Chương 20: Gợn Sóng (2)

Trong sân.

Hai người Thôi Triệu, Diêm Quý vừa mới khám nghiệm thi thể, đều nhíu chặt lông mày, vẻ mặt ngưng trọng.

Diêm Quý nói: “Năm người ngoài cửa, đều là một kiếm mất mạng, không có dấu hiệu giãy dụa, người này là cao thủ.”

Hai người đều là cửu phẩm võ giả triều đình khâm định, nếu là bọn họ ra tay, cũng có thể gϊếŧ chết năm thành viên bang Ác Lang.

Nhưng cần tốn chút công phu, không làm được sạch sẽ lưu loát như thế.

Năm người bang Ác Lang thậm chí ngay cả yêu đao cũng chưa kịp rút ra.

Võ công của người này, tuyệt đối ở trên hai người bọn họ, ít nhất vượt qua một phẩm cấp!

Thôi Triệu suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: “Năm người bên ngoài chết ở trong tay một người, gϊếŧ chết Sài Thiên Vinh cùng Thôi Dũng hẳn là người khác.”

Hắn đã kiểm tra vết thương, vết thương của năm thành viên bang Ác Lang là do kiếm, Thôi Dũng trong phòng là sau khi bị tra tấn, một đao đâm chết.

“Tình cảnh lúc đó, có thể là Sài Thiên Vinh may mắn chạy thoát, húc tung cửa sân, lại chưa từng nghĩ, vừa lúc gặp được hung thủ vừa mới gϊếŧ chết Thôi Dũng.”

Thôi Triệu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm năm dấu ngón tay trên khuôn mặt Sài Thiên Vinh, một tay phủ lên, một tay kia nắm hờ thành trảo, đặt ở chỗ yết hầu Sài Thiên Vinh.

Thôi Triệu khoa tay múa chân một phen, phỏng đoán: “Hai người chỉ giao thủ một hiệp, đã bị hung thủ lấy Hổ Khẩu Đoạt Thực trong Phục Hổ Quyền bóp nát yết hầu.”

Diêm Quý trầm giọng nói: “Người này cũng là cao thủ.”

Thôi Triệu gật gật đầu, nói: “Người này lực tay thật lớn, hơn nữa bỏ đao không dùng, tay không một chiêu đánh chết Sài Thiên Vinh, thực lực của hắn có thể thấy được phần nào.”

Diêm Quý nói: “Người này cố ý dùng ra Phục Hổ Quyền quyền pháp tầm thường như vậy, rõ ràng cố ý che giấu thủ đoạn thật sự của mình, lo lắng bại lộ thân phận.”

Người này quá tự tin rồi, tự tin đến mức cho dù dùng Phục Hổ Quyền, cũng có nắm chắc một chiêu đánh gục Sài Thiên Vinh!

Hung thủ là bát phẩm, hay thất phẩm, hoặc là cao hơn?

Thôi Triệu, Diêm Quý không dám xác định.



Huyện Thường Trạch từ khi nào có hai vị cao thủ như vậy đến đây?

Bởi vì gió tuyết quá lớn, hiện trường không lưu lại quá nhiều manh mối dấu vết.

Hai vị bộ đầu chỉ là bằng vào vết thương trên thi thể, liền mang tình huống xảy ra đêm qua phỏng đoán ra đại khái.

Chỉ là, hai người đều đánh giá sai thực lực của hung thủ.

Ngay lúc này, vị bộ đầu thứ ba của huyện Thường Trạch chậm rãi đi tới, rất trẻ tuổi, cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Nghe nói ban đầu làm việc ở nha môn quận phủ, bởi vì phạm vào sai lầm, mới bị biếm đến huyện Thường Trạch.

“Tiểu Mạnh, ngươi bên kia tình huống thế nào?”

Diêm Quý trầm giọng hỏi.

Tuy đều là bộ đầu, nhưng ở trong mắt hai người Diêm Quý, Thôi Triệu, Mạnh Lương Ngọc mới tới này, chỉ có thể tính là hậu bối.

“Trong ngõ nhỏ bên đường có hai bạch dịch chết, một đao cắt yết hầu, sạch sẽ lưu loát, xuống tay là nhân vật hung ác.”

Mạnh Lương Ngọc miệng ngậm thẻ trúc, trên nét mặt mang theo một tia bất cần đời, nhìn chung quanh một lần, nói: “Tính cả bảy vị này, một đêm chết chín người, đây chính là vụ án lớn, hai vị bộ đầu nói như thế nào?”

Thôi Triệu, Diêm Quý trầm mặc, nhìn nhau một cái.

Hai người làm việc ở huyện nha nhiều năm, đều là lão bánh quẩy, chỉ nhìn nhau một cái, liền đoán ra ý tưởng của đối phương, ngầm hiểu.

“Tiểu Mạnh à.”

Diêm Quý nói: “Ngươi tới huyện Thường Trạch chúng ta cũng nửa năm rồi, trước sau chưa có biểu hiện gì. Lần này là cơ hội khó được, ta thấy vụ án này liền giao cho ngươi đi.”

Thôi Triệu cũng gật đầu nói: “Lần này nếu là tìm ra hung thủ, lập công lớn, Tôn huyện lệnh nói tốt cho ngươi vài câu, không chừng ngươi còn có thể về nha môn quận phủ làm việc.”

Mạnh Lương Ngọc nghe xong, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, hỏi: “Diêm bộ đầu, lần này chết chính là người của bang Ác Lang, ngươi không muốn tự mình điều tra?”



Sau đó đảo mắt, nhìn về phía Thôi Triệu, hỏi: “Người kia bên trong hình như là cháu ngươi nhỉ, Thôi bộ đầu không muốn bắt được hung thủ, báo thù rửa hận?”

“Chỉ là bà con xa thân thích, quan hệ không gần như vậy.”

Thôi Triệu nói: “Đương nhiên, hung thủ ta khẳng định là muốn bắt, chỉ là chúng ta hai lão nhân, cũng phải cho người trẻ tuổi một chút cơ hội.”

“Đúng vậy, tiểu Mạnh, ngươi cần phải nắm bắt cho tốt.”

Diêm Quý vỗ vỗ bả vai Mạnh Lương Ngọc, trong mắt tựa như gửi gắm kỳ vọng cao.

“Ha ha, vậy thì đa tạ hai vị bộ đầu.”

Mạnh Lương Ngọc khẽ cười một tiếng.

Hai người Thôi Triệu, Diêm Quý dặn dò vài câu, liền đi trước một bước.

Mạnh Lương Ngọc nhìn bóng lưng hai người rời đi, phun ra thẻ trúc trong miệng, trong lòng cười lạnh.

Hai người này tính toán thế nào, hắn còn không biết?

Hắn vừa rồi đại khái nhìn một lần, vụ án này rất khó giải quyết.

Hung thủ không chỉ một vị, hơn nữa đều là cao thủ!

Hai người nhất định là lo lắng điều tra tiếp, sẽ dẫn tới đối phương chú ý, dẫn lửa thiêu thân.

Người bang Ác Lang, chết thì chết, trong bang phái chết vài người là rất bình thường.

Ba bạch dịch kia nhiều lắm xem như tiểu lại, ở huyện nha xem ra cũng không tính là gì.

Hai vị bộ đầu không cần thiết vì vài người như vậy hưng sư động chúng, lấy thân mạo hiểm.

Thật ra, Mạnh Lương Ngọc đối với vụ án này cũng không có quá nhiều hứng thú.

Chín người đêm qua, ở trong mắt hắn, đều là loại tìm chết, chết rồi cũng là đáng đời.