Chương 7

Dư Duy Tây cũng không có được hai ngày nghỉ bệnh như người bình thường, dù sao thì cô cũng là gái gọi, không có quyền lực cũng không có người chống lưng, nhận được một cuộc điện thoại từ ông chủ Ưng, cô lập tức đã phải quay lại buổi biểu diễn vào ban đêm.

Đối với chuyện này, A Nhã xin lỗi nói: "Tôi chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian giúp cô thôi, cô biết đó anh Ưng tính tình lại không tốt, lúc anh ấy nổi giận tôi cũng rất sợ."

A Nhã và ông chủ Ưng mặc dù là một đôi, nhưng rõ ràng là nam cường nữ nhược, rất nhiều chuyện A Nhã cũng không thể chen vào.

Dư Duy Tây cũng hiểu, nói cảm ơn rồi vào phòng trang điểm đơn giản.

Các buổi biểu diễn về đêm thường thì các cô ăn mặc rất gợi cảm, là nữ sinh cũng phải tuân thủ, dù sao những người đàn ông kia tới đây cũng là mua vui chứ không đến để yêu đương, họ sẽ không hiểu được ẩn ý của bạn.

Cách đây không lâu, có nổi lên trào lưu mặc váy ngắn và quần sooc, những cô gái trên sân khấu ai cũng phải ăn mặc như thế, bên dưới lộ ra đôi chân dài trắng nõn, trong mắt những tên đàn ông phía dưới ánh lên một luồng sáng, nhìn chằm chằm vào những đôi chân kia không rời.

Sau đó có một cô gái tên Mạn Mạn, trực tiếp cởϊ qυầи lót nhỏ phía dưới váy, trên chân xuất hiện một hình xăm con rắn, đầu rắn nằm sát đùi trong, chiếc lưỡi màu đỏ của nó thè ra như muốn chui vào bên trong để đâm thủng hoa huyệt của cô ấy. Rất nhiều đàn ông đến đây để ngắm nhìn cô gái đó. Tháng trước, cô ấy đã được một ông chủ giàu có người Hồng Kông đưa đi mất.

Cho nên có thể nói tại các buổi biểu diễn về đêm như thế này không phải chỉ cần có vẻ bề ngoài xinh đẹp, quan trọng nhất là sự táo bạo và ngọt ngào mà các cô thể hiện, dù sao các mỹ nhân ở đây cũng đều là gái gọi.

Ở đây Dư Duy Tây thuộc loài chim ngu ngốc, chỉ biết nịnh hót, và rêи ɾỉ diễn xuất khi ở trên giường, nói anh thật giỏi hãy đem em thao cho thật thoải mái hay đại loại như vậy, cô nhát gan và không dám chơi bạo, phía dưới lại càng như vậy, nên dù cho có xinh đẹp thế nào thì đàn ông cũng không thích.

Mặc dù công việc của Dư Duy Tây không được tốt, nhưng cô lại là người trung thực và nhiệt tình, những cô gái làm việc ở Vân Tiêu đều rất thích cô.

Có một số người biết về vết thương ở thân dưới của cô, trang điểm còn chưa xong, Đa Đa đã đến gọi cô, nói là có mấy ông chủ đến đây bàn chuyện làm ăn, đối phương chỉ cần các cô gái đến ca hát tiếp rượu, không làm những chuyện khác, nên muốn đưa cô đi cùng.

Trong tình huống như thế này, đàn chị lại giới thiệu một cô gái khác tới, thường thì khách sẽ không từ chối.

Dư Duy Tây cảm thấy rất biết ơn, vội thoa ít son cho xong rồi theo Đa Đa ra ngoài.

Người đến bàn chuyện làm ăn là mấy doanh nhân người Hồng Kông, họ nói chuyện rất lịch sự và cũng không lợi dụng đυ.ng chạm đến các cô, trò chuyện rất vui vẻ, họ để các cô ca hát và nhảy múa, Dư Duy Tây cũng rất thoải mái đồng ý.

Nhưng khi buổi tiệc sắp kết thúc, A Nhã vội vàng chạy vào kéo cô ra ngoài, nói: "Có người chọn cô rồi, gọi hai giờ."

Dư Duy Tây lạnh mặt, vết thương bên dưới của cô còn chưa lành, cơ bản là không thể làʍ t̠ìиɦ.

Sau đó, A Nhã còn nó: "Là người đàn ông lần trước muốn cô làm bằng miệng trước mặt mọi người."

Mặt Dư Duy Tây lúc này càng trở nên xám xịt.

"Vừa nảy người đàn ông đó tới đã nói là muốn tìm cô, tôi đã nói hết mấy lời tốt, còn đưa người khác tới, nhưng ông ta vẫn không chịu. Lát nữa cô cố gắng mềm mỏng dỗ dành ông ta chút nhé."

Mặt Dư Duy Tây trắng bệch gật đầu, trực tiếp đi đến phòng trực giờ.

Cô đẩy cửa đi vào liền thấy tên đàn ông đó đang nằm trên giường, một bên thì đang xem bộ phim AV được chiếu trên TV, một bên thì đang thủ da^ʍ.

Lần trước ông ta ở trước mặt mọi người mà sỉ nhục cô, tại thời khắc mấu chốt thì cảnh sát lại xuất hiện, ông ta dĩ nhiên sẽ không dám ghi hận lên tên cảnh sát kia, mà mọi chuyện lại tính hết cho Dư Duy Tây cô.

Hôm nay, không biết ông ta sẽ sỉ nhục và hành hạ cô như thế nào để lấy lại mặt mũi đêm hôm đó.

Trên TV một nam một nữ trần như nhộng đang thực hiện động tác đâm vào rút ra như cái pít-tông, tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ lớn đến nổi muốn làm vỡ cả cái màn hình TV, trên giường ông ta có vẻ rất hưởng thụ, nhưng côn ŧᏂịŧ của ông ta vẫn như cũ mềm oặt một đống.

Sau cuộc cãi vã hôm đó, Dư Duy Tây cẩn thận nhớ lại tên đàn ông trước mặt này.

Ông ta từng gọi Dư Duy Tây mấy lần, nhưng côn ŧᏂịŧ của ông ta rất khó cương lên, còn vì hoa huyệt của Dư Duy Tây quá khô nên không thể cho vào được. Qua một phút mà ông ta vẫn chưa thể cắm vào, gậy thịt của ông ta đã lập tức mềm nhũn, sau đó thì không thể cương nổi nữa.

Nhìn thấy Dư Duy Tây đi vào, tên đàn ông đó lập tức ra lệnh: "Tới đây, dùng miệng mày làm cho lão tử, cả đ*t cũng phải liếʍ cho sạch sẽ."

Quá biếи ŧɦái, Dư Duy Tây liền cảm thấy có một trận buồn nôn, nhưng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười với ông ta, nói với giọng ngọt ngào: "Ông chủ, tôi đến đây là để phục vụ cho ông đây."

"Con điếm thúi, ngày đó không phải mày không tình nguyện sao? Trước hết mày quỳ xuống gọi lão tử đây một tiếng ông nội, rồi lại đây liếʍ chân cho lão tử, đến khi sướиɠ thì phải liếʍ cả đ*t của ông đây nữa." Ông ta tỏ ra khinh thường, xem Dư Duy Tây là thứ gì đó rất dơ bẩn.

Dư Duy Tây cắn chặt răng, nhưng miệng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Khách đến đây bỏ nhiều tiền ra chơi đều là đại gia, dù bạn có cảm thấy bọn họ ghê tởm đến đâu thì đều phải mỉm cười và đáp ứng yêu cầu của họ. Họ bảo bạn làm chuyện gì, dù có quá đáng thì bạn vẫn phải thuận theo. Những cô gái biểu diễn về đêm trên sân khấu mặc dù kiếm được nhiều tiền và ổn định hơn so với các cô gái đứng đường, nhưng những việc khách bảo thực hiện thì không có sự lựa chọn, nếu không làm theo nhất định bạn sẽ bị đánh.

Vì những cô gái ở đây đều có giấy thoả thuận bán thân.

Khi nói những lời này tay của ông ta cũng không dừng lại, nhưng gậy thịt giữa chân thì cứ như đã chết, dù làm thế nào cũng không có phản ứng.

Trong lòng Dư Duy Tây cảm thấy rất buồn bực, chậm rãi ngồi xổm xuống, lập tức đã ngửi thấy mùi hôi chân của ông ta, nhìn thì có lẽ móng chân đã rất lâu chưa được cắt, bên trong còn dính bùn đất.

Cô cố nén cảm giác buồn nôn, đang định há miệng ngậm lấy ngón chân của ông ta thì bên ngoài lại có người đá văng cánh cửa, sau đó có mấy cảnh sát đang nối đuôi xông vào: "Chúng tôi đến đây để chống tệ nạn, các người mặc quần áo lại cho đàng hoàng rồi ôm đầu ngồi dựa sát vào tường cho tôi!"

Người đàn ông ngồi trên giường bị doạ cho hết hồn, từ lão tử biến thành cháu trai, run rẩy bò xuống giường.

Mà Dư Duy Tây lúc này lại rất bình tĩnh, dù sao thì Vân Tiêu cũng có người ở bạch đạo làm chỗ dựa, mặc dù từ trước đến giờ không có cảnh sát đến để bắt những người làm công việc bán da^ʍ, nhưng dù có tới cũng chỉ làm dáng một chút rồi đi, cơ bản là sẽ không bắt các cô gái ở đây.

"Đem bọn họ còng lại cho tôi, đưa ra bên ngoài, mang theo bọn kia về nữa." Một viên cảnh sát lên tiếng, cái còng tay lạnh buốt liền được treo trên cổ tay của Dư Duy Tây.

Cô thở dài cảm thán: Lần này diễn có vẻ rất chân thật.

Cô đi theo sau ra ngoài, Dư Duy Tây liền nhìn thấy các cô gái đang bị còng lại và xếp thành một hàng, đứng đầu chính là A Nhã, cô lập tức thấy sợ hãi. Phải biết là những lúc bình thường dù có diễn cũng sẽ không làm đến mức như thế này!

Dư Duy Tây ý thức được lần này thật sự là càn quét tệ nạn xã hội, cô liền cảm thấy luống cuống, nhanh tay quay sang giữ lấy viên cảnh sát đang đi bên cạnh: "Đại ca, đại ca, em có quen với cục trưởng cục cảnh sát của anh!"

Cảnh sát kia khinh thường, nói: "Cho dù cô quen biết cục trưởng thì cô vẫn phải đi theo chúng tôi!"

"Em thật sự không có gạt anh, thật đấy. Cục trưởng của các anh tên là Trần Giản Ngôn, em với anh ta đã từng ngồi nói chuyện phiếm với nhau, có thể xem là có chút giao tình! Mấy hôm trước em còn đi tìm anh ta uống trà nữa!" Dư Duy Tây vì quá sợ hãi nên bắt đầu nói lung tung.

Cảnh sát kia nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, ngó ra phía hành lang thì thấy Trần Giản Ngôn đi ngang qua, vội gọi: "Cục trưởng, cô gái này nói có quen biết anh."

Dư Duy Tây vội nhìn theo ánh mắt anh cảnh sát, quả thật nhìn thấy Trần Giản Ngôn đứng cách chỗ cô không xa, người bị còng đi phía sau anh ta lại là ông chủ Ưng!

Ngay cả ông chủ Ưng cũng bị bắt!

Dư Duy Tây vui vẻ vẫy tay với Trần Giản Ngôn, gọi: "Cục trưởng Trần, cục trưởng Trần, tôi là Dư Duy Tây nè cục trưởng Trần!"

Vẻ mặt Trần Giản Ngôn rất ôn hoà, hỏi lại: "Cô là ai? Tôi không biết cô."

Dư Duy Tây kinh ngạc, lắp bắp nói: "Cục trưởng Trần, tôi vẫn còn manh mối muốn cung cấp cho anh, cục trưởng Trần!"

"Thật xin lỗi, chúng tôi cũng có một số manh mối khác." Trần Giản Ngôn nói xong lạnh mặt quay sang nói với cảnh sát kia: "Cô ta cố ý móc nối quan hệ với cảnh sát, đem cô ấy nhốt thêm một ngày nữa!"

Dư Duy Tây: "???"

Trần Giản Ngôn, con mẹ nó anh cút cho khuất mắt bà!