Chương 10

Chạy vào bên trong nhà ga, Dư Duy Tây lại gọi thêm một cuộc điện thoại, đầu bên kia rất nhanh đã có người trả lời, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng, tức giận hỏi: "Có chuyện gì?"

Dư Duy Tây cũng biết chuyện này là do mình xử lý chưa được tốt, vội trả lời: "Dì nhỏ, thật xin lỗi, mấy ngày nay con…" Lúc này cô cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào.

Chẳng lẽ lại nói cô vì tội mại da^ʍ mà bị bắt vào tù mấy này ư?

Dư Duy Tây lúng túng không biết nên nói cái gì, nhưng đầu kia dường như chẳng quan tâm đến chuyện đó, giọng lạnh lùng trách mắng: "Dư Duy Tây, khi đó tại sao con lại muốn sinh Ni Nhi hả? Nếu đã sinh nó ra, con phải chịu trách nhiệm với nó, nhưng con lại nghĩ nếu không nuôi nổi thì đưa Ni Nhi về cho bố con, con muốn giữ con bé lại nhưng lại không muốn chăm sóc tốt cho con bé là sao hả? Cho đến bây giờ dì thật sự chưa thấy người phụ nữ nào vô nhân tính như con!"

Đối phương nói xong những lời đó rồi không lên tiếng nữa, Dư Duy Tây nắm chặt điện thoại trong tay, hốc mắt đỏ lên.

Cô không dám giải thích, cũng không có cách nào để giải thích, những chuyện xấu hổ kia cô đành phải chôn sâu trong lòng.

Về đến huyện thành đã hơn sáu giờ tối, cô định bắt xe trở về thôn, nhưng vì đây là thôn nhỏ cũng không giống nội thành nên không có taxi hay xe buýt, Dư Duy Tây đành lấy năm mươi tệ tìm một chiếc xe tuk tuk để chở đến cổng thôn.

Vì đang là tháng tư, đồng hồ chưa đến bảy giờ mà trời đã tối om, ở trong thôn cũng không tổ chức mấy hoạt động giải trí như trên nội thành, mọi người ở đây thường đóng cửa sớm để về nhà uống trà xem TV cùng gia đình, ngoài đường cũng không thấy có mấy người đi lại, may mắn đèn đường ở đây cũng coi như sáng, cô đi một đoạn đã tìm thấy căn nhà với mảnh sân không lớn kia.

Bà chủ của ngôi nhà này tên là Phượng Anh, có một người con trai đã kết hôn, đôi vợ chồng trẻ đó đã mua nhà ở trên huyện thành, Phượng Anh và mẹ cô là bạn thân của nhau, năm đó cô sinh Ni Nhi xong thì cũng giao lại cho Phượng Anh, khi đó, cô sợ cha của đứa bé biết thì sẽ đưa nó đi nên đã mang về nông thôn nuôi nấng.

Lúc Ni Nhi tròn một tuổi, thì cô mới chỉ được gặp con bé ba lần.

Lúc sinh một lần, sáu tháng tuổi một lần, và một lần nữa là khi con bé tròn một tuổi. Đứa bé không có họ hay tên, theo cách gọi của những người dân trong thôn nên đặt là Ni Nhi.

Ít nhiều trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy, nên mỗi tháng cô gửi rất nhiều tiền về cho Phượng Anh, để bà ấy chăm sóc thật tốt cho Ni Nhi.

Cô tiến lên gõ hai tiếng, bên trong liền có tiếng trả lời, người mở cửa là Phượng Anh.

"Sao con lại về đây?" Phượng Anh kinh ngạc.

Dư Duy Tây nói khẽ: "Dì, con muốn gặp Ni Nhi."

Phượng Anh cẩn thận nhìn cô, thở dài: "Xem ra là con vẫn còn lương tâm."

Hai người nói chuyện, Phượng Anh giúp cô xách hành lý, dẫn cô đi vào nhà: "Ni Nhi thường đi ngủ sớm, mấy hôm sau khi trở về con bé thường hay nôn mửa và tiêu chảy. Cũng may, sau đó con bé đã nhanh chóng hồi phục. Sắc mặt Ni Nhi lúc nào cũng vàng, mấy bác sĩ trong thôn bảo đưa con bé lên nội thành khám mấy bệnh viện lớn để xem xem túi mật có vấn đề gì không, con không biết đâu, tròng trắng mắt của con bé lúc đó đã vàng đυ.c."

Dư Duy Tây cũng không biết nên đáp lại thế nào, trên mặt cô cũng không xuất hiện biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại như lửa đốt, nghĩ muốn lập tức đi đến gặp con của cô.

Cánh cửa gỗ bị đẩy ra vang lên hai tiếng cọt kẹt, một đứa bé đang nằm trên giường, người chỉ quấn một cái tã, trong miệng còn đang ngậm ngón tay, nghe thấy có người đi vào liền quay mặt lại nhìn.

Cơ thể nhỏ gầy, sắc mặt hơi vàng, nhưng có một đôi mắt to tròn, đang quay ra nhìn cô.

Cô bé không nhìn Phượng Anh, mà lại nhìn Dư Duy Tây chằm chằm, hai giây sau, cô bé nở nụ cười dịu dàng với cô.

Phượng Anh kinh ngạc: "Cái con bé này đúng là không có lương tâm, bình thường cũng chẳng thấy cháu cười với bà, một năm nay cũng không gặp mẹ cháu được mấy lần, vậy mà mới gặp đã tươi cười với nó như thế." Nói xong bà còn thở dài, lại nói: "Đúng là tình mẫu tử không thể xoá bỏ."

Dư Duy Tây cảm thấy mũi có chút cay cay, cô cố nhịn, cẩn thận đi tới ôm lấy con bé, con bé rõ ràng là không nhớ rõ cô là ai, vậy mà vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô.

Lúc này cô cũng không nhịn được, những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rớt xuống.

Phượng Anh lên tiếng an ủi cô : "Dì biết con cũng có nỗi khổ tâm, nhưng suy cho cùng con bé cũng là miếng thịt từ trên người con rơi xuống, tiền bạc hay người khác cũng không thể thay thế được tình yêu thương của mẹ."

Dư Duy Tây cũng không biết mình có yêu thương đứa bé này hay không, nhưng mỗi lần đến thăm con bé cô lại nhớ đến lý do con bé đến với mình, trong lòng lại rất căm hận. Cô biết đứa trẻ này không có tội, nhưng mỗi lần gặp, cô lại không nhịn được mà nhớ tới người đàn ông đã cưỡng bức cô đêm đó, mỗi khi nghĩ đến, cô cũng không biết phải đối mặt với đứa trẻ này như thế nào.

Nếu không phải do hắn, cô sẽ không phải tan nhà nát cửa như thế này.

Sau khi đi xe gần một ngày, Phượng Anh đã sắp xếp cho cô ngủ ở phòng này, còn mình đi đến phòng ngủ bên cạnh, để cô ngủ với đứa bé này một đêm.

Dư Duy Tây không đồng ý cũng không từ chối, Phượng Anh cũng mặc kệ cô, đi đến giường dỗ đứa trẻ ngủ rồi ra ngoài.

Gương mặt của đứa trẻ này cũng không quá giống cô, vừa gầy, khuôn mặt lại vàng cũng chẳng đáng yêu, nhưng Dư Duy Tây nhìn một lúc rồi lại muốn khóc.

Trong đêm tối không biết đã là mấy giờ, Dư Duy Tây nằm trên giường suy nghĩ, nghe thấy phòng bên cạnh vang lên mấy tiếng động nhỏ, sau đó là tiếng mở cửa, cô nghĩ rằng là Phương Anh dậy đi vệ sinh, cũng không quá để ý, nhưng sau đó lại nghe thấy có tiếng đàn ông vang lên.

"Người trong nhà ngủ hết rồi à?"

"Ừ. Hôm nay có con trai tôi vừa từ trên huyện thành về, mấy người khác cũng đã ngủ rồi."

"Người bên kia không còn kiên nhẫn đâu, bọn chúng là người ở nội thành nên tính tình cũng không tốt, trên người còn mang súng, bà nhanh lên."

Hai người nói chuyện, giọng nói của họ cũng ngày một đi xa.

Dư Duy Tây nghe những lời đó mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Phượng Anh đang qua lại với loại người nào? Trên người đối phương lại còn có súng?

Cô không chút do dự, lập tức xoay người xuống giường, đắp lại chăn cho Ni Nhi để phòng con bé rơi ra ngoài, nhẹ nhàng đi đến khép cửa phòng, khoá đại cửa nhà rồi lập tức đi theo hai người họ.

【 Tăng thêm chương vào ngày mai, hiện tại máy tính không đăng nhập được, tác giả không biết leo tường, lại vội gửi bằng điện thoại, nên không thể nhắn tin trả lời từng người được. Cảm ơn cô gái đáng yêu đã bình luận và tặng trân châu, đến khi trân châu đạt đến 200 sẽ tăng thêm chương cho mọi người.】