Chương 15

Tân Mộc giơ vỏ lon trong tay, nhắm ngay thùng rác trước bàn ném qua.

“Cạch.” Cái lon trúng mép thùng rác rơi xuống đất.

Hách Thích dựa vào sofa, trong tay cầm xiên nướng lắc lư, “Bóng 2 điểm cũng không vào được, quá phế.”

Tân Mộc cũng lười phản bác, mở một lon bia khác, uống hai ngụm “Ợ~!” một cái.

Cậu cũng học Hách Thích ngửa đầu tựa vào sòa, nhìn trần nhà hơi vàng vàng, ánh mắt có chút mê ly.

“Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc này thật sự là tốt số.” Tân Mộc nói, “Tôi muốn làm anh ấy nhớ tôi lại dùng đủ mọi cách…”

Hách Thích móc móc lỗ tai, nguyên đêm nay chỉ toàn nghe Tân Mộc nói những thứ này.

“Lần này hay rồi, không qua mấy ngày nữa, anh ấy có thể hoàn toàn quên tôi.” Vành mắt Tân Mộc đỏ lên, cậu đưa tay đặt lên mắt.

Hách Thích ăn xong xiên nướng trong tay, cầm lấy lon bia cụng vào lon bia của Tân Mộc, nói, “Không sao mà, đâu phải chỉ có một giáo sư Giang thôi đâu! Thiên hạ nhiều trai đẹp như vậy, chúng ta đổi người khác thích.”

Tân Mộc không nói gì, Hách Thích lại nói, “Thật ra cậu vốn không nên mạo hiểm như vậy, nhẫn cưới của anh ta rất dễ thấy, chỉ thiếu điều viết bốn chữ ‘Tôi đã kết hôn’ lên mặt thôi.”

Tân Mộc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Không phải…”

Việc đeo nhẫn ở ngón áp út vốn cũng chẳng có gì là lạ, người trẻ tuổi có ai không thích đeo một hai cái nhẫn vào tay, chủ yếu nhất, là Tân Mộc cảm thấy trong mắt Giang Hành Chu không có cảm giác hạnh phúc kia.

“Vậy là cái gì?” Hách Thích nghiêng đầu nhìn cậu.

Tân Mộc ngồi thẳng người, nói, “Tôi hỏi cậu, nếu cậu có thể kết hôn với Lam Phỉ, cậu cảm giác thế nào?”

“Khụ!” Hách Thích sặc bia, lau lau miệng, nói, “Ý cậu là nữ thần Lam Phỉ của tôi?”

“Ừm.”

“Vậy còn cần phải nói? Tôi nhất định khóe miệng sẽ kéo đến mang tai, hận không thể gặp người liền nói Lam Phỉ là vợ tôi.”

“Đúng vậy, chính là cảm giác này.” Tân Mộc uống ngụm bia, “Anh ấy không có, anh ấy cho tôi cảm giác là… cô đơn, cách ly khỏi thế giới này, chỉ sống trong thế giới của mình, thế giới đó không có ai đi vào, sao có thể… sao có thể… đã kết hôn rồi chứ?”

“Cậu nhìn thì ra, tôi làm sao không phát hiện nhỉ? Không chừng con người anh ta chính là như vậy.” Hách Thích nghĩ nghĩ, nói, “Lạnh lùng thờ ơ, đúng, mọi người không phải đều nói anh ta như vậy sao, đừng thêm kịch tính cho bản thân, mọi người không phức tạp như cậu nghĩ đâu.”

“Vậy sao?” Tân Mộc dựa vào sofa, xưa nay cậu tin tưởng phán đoán của mình, thế nhưng, sự thật Giang Hành Chu đã kết hôn khiến Tân Mộc không thể không sinh ra hoài nghi phán đoán của mình.

Có lẽ thật sự giống như Hách Thích nói, tính cách Giang Hành Chu chính là như vậy.

“Phải đó.” Hách Thích nói, “Đừng buồn nữa, nào, tôi chúc cậu gặp được người đẹp trai hơn Giang Hành Chu!”

Hách Thích cụng lon với cậu, uống xong phần còn lại trong lon, Hách Thích sờ bụng, “Không được rồi, tôi đi xả nước một chút.”

Hắn lảo đảo đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Tân Mộc nghe thấy tiếng hắn giẫm lên lon rỗng.

Nếu như sau này không bao giờ gặp lại Giang Hành Chu nữa, Tân Mộc có thể sẽ không khó chịu như vậy, không gặp mặt, dần dần cũng có thể quên anh, nhưng mà…

Hách Thích từ nhà vệ sinh đi ra, bị Tân Mộc đứng ở cửa dọa giật mình, hắn nhường vị trí, “Cậu đi đi.”

Tân Mộc không đi, khóe miệng xụ xuống, ôm lấy Hách Thích khóc lên.

“Hu hu hu…”

Tiếng khóc rất lớn, Hách Thích đầu tiên là hoảng sợ, không biết an ủi thế nào, vài phút sau Hách Thích lại rất muốn cười.

Vừa đáng thương vừa buồn cười.

“Khóc đi khóc đi.” Hách Thích nói, “Tôi sẽ không nói vào nhóm đâu.”

Tân Mộc khóc xé lòng xé gan, “Tôi vì ở lại trường, làm một học sinh ngoan, học sinh hoàn mỹ trong mắt thầy cô, mệt mỏi biết bao, so với thi nghiên cứu sinh còn mệt hơn, híc híc híc, thi lên thạc sĩ xem thành tích là được, ở lại trường là để phát triển đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật một cách toàn diện… khó khăn để ở lại trường… Hách Thích, tôi làm sao đây, sau này tôi gặp anh ấy ở trường, tôi làm thế nào có thể buông bỏ anh ấy chứ.”

“Xem anh ta như không khí, làm bộ không nhìn thấy.” Hách Thích cho cậu chủ ý, “Thật ra… Trường học lớn như vậy, công việc hai người khác nhau, cơ hội gặp gỡ cũng không nhiều.”

Tân Mộc càng nghĩ càng đau lòng, khóc từ cửa nhà vệ sinh đến sofa, Hách Thích nghe mà mệt mỏi, hắn ngáp một cái, chuẩn bị ngủ trên sofa, “Ngày mai cậu đừng chạy xe… cho tôi mượn để lái đến cty.”

Tân Mộc ngồi dưới đất, lướt xem danh sách bạn bè của Giang Hành Chu, nền danh sách bạn bè của anh là một bức ảnh mặt trời mọc, số lượng bạn bè cũng rất ít, phần lớn đều là có quan hệ đến công việc.

Avatar là một chiếc thuyền cô đơn, không có gì đặc biệt.

Lịch sử trò chuyện của hai người có hạn, là Giang Hành Chu chuyển tiền xe cho cậu, Tân Mộc không nhận, buông điện thoại nằm trên thảm, bên tai là tiếng ngáy của Hách Thích, Tân Mộc vẫn không nghĩ ra phải làm sao bây giờ.

Ngày hôm sau ngủ đến khi bị nóng cả người đổ mồ hôi mới tỉnh lại, Tân Mộc ngồi dậy, rèm cửa sổ được vén ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu thẳng vào phòng khách nho nhỏ, nắng đến chói mắt bức bối.

Sao nó lại nóng như vậy chứ?

Tân Mộc nhìn điều hòa, bị tắt rồi, Hách Thích tên khốn kiếp kia trước khi đi làm lại tắt điều hòa!

Cậu quay đầu tìm điều khiển, sofa, bàn, mặt đất, không biết bị ném đi đâu, đêm qua uống quên trời quên đất, trong phòng khách vẫn là tàn cục đêm qua.

Tân Mộc dọn vệ sinh, tìm được điều khiển điều hòa trong thùng rác, còn tìm được một khung ảnh, là ảnh cậu chụp Giang Hành Chu ở giảng đường, Giang Hành Chu đứng trên bục giảng phát biểu.

Sau đó, bức ảnh được rửa ra đặt ở đầu giường.

Tối hôm qua hẳn là do say rượu, ném ảnh chụp đi.

Trên khung ảnh dính vết dầu mỡ và bia, Tân Mộc nhìn chằm chằm ảnh hai giây, hiện tại cậu tỉnh rượu rồi, đầu cũng rõ ràng, cậu vẫn lựa chọn vứt đi.

“Cạch” một tiếng, khung ảnh vào thùng rác.

Thích đến đâu thì có ích lợi gì, người ta đã kết hôn rồi.

Điều hòa không phải bị Hách Thích tắt, mà là phòng trọ mất điện, Tân Mộc thấy thông báo, phải bảy giờ tối mới có điện.

Phòng trọ giống như một cái lò sưởi mini, Tân Mộc không chịu nổi nữa, cậu ngồi tàu điện đến chỗ làm của Hách Thích lấy xe.

Hách Thích không tìm cty liên quan đến chuyên ngành của mình, mà vào công ty game mà hắn thích, tuy rằng còn đang trong thời gian thực tập, nhưng Hách Thích mỗi ngày đều rất có năng lực.

Làm những gì mình thích thực sự làm cho người ta tràn đầy năng lượng.

Loại cảm giác này Tân Mộc cũng đã cảm nhận qua, lúc trước cậu vì ở lại trường, cả ngày bận rộn bên ngoài, mỗi ngày đều rất hăng hái.

Mục tiêu nghề nghiệp đầu tiên của cậu là làm cố vấn trước, sau đó dần dần dựa vào chứng chỉ sư phạm để trở thành một giáo viên chính thức, phấn đấu vì chức danh giáo sư của Giang Hành Chu.

Có thể mất nhiều năm, nhưng Tân Mộc không vội vàng.

Bây giờ tất cả điều này làm cho Tân Mộc không có động lực phấn đấu, không có Giang Hành Chu, làm giáo viên có ý nghĩa gì nữa?

Tân Mộc ngồi ở sảnh chính lầu một chờ Hách Thích đưa chìa khóa xe cho cậu, trong đó điều hòa thổi rất mát, cậu chụp ảnh mặt trời bên ngoài tấm kính.

Đăng lên vòng bạn bè

[Sau năm phút đăng.]

Tân Mộc rất có sức hút, đăng lên vòng bạn bè, một số người đã thích và bình luận.

[Tôi đang ăn dưa hấu, ăn không?]

[Hôm nay anh không đi xe thể thao à?]

[Ngày nào cũng vậy, cậu nghỉ một lát đi, định biến khu bình luận thành chỗ tám chuyện à.]

[Sủi cảo hay là hoành thánh.]

[Sân bóng rổ phía bắc trung tâm thể dục thể thao, thành tích hôm nay là 34:51, đoán xem chúng tôi là cái nào.]

[Ha ha, thầy Tân, buổi tối 10 giờ, đưa tôi đến chung cư Kim Huy.]