Chương 12

“Anh ra ngoài du lịch hả?” Tân Mộc tự mình nói, “Đi chuyến này cũng không ngắn nhỉ, một tháng rồi mà.”

“Chơi vui không?”

“Anh đi một mình à? Hay là đi cùng bạn.”

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Tân Mộc nhìn Giang Hành Chu trong gương chiếu hậu, anh nhắm mắt lại, không biết đã ngủ hay chưa, thân thể thẳng tắp.

Tân Mộc đành phải im lặng, mở nhạc lên, chọn một bài hát nhẹ nhàng.

Ngày mưa đường không dễ đi, Tân Mộc lái rất chậm, hơn nữa tư tâm quấy phá, cậu ước gì có thể ngồi chung với Giang Hành Chu thêm một lát.

Lần đầu ở một mình với Giang Hành Chu, Tân Mộc hận không thể dừng xe, ngồi xuống bên cạnh Giang Hành Chu nhìn ngắm anh.

Giang Hành Chu thật sự rất đẹp, chỉ riêng nhìn trong gương chiếu hậu thôi, Tân Mộc cũng không dời mắt được.

Chẳng qua Giang Hành Chu thoạt nhìn so với tháng trước gầy đi một chút, khuôn mặt cũng rất tiều tụy, cảm giác tinh thần cũng chênh lệch rất nhiều so với tháng trước.

Đại khái là hành trình có chút vất vả đi, Giang Hành Chu vẫn nhắm mắt lại, Tân Mộc vặn nhỏ âm lượng, rất muốn khoảnh khắc này kéo dài.

Đáng tiếc khoảng cách càng ngày càng gần, cậu thậm chí không thể cùng Giang Hành Chu nghiêm túc nói một câu.

“Rừ ~”

Đột nhiên tiếng động dọa Tân Mộc giật nảy mình, cậu lập tức dời mắt nhìn thẳng về phía trước, nghe thấy Giang Hành Chu nhận điện thoại.

“San San.” Giọng Giang Hành Chu khàn khàn.

“Được, anh sẽ đi xem.” Giọng điệu Giang Hành Chu trở nên căng thẳng, “Em đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Anh cúp máy, nói, “Phiền cậu chạy đến chung cư Thải Đình đường Hoa Hưng một chuyến.”

“Ok!” Tân Mộc thay đổi vị trí trên điện thoại, rất xa, cậu nói, “Có phải đã xảy ra chuyện quan trọng gì không?”

“Nhanh lên.” Giang Hành Chu nói.

“Ồ, tôi sẽ cố gắng chạy nhanh!” Tân Mộc thu hồi tâm tư lộn xộn của mình, nghiêm túc lái xe, nói là nghiêm túc lái xe, chờ đèn đỏ vẫn sẽ suy nghĩ lung tung.

San San là ai? Nghe có vẻ là nữ. Giọng Giang Hành Chu đặc biệt nghiêm túc lại căng thẳng, điều này không giống với Giang Hành Chu mà Tân Mộc nhìn thấy ở trường.

Là, bạn gái sao?

Tân Mộc rất muốn hỏi một câu, mà từ trước đến nay cậu không nhịn được, nhưng phân biệt rõ trường hợp, cuộc gọi này của Giang Hành Chu nghe rất sốt ruột, tình huống như vậy cậu hỏi vấn đề này không thích hợp lắm.

Khi đến chung cư Thải Đình thì ngừng mưa, đi theo sự chỉ dẫn của Giang Hành Chu, xe chạy vào chung cư dừng ở dưới lầu một tòa nhà nào đó.

Xe vừa dừng lại, Giang Hành Chu liền mở cửa xe.

“Giáo sư Giang.” Tân Mộc cũng mở cửa xe ra, nói, “Muốn tôi giúp không? Có thêm một người thì thêm một sức lực.”

Giang Hành Chu suy nghĩ hai giây, dì út chưa xác định có chuyện gì hay không, nếu có việc, hai người đàn ông quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

“Ừm.” Giang Hành Chu gật gật đầu, xoay người lên lầu.

Tân Mộc rút chìa khóa, khóa xe đuổi theo Giang Hành Chu, chung cư là một tòa nhà cũ không có thang máy, Giang Hành Chu chân dài một bước hai bậc thang.

Anh dừng ở tầng bốn, bấm chuông cửa nhà dì út, “Dì út?”

Bên trong không có động tĩnh gì, Tề San nói điện thoại không liên lạc được, như vậy ấn chuông cửa cũng vô dụng, Giang Hành Chu khom lưng mở tủ giày bên cạnh cửa, lấy chìa khóa dự phòng trong hộp giày ở tầng cuối cùng ra.

Mở cửa, Giang Hành Chu vào nhà, “Dì út.”

Phòng khách, nhà bếp, nhà tắm, phòng ngủ cũng không có người, nhà không lớn, đã tìm qua mấy căn phòng, Giang Hành Chu đứng ở cửa phòng ngủ, gọi điện thoại cho dì út.

“Một con hồng nhạn bay trên không

Giục ngựa chạy về phía trước vĩnh viễn không hối hận”

Tiếng chuông từ điện thoại…

Giang Hành Chu quay đầu, là ở ban công!

Tốc độ Tân Mộc còn nhanh hơn Giang Hành Chu, cậu bay qua phòng ngủ, mở cửa ban công ra, “Ở đây!”

Giang Hành Chu chạy tới, thấy Tôn Vi nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, cái ghế tròn đè lên đùi, trong tay còn nắm chặt một miếng giẻ lau.

“Alo, 120 hả?” Tân Mộc phản ứng nhanh, gọi điện thoại, “Có người ngất xỉu, chung cư Thải Đình…”

Cậu nhìn thoáng qua Giang Hành Chu, Giang Hành Chu nói, “Tòa nhà 11 số 402, sơ bộ xem ra hẳn là té từ trên ghế xuống, sau gáy đập xuống đất.”

Tân Mộc cúp điện thoại, mở cửa sổ ban công cho không khí luồng vào, “Giáo sư Giang, anh thu xếp đồ đạc của dì đi, chứng minh thư, thẻ bảo hiểm y tế, đồ dùng tùy thân nằm viện các thứ.”

Giang Hành Chu ngồi xổm trước mặt Tôn Vi, đầu óc trước kia sử dụng rất tốt hôm nay thế nào cũng không nghĩ được, anh nghe theo lời Tân Mộc, thu xếp đồ đạc cho dì út.

“Tim dì ổn định.” Tân Mộc đi theo anh, nói, “Anh đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì đâu.”

“Ừm.” Giang Hành Chu tùy ý lên tiếng.

Xe cứu thương đến rất nhanh, Tôn Vi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, lại bị đẩy đi chụp CT não, Giang Hành Chu đờ đẫn chờ ở bên ngoài, đợi đến khi bác sĩ nói cho anh biết, anh phát hiện mình không nghe rõ bác sĩ đang nói cái gì.

Miệng bác sĩ khép lại, đầu Giang Hành Chu ong ong, bên tai cũng phát ra tiếng ù ù, căn bản không nghe thấy.

Tôn Vi được đẩy vào phòng bệnh bình thường, Giang Hành Chu đi theo, đứng bên giường bệnh.

“Giáo sư Giang, giáo sư Giang?” Có người nhẹ nhàng gọi anh ở bên tai, Giang Hành Chu theo âm thanh nhìn qua.

Tân Mộc đứng ở bên cạnh, có chút không đành lòng nhìn anh, “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Giang Hành Chu nói, “Dì ấy thế nào rồi.”

“Não chấn động nhẹ.” Tân Mộc nói, “Bác sĩ bảo tĩnh dưỡng vài ngày là được.”

A, vậy là tốt quá rồi.

Giang Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, trong dạ dày đột nhiên không thoải mái, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh, bước chân dồn dập, Tân Mộc đã sớm phát giác sắc mặt anh không đúng, cậu kéo rèm bên giường bệnh lên, đi theo ra ngoài.

Giang Hành Chu đi vào nhà vệ sinh, Tân Mộc không đi vào, đứng ở chỗ bồn rửa tay bên ngoài, nghe thấy tiếng Giang Hành Chu nôn mửa đè nén.

Thời gian nôn rất dài, Tân Mộc nghe mà đau lòng, khúc sau cậu thậm chí có thể nghe ra Giang Hành Chu đã nôn không ra gì nữa, hoàn toàn nôn khan.

Là thân thể không thoải mái, từ lúc nhìn thấy Giang Hành Chu ở sân bay cậu đã cảm thấy không ổn rồi.