Chương 11

Giang Hành Chu đứng ở lối ra sân bay, nhìn cơn mưa to, đầu hơi choáng váng, nếu như không phải sợ bất ổn, anh rất muốn vọt vào trong mưa, cảm nhận một chút hương vị mưa thấm ướt.

Chân đạp ra ngoài nửa bước, lại rụt trở về, rất ấu trĩ không phải sao.

Một chiếc taxi dừng trước mặt Giang Hành Chu, cửa sổ phụ xe hạ xuống, tài xế hỏi, “Đi không?”

Giang Hành Chu nhìn anh ta, bỗng nhiên không biết ý của anh ta là gì, tài xế thấy anh không nói lời nào, đóng cửa sổ xe lại định đi.

Anh bất giác, “Đi, đi chứ.”

Đương nhiên phải đi, thật ra đã đi rồi, từ thành phố quay phim về thành phố W, anh mất một đêm, lại hao phí hết dũng khí.

Khi anh đề xuất hai chữ ly hôn, anh thậm chí còn sợ Nghê Nhạc nói ra những lời không muốn ly hôn linh tinh, anh biết mình mềm lòng, không có cách với Nghê Nhạc, chỉ cần Nghê Nhạc cần, anh có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Nghê Nhạc.

Lặp lại cuộc hôn nhân vô biên chẳng có cảm giác hạnh phúc này.

Nghê Nhạc không nói, nghe thấy những lời này Nghê Nhạc trên giường kinh hãi, chân trần nhảy đến trước mặt anh, “Ly hôn? Giang Hành Chu, anh vừa nói ly hôn à?”

“Ừm.” Trong cổ họng Giang Hành Chu phát ra một từ.

“Được thôi.” Nghê Nhạc đáp ứng vô cùng sảng khoái, “Ly hôn! Anh rời khỏi đây tôi lập tức đến với Tiết Tấn!”

Giang Hành Chu cầm lấy vali hành lý, hai môi mím chặt, giờ phút này đã không phân biệt được lời của Nghê Nhạc là tức giận hay là thật.

Nhưng bất kể là cái gì, cũng không quan trọng, giây phút anh quyết định ly hôn, cũng không quan tâm nữa.

Giang Hành Chu gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng, vừa đi ra ngoài, nghe thấy cửa phòng phía sau dường như bị sập mạnh lại.

Anh dừng bước, nhớ tới đây hình như là lần đầu tiên, sau khi hai người cãi nhau, anh là người rời đi trước. Mười một năm qua, Nghê Nhạc luôn là người đi trước, mà anh lại là người theo sau, anh sẽ không đóng cửa lại với Nghê Nhạc, chỉ có anh ở bên cửa xin Nghê Nhạc mở cửa.

Bây giờ cánh cửa này, anh sẽ không đi xin xỏ nó mở ra nữa.

Nước mưa văng lên chân Giang Hành Chu, làm ướt giày và ống quần của anh. Giang Hành Chu đưa tay vẫy xe, một chiếc xe volkswagen màu đen dừng lại bên cạnh anh, Giang Hành Chu không nhìn, mà nhìn về phía chiếc taxi đằng sau.

“Giáo sư Giang?!”

Một giọng nói ngạc nhiên khiến Giang Hành Chu nhìn lại, tìm kiếm nguồn âm thanh, cửa xe màu đen dừng trước mắt mở ra, một chiếc ô màu lam bung ra, Giang Hành Chu nhìn thấy một chàng trai mặc áo phông trắng quần đùi màu đen mang dép lào chạy đến trước mặt anh.

“Anh về rồi?” Vẻ mặt chàng trai mang ý cười, cả khuôn mặt ngũ quan nhô cao, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng tốt, “Tôi cho anh đi nhờ.”

Giang Hành Chu nhìn cậu, chàng trai cười rộ lên có hai cái răng khểnh rất rõ ràng, làm cho cậu có vẻ ngây ngô.

“Tôi nè.” Chàng trai nói, “Tôi là Tân Mộc, vẫn nhớ ra chứ hả, Tân khí tật tân, Mộc trong cây cối ấy.”

Giang Hành Chu nhớ ra, anh nhớ cái tên này, chẳng qua vẫn không nhớ rõ diện mạo của Tân Mộc.

“Bíp bíp bíp!” Tiếng còi thúc giục vang lên, Tân Mộc xoay người hướng về xe phía sau xin lỗi, “Xin lỗi, đi ngay đây!”

Lại quay đầu nói với Giang Hành Chu, “Lên xe đi, giáo sư Giang, mau lên!”

Tân Mộc cầm hành lý của Giang Hành Chu, Giang Hành Chu nắm chặt, cậu không lấy được, Tân Mộc đành phải giơ tay nâng ô lên cao, “Kỹ năng lái xe của tôi tốt lắm, anh yên tâm.”

Giang Hành Chu không từ chối, vào ngày mưa này, trong lúc tâm trạng anh đang bên bờ vực thẳm, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Anh đi theo ô của Tân Mộc, ra cốp xe đặt hành lý xuống, ngồi vào ghế sau xe.

Hàng ghế sau để gối đầu, áo khoác, còn có một cái chăn nhỏ màu vàng, Giang Hành Chu đặt đồ đạc ở một vị trí.

Tân Mộc ngồi vào ghế lái, giơ tay điều chỉnh gương chiếu hậu, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy Giang Hành Chu.

Cậu khởi động xe, Tân Mộc kiêm việc lái xe kiếm khách, đặt biệt là khách tới tới lui lui sân bay, mục đích chính là vì có thể gặp được Giang Hành Chu.

Không ngờ hôm nay may mắn như vậy, thật sự là để cậu gặp Giang Hành Chu, xem ra trời mưa thật đúng là ngày may mắn của cậu.

“Đến trường lấy xe hay đưa anh về nhà?” Ngón tay Tân Mộc gõ gõ vô lăng, rất vui sướиɠ.

“Đường Cốc Vân, chung cư Kim Huy.” Giang Hành Chu nói.

“Ồ ồ, đã xác nhận.” Tân Mộc nhập điểm đến vào định vị, mẹ ôi, vị trí này cũng không tính là gần trường học nha.

“Tại sao anh sống xa như vậy?” Tân Mộc nói, “Đi làm tan ca cũng rất bất tiện, không phải trường có căn hộ cho giáo viên sao?”

Giang Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa quá lớn, nước mưa làm kính mờ đi che khuất tầm mắt, anh nhắm mắt lại, không muốn trao đổi với Tân Mộc.

Nhà mua xa như vậy, là bởi vì Nghê Nhạc thích, vị trí nơi đó yên tĩnh, chung cư xanh mát đẹp đẽ.

Tân Mộc cũng không thèm để ý việc anh không phản ứng với mình, Giang Hành Chu vốn ít nói, ở trường ngoại trừ cần thiết, Tân Mộc rất ít khi nhìn thấy anh nói chuyện.