
mới biết, người bỏ lỡ tháng ngày tươi đẹp ấy, không phải
chỉ
có
anh.
Khi những bí mật bị phơi bày, nỗi đau một lần nữa sống lại mạnh mẽ,
chỉ
tiếc là,
em
đã không còn là nữ sinh mười bảy tuổi năm ấy, đủ dũng khí để chấp nhận nỗi đau một lần nữa, thanh xuân không trở lại, dũng khí để yêu
anh
cũng không còn, nỗi đau ngần ấy năm cũng cần phải kết thúc.
Tử Lam nói “Nỗi đau của
anh,
em
san sẻ cùng
anh, nỗi đau của
em, một mình
emchôn giấu ngần ấy năm, tâm hồn không còn nguyên vẹn, trái tim rạn nứt, thanh xuân đau đớn, điều mà
em
hối hận nhất, chính là mùa hè năm ấy, đứng ngắm
hoabằng
lăng
tím
cả
con
đường.
Em
thấy
cánh
hoa
rớt trên vai
anh.
Thấy
chiếc áo trắng vươn đầy vết bụi.
Đôi mắt
anh
chất chứa nỗi buồn, nỗi đau cùng tiếc nuối.
Anh
trước mặt
em
quá cô đơn.
Nhưng cũng chính là điểm nhấn duy nhất trong bức tranh ngày đó.
Hoa
bằng
lăng
tím
cả
con
đường,
chỉ
có
em
thấy
anh.
Tử Lam một mình ngồi trên bàn ăn sáng,
cả
đêm qua Vô Hiên không hề về nhà, cô cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Khi
anh
vơ vội chiếc chìa khóa, ngay
cả
một lời cũng chưa kịp nói với cô, cánh cửa khép thật mạnh, năm năm rồi, Tử Lam lại một lần nữa nghe
thấy
cái tên Viên Hạ.
Vô Hiên trở về, gương mặt mệt mỏi,
anh
ngả người vào ghế sô pha, Tử Lam hít một hơi thật sâu, lặng lẽ pha cho
anh
ly sữa ấm, giúp
anh
cất áo khoác.
“Anh
không ăn sáng đâu,
anh
tắm rồi đến công ty ngay”.
Tử Lam vẫn như không
có
chuyện gì, cô khẽ “ừm” một tiếng, sau đó dọn dẹp bàn ăn.
Bàn tay cô khẽ giật, một vết cắt dài trên lòng bàn tay, Vô Hiên từ trong phòng bước ra,
anh
cuối người mang giày, chợt nghe tiếng la nhỏ, vội hỏi “Sao vậy”.
Tử Lam không quay đầu, cô bấu chặt bàn tay, khẽ đáp “Không
có
gì”.
“Vậy
anh
đi, chiều nay
có
thể
anh
sẽ về trễ,
em
ăn cơm trước không cần đợi
anh”.
“Vâng”.
Cuộc sống bọn họ vẫn như vậy, năm năm rồi vẫn luôn vậy.
Bắt đầu từ đêm qua, dường như
có
điều gì đó sắp thay đổi.
Tử Lam chạy vội vào phòng, khử trùng rồi băng lại vết thương.
Có
vài giọt máu rớt trên sàn, cô vội dùng khăn lau đi. Đau, vết thương thật sự rất đau.
Một ngày, một ngày,
cả
tuần nay Vô Hiên chưa một lần ăn cơm ở nhà,
anh
chỉ
về lấy quần áo rồi đi vội, ngay
cả
bàn tay bị thương của cô
anh
cũng không nhìn
thấy, hay là căn bản,
chỉ
cần nghe được tiếng cô,
anh
sẽ mặc định rằng cô luôn ở đây, cô luôn ổn.
Tối thứ bảy, Vô Hiên trở về nhà trong tình trạng vô cùng mệt mỏi, Tử Lam vẫn như mọi khi, lo lắng từng chút cho
anh, khi cô pha cho
anh
ly sữa ấm, đột nhiên quay đầu nhìn
anh
“Cả
tuần nay
anh
rất bận,
có
chuyện gì sao?”.
Vô Hiên thở dài,
anh
bước đến, cầm lấy ly sữa “Chỉ
là việc công ty quá nhiều,
anhlên phòng trước đây”.
Ánh mắt
anh
lướt qua bàn tay cô,
anh
đặt vội ly sữa lên bàn. Cầm lấy bàn tay bị thương của cô, vết thương đã đóng vẩy, giọng
anh
lo lắng “Xảy ra chuyện gì? Tay
em
làm sao lại bị thương?”
Tử Lam khẽ cười “Không sao, mấy hôm trước vô ý bị dao cắt trúng”.
Cô rút tay ra, lại tiếp tục pha ly sữa cho mình, Vô Hiên đột nhiên ôm lấy cô từ sau lưng,
anh
gục đầu vào vai cô, giọng thì thào “Anh
xin lỗi”.
Đúng vậy,
anh
phải nên xin lỗi.
Căn phòng yên tĩnh, Vô Hiên đã ngủ sâu,
chỉ
có
Tử Lam vẫn trằn trọc, cô vẫn nhớ cuộc điện thoại bốn hôm trước cô nhận được.
Ngải Ly, bạn cùng bàn năm đó hỏi cô:
“Cậu đến thăm Viên Hạ chưa?”
“Không,
có
chuyện gì sao?”
“Vô Hiên không nói với cậu à, hôm trước mình gặp cậu ấy lúc ở phòng bệnh của Viên Hạ, mình hỏi cậu
có
đến không, Vô Hiên nói cậu sẽ đến sau”.
Tử Lam ngây người, sau đó cô cười gượng “À, mình quên mất, mấy hôm nay mình bận quá, chắc mai mình mới đến thăm cậu ấy”.
“Ừ, nghe nói hình như cậu ấy và chồng cãi nhau, sau đó mới bị tai nạn rồi nhập viện…”
Tử Lam gác điện thoại, cô nhìn trân trân vào ngăn tủ cuối cùng, sau đó lảng đi, cô xoay người ôm lấy Vô Hiên, từng chút cảm nhận hơi ấm từ
anh.
Sáng chủ nhật, mọi thứ yên bình hơn thường ngày, Tử Lam trên đường đến bệnh viện, lúc đi qua quán cà phê, bước chân dừng lại, Tử Lam nhìn
thấy
mình qua cửa kính, cô gái mang đôi giày bata màu xám, quần jean rách gối, áo sơ mi cổ cao, mái tóc suôn mềm đến nữa lưng, gương mặt trong trẻo với đôi mắt buồn rười rượi, cô gái đó bất chợt khóc, hai hàng nước mắt lăn dài.
Chắc là cô ấy đang đau lòng.
“Chị à, chị muốn dùng gì không?”.
Cô nhân viên trẻ đã đến bên cạnh Tử Lam lúc nào không hay.
Tử Lam giật mình, cô cười ngại ngùng “À không, cảm ơn”. Rồi cô quay người đi thẳng, tiếng giày cao gót đánh động vào tâm trí cô, Tử Lam bất chợt đưa tay, vuốt mái tóc uốn lọn được thả qua một bên vai, cô đã hai mươi tám, nhưng cô vừa nhìn
thấy
chính mình,
thấy
một Tử Lam năm mười tám tuổi.
Cô đưa tay vuốt mặt mình, may quá, cô không khóc. Nhưng cô biết, nơi nào đó trong ký ức đang trỗi dậy, mạnh mẽ cứa trái tim đã lành sẹo của cô.
Tử Lam bước chân vào phòng bệnh, cô
thấy
Vô Hiên đang ngồi đọc báo, cô gái ngồi trên giường đang ăn cháo, ánh nắng len lỏi vào cửa sổ, Vô Hiên đứng dậy, kéo rèm cửa lại, sau đó lại trở về chỗ ngồi, hình ảnh giản dị hòa hợp đến như vậy, Tử Lam lục lại trong ký ức của mình, cô đã từng
thấy, năm ấy, bên trong phòng y tế của trường,
anh
từng chút một đút cháo cho Viên Hạ, đó cũng là một ngày đầy nắng như thế này.
Năm năm rồi, khi bọn họ chính thức ở bên nhau, cô cứ ngỡ, yêu thương ngọt ngào ấy,
anh
sẽ
chỉ
dành cho cô. Nhưng mà, hóa ra, Viên Hạ vẫn là một ngoại lệ.
Cô ngắm nhìn người đàn ông tưởng rằng thuộc về mình ấy, vết thương trong lòng bàn tay lại nhói lên.
Cô trở về, cũng không muốn một lần nữa, như năm ấy nhảy vào phá tan khung cảnh đó.
Thanh xuân đã qua, dường như dũng khí cũng không còn.
Tử Lam bước những bước nặng nề trên đường về, đột nhiên cô ngã xuống, bàn tay chống xuống mặt đường, vết thương ứa máu, cô nhìn chiếc giày bị gãy gót, cô cởi giày, đi chân trần ngồi xuống bên ghế đá. Rút điện thoại cho
anh
“Anh
à,
em
muốn đi mua giày”.
Vô Hiên chợt nhíu mày, đột nhiên sao Tử Lam lại muốn mua giày, lại còn nói với
anh
nữa chứ, đã lâu rồi, trước đây, cô ấy cũng từng như vậy, nhưng sao đó,
anh
đã đưa thẻ tín dụng, bảo với cô ấy thích gì thì cứ mua, không cần phải hỏi
anh.
Sau đó, Tử Lam quả thật không còn hỏi
anh
nữa.
Anh
nhìn Viên Hạ nằm trên giường, cô lật cuốn tạp chí, để
anh
được tự nhiên nói chuyện. Vô Hiên khẽ “Ừ” một tiếng qua điện thoại.
“Sau này
em
thích gì thì cứ mua, không cần phải nói với
anh
đâu. À, trưa nay
anhkhông về ăn cơm,
em
không được bỏ bữa đấy, vậy nha, bye
em”.
Cũng không chờ Tử Lam trả lời, Vô Hiên gác máy. Tử Lam nhìn màn hình đã tắt, cô nghẹn giọng khẽ nói “Giày của
em
hỏng rồi”, lại nhìn dòng người xung quanh, bất chợt Tử Lam bật khóc, cô ngồi ở ghế đá, khóc càng ngày càng lớn,
có
một cụ bà đi qua, vỗ nhẹ vai cô
“Làm sao thế, cháu bị thương sao”.
Tử Lam ngước nhìn bà cụ, cô quẹt nước mắt “Không sao, cháu
chỉ
bị ngã thôi, cám ơn bà”.
Cô gái với đôi chân trần, bàn tay dính máu, thơ thẩn đi trên vỉa hè.
Cả
đoạn đường dài, như đang tua lại mảng quá khứ, không biết Tử Lam năm mười tám tuổi đã bao nhiêu lần vừa đi vừa khóc thế này, không biết Tử Lam năm ấy đã ngã bao nhiêu lần, nỗi đau những năm đó, cô còn nhớ rõ không?
Tử Lam trở về nhà, đi thẳng lên phòng, kéo ngăn tủ cuối cùng ra, lôi ra một chiếc hộp nhỏ, bàn tay khẽ ấn 200605. Chiếc tủ bật mở, Tử Lam run rẩy, lật từng trang nhật ký đã lâu rồi chưa từng động đến, lật mở những năm tháng thanh xuân của cô, năm năm yêu thương, năm năm đau đớn và mòn mỏi.
Quá khứ ấy, Tử Lam không hy vọng
có
một ngày cô sẽ nhìn lại, cô cố gắng chối bỏ nó,
có
gắng đưa nó vào quên lãng, chối bỏ thanh xuân, bởi vì nó đau đớn quá.