Chương 14: Đánh nhau

Duẫn Khải Trạch cúp máy, hắn nhìn điếu thuốc được hút còn nửa liền không luyến tiếc mà quăng vào gạt tàn, cảm thấy lũ chuột kia cũng giống như phần thuốc bị vứt đi này, phàm là vật vô giá trị thì nên vứt bỏ càng sớm càng tốt.

Điện thoại trên tay hắn sang lên, Duẫn Khải Trạch nhìn lại, hóa ra là Anna đang nhắn tin đến.

“Sao mấy hôm nay anh không gọi em thế, người ta nhớ anh lắm đó.”

Duẫn Khải Trạch mắt không cảm xúc mà đóng tin nhắn lại, xóa đi, rồi quăng điện thoại lên giường.

Chỉ là một mối quan hệ tôi tình cô nguyên mua một vài đêm vui vẻ với nhau, ai lại cho cô ta có cái quyền chất vấn quản thúc hắn chứ.

“Không có đầu óc, thật phiền phức.”

Duẫn Khải Trạch nói xong liền đem đồ vào phòng tắm tẩy rửa thân thể, kể từ ngày hôm đó người tên Anna kia đã không còn là người ngủ cùng Duẫn Khải Trạch cố định mỗi tuần.

Những thứ hắn không thích đều đồng loạt bị vứt bỏ, trở thành một vật vô giá trị.

….

Đêm ở Thiên Thần theo thường lệ mà nhộn nhịp và sôi động, khoảng thời gian gần đây bởi vì không có sự xuất hiện của Duẫn Khải Trạch mà Thanh Tiêu cũng ít gặp phiền toái hơn, những ánh mắt ganh ghét đối với cô không còn, bởi vì tiền boa của cô giảm, khách tip thì cho ai cũng như ai, không có hắn giở trò tại đây, cô với người khác đều là người làm công ăn lương giống nhau. Một vài người còn nhầm tưởng cô có quan hệ bất chính với Duẫn Khải Trạch, đoán rằng hắn đã chơi chán cô nên không thèm ghé qua đây nữa, trong mắt họ đều là thương hại đối với Thanh Tiêu, cô nhiều lần giải thích với họ rõ ràng, nhưng người ta không tin cô cũng đành chịu.

Vì tiền lương ở đây, cô bất đắc dĩ nhắm mắt xem như không thấy mọi chuyện, thôi thì cứ chuyên tâm làm việc là được, dù sao vài tháng nữa cô cũng phải rời khỏi nơi này để tìm một công việc ổn định khác.

“Thanh Tiêu, sang dãy 303 phụ giúp Hà Cẩn đi nhé.”

Thanh Tiêu cầm lấy khay đựng đầy rượu, cô chỉnh trang lại áo quần của mình, gật đầu đáp.

“Em biết rồi.”

Thanh Tiêu theo thường lệ đem rượu đặt xuống bàn, chia đều đến trước mặt từng người ngồi xung quanh, nhưng còn chưa kịp làm xong, một cánh tay bất nhã đã đưa đến sờ mông của cô.

Thanh Tiêu giật thót mình, rượu trong tay cô lay động suýt chút nữa đã tràn ra khỏi ly.

Bàn tay kia dừng lại xoa nắn một chút, sau đó trượt xuống đùi, Thanh Tiêu nổi cả da gà, cô loạng choạng lùi về sau, tránh thoát rồi cầm lấy khay rượu chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ người đàn ông đó không có ý định buông tha cho cô, hắn ta kéo chặt tay cô lại, lớn tiếng quát.

“Thái độ gì đây? Phục vụ rượu của quán này là như vậy sao? Cô không tôn trọng khách hàng một chút nào sao hả?”

Bàn tay mập mạp kia bóp chặt lấy cổ tay của Thanh Tiêu, siết cô đến phát đau, cô vùng vẫy muốn tránh thoát, nhàn nhạt đáp lời.

“Xin ngài hãy tự trọng, tôi chỉ là người tiếp rượu, nhiệm vụ của tôi là đưa rượu rồi rời đi, ngoài ra những việc khác đều không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”

Người đàn ông kia nghe thấy thế liền phì một tiếng tỏ ra khinh bỉ, giọng ồm òm oang oang khó nghe vô cùng.

“Làm điếm mà còn giả vờ thanh cao, nói đi, cô muốn bao nhiêu thì mới đồng ý đi cùng tôi đêm nay.”

Thanh Tiêu cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của gã đàn ông dê xồm, đối với những lời sỉ nhục này cô cũng không buồn đáp lại.

Nào có đạo lý chó cắn mình thì mình phải cắn lại nó chứ, cô cũng không thể hành động lỗ mãng trong quán, tiền lương của cô vẫn còn trong tay bọn họ cơ mà.

“Xin thứ lỗi, tôi thật sự không phải là gái gọi như ngài nghĩ, tôi chỉ là một nhân viên rót rượu bình thường, cho dù có cho tôi thêm bao nhiêu tiền thì tôi cũng không làm những việc đó.”

“Mày dám làm bẽ mặt tao, con chó này!”

Ly rượu trên tay hắn ta hất thẳng vào người Thanh Tiêu, nhưng chỉ trong chớp mắt, cả người cô đã bị một lực lớn kéo về sau, Duẫn Khải Trạch ôm lấy người cô che chắn hết thảy, rượu văng đến làm ướt hết áo khoác ngoài của hắn, một phần tóc vừa mới vuốt keo bóng loáng kia cũng bị vài giọt rượu văng trúng.

Cô ngơ ngác nép vào ngực hắn, đến lúc tỉnh táo lại cả người cơ hồ như không thể tin vào mắt mình.

Duẫn Khải Trạch đỡ rượu giúp cô, hắn lại bị làm sao thế này?

Thanh Tiêu mấp máy môi một lúc, ngập ngừng nói.

“Anh…”

“Im lặng, ra phía sau của tôi mà đứng.”

Sắc mặt Duẫn Khải Trạch không tốt chút nào, hắn đem cô về phía sau lưng mình, sau đó đến gần người vừa tạt rượu, bàn tay cầm lấy ly thủy tinh trên bàn đập mạnh vào đầu gã kia.

Xoảng!

Tiếng thủy tinh rơi vỡ bén nhọn kèm theo tiếng hét thất thanh của người đàn ông nọ rơi vào màng nhĩ của Thanh Tiêu, cô trơ mắt nhìn gã đầu đầy máu tươi, còn Duẫn Khải Trạch đứng đối diện hắn như ác quỷ được vớt từ dưới đáy ngục lên.

“Aaaaaa! Mẹ nó, thằng chó mày đánh tao!”

Ánh mắt Duẫn Khải Trạch rét lạnh, hắn đưa tay nắm lấy cổ áo của gã nọ nhấc lên, vừa đúng lúc tránh thoát cú đấm từ người đối diện.

“Tao chưa gϊếŧ chết mày là may rồi đấy, ai cho cái tay bẩn thỉu của mày chạm vào người của tao hả?”

Sắc mặt gã đàn ông kia gằn đỏ, hai người không ai chịu nhường ai mà đánh đấm qua lại, tiếng mắng chửi mẹ kiếp cùng những cú đấm dốc hết sức của Duẫn Khải Trạch vang lên rợn người. Chẳng mấy chốc tháng thua cao thấp đã phân rõ.

Thanh tiêu nhìn khóe mắt Duẫn Khải Trạch bị một mảnh thủy tinh cắt trúng đến chảy cả máu, cô nhíu mày khó chịu.

Rõ ràng là chuyện riêng của cô, tên này khi không lại xen vào làm gì, còn để bản thân bị thương, thật không biết tự lượng sức mình.

“Mẹ mày, thằng chó mày đánh tao chỉ vì con điếm kia hả? Mày ngủ với nó rồi phải không?”

Chát!

Một cái tát tay như trời giáng rơi xuống, gã đàn ông bị áp mặt lên bàn, nửa người trên buộc cong lưng lại, để cho đế giày của Duẫn Khải Trạch giẫm lên.

Mũi giày da sáng bóng giẫm đạp thâm thể ục ịch kia, tựa như phát tiết mà ra sức tăng lực mũi chân, đè ép, nghiền nát.

“Mày có tin nếu mày nói thêm câu nữa tao liền ngay tại chỗ này gϊếŧ chết mày không hả? Tốt nhất là nên ngậm cái miệng chó của mày lại nếu vẫn muốn giữ lấy mạng, biết chưa?”

Duẫn Khải Trạch kéo đầu gã đàn ông kia lên, sau đó lại đập mạnh xuống, hắn ta vội la hét như heo bị chọc tiết, vết thương trên đầu lại rách ra mà chảy máu liên tục. Gã đàn ông kia dường như hết cách rồi, lúc này mới oan mồm lên mà hù dọa.

“Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao như thế hả? Tao là con của bộ trưởng Hồng, khôn hồn thì mau buông tao ra rồi quỳ xuống xin lỗi ba của mày, nếu không khi tao thoát ra được chỗ này tao không tha cho mày đâu!”

Hắn vừa nghe được hết lời đó liền phì cười, sau đó nhỏ giọng hỏi lại: “ Đừng nghĩ rằng có ba chống lưng cho mày thì mày được quyền đắc ý kiêu ngạo, Hồng Thanh Hà còn phải gọi tao một tiếng Duẫn thiếu đó, mày không biết sao?”

Hồng Thanh Tài nghe được hai chữ Duẫn thiếu kia, trong mắt đột nhiên co rút một trận, bả vai run run như sắp ngất đến nơi.

Duẫn thiếu? Hắn ta là Duẫn Khải Trạch của Thiên Long? Đây là sự thật sao?

“Duẫn… Duẫn thiếu?”

“Chó trong mồm mày đây là Duẫn Khải Trạch, điếm trong mồm của mày là người tao đang để ý đến, Hồng Thanh Tài, món nợ này mày định dùng cái gì trả cho tao đây? Hay là… mày thật sự không cần mạng này nữa, muốn đưa cho tao rồi?”