Chương 19: Gợn Sóng (1)

“Ý tứ gì?”

Trần Đường có chút ngẩn ra.

Sơn Quân liếc lang vương bên cạnh một cái, lại nhìn về phía Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi, gầm nhẹ một tiếng.

Trong lòng Trần Đường khẽ động, giật mình nói: “Ngươi muốn để ta cùng Tuyết Đoàn Nhi, chém gϊếŧ giao đấu với con lang vương này, rèn luyện kỹ xảo chiến đấu của chúng ta?”

Sơn Quân khẽ gật đầu.

“Được!”

Trong lòng Trần Đường chợt sinh ra hào khí, rút ra trường đao bên hông, lớn tiếng nói: “Tuyết Đoàn Nhi, hôm nay hai ta liền đấu một trận với con lang vương này, thử xem thủ đoạn của nó!”

Dù sao có Sơn Quân áp trận, không có gì phải sợ.

Rống to một tiếng, Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi đồng thời xông ra ngoài.

Trần Đường vừa lao được một nửa, liền cảm giác hổ khẩu chấn động, trường đao trong tay rời tay, rơi xuống đất.

Thế mà là Sơn Quân ra tay lần nữa, đánh rơi đao của hắn.

“Móa...”

Trần Đường có chút hoảng.

Ý tứ gì vậy?

Đao cũng không cho dùng?

Con lang vương kia phía trước so với hắn cao hơn một cái đầu, một ngoạm cũng có thể nuốt sống hắn!

Lúc này đang nhe răng trợn mắt, bộc lộ diện mạo hung ác, cào đất tuyết, phát ra từng đợt gầm nhẹ uy hϊếp.

Trần Đường bàn tay trần, trong lòng chột dạ, vội vàng dừng lại.

Tuyết Đoàn Nhi trái lại như nghé con mới sinh, không biết sợ là gì, bằng vào bản năng, hướng về lang vương lao tới cắn.

Chỉ là Tuyết Đoàn Nhi so với con lang vương này, thật sự quá nhỏ con rồi.

Lang vương chỉ là giơ chân vỗ một cái, liền đẩy Tuyết Đoàn Nhi sang một bên.

Đương nhiên, Sơn Quân ở ngay bên cạnh, lang vương cũng không dám xuống tay nặng, vừa rồi một đòn đó, móng vuốt cũng chưa vươn ra.



Trần Đường thấy Tuyết Đoàn Nhi xông lên, bản thân cũng vội vàng đuổi theo, mang sở học Phục Hổ Quyền đánh ra từng chiêu từng thức.

Lang vương không dám xuống tay đối với Tuyết Đoàn Nhi, đối với Trần Đường lại rất hung ác.

Né tránh xê dịch, cắn xé cào xé, một thân bản lãnh, chiêu thức toàn thân, hận không thể chào hỏi hết ở trên người Trần Đường.

Nhìn từ mặt ngoài, là Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi cả hai chém gϊếŧ giao đấu với lang vương.

Thật ra, Tuyết Đoàn Nhi nhiều nhất chỉ là quấy rầy một phen.

Hỏa lực chính diện, đều bị Trần Đường nhận lấy.

Lang vương kia cũng nghẹn khuất.

Dẫn theo một đám tiểu đệ ra ngoài kiếm ăn, vốn đang yên đang lành, kết quả từ chéo một bên toát ra một con hổ to lông trắng, trước mặt một đám tiểu đệ, cho nó một trận đòn, vừa hù vừa dọa đuổi đến nơi đây.

Cho dù nó lần này may mắn chạy thoát, địa vị lang vương cũng sẽ bị khiêu chiến.

Lang vương nghẹn đầy một bụng tức, không dám trêu chọc Sơn Quân cùng con của nàng, chỉ có thể nhìn chằm chằm Trần Đường, hận không thể xé hắn thành mảnh vỡ!

Quá hung mãnh rồi!

Đánh không lại!

Giao đấu một phen, Trần Đường sớm đã mồ hôi đầm đìa, tình trạng kiệt sức, áo bông trên người cũng bị xé rách như xơ mướp, bước chân phập phù.

Ầm!

Thật sự không chống đỡ được, Trần Đường né tránh hơi chậm, bị lang vương tung một trảo lên ngực, sau đó hung hăng cào một cái!

Huyết quang toát ra.

Một vuốt hạ xuống, trước ngực Trần Đường liền có thêm mấy vết thương, máu tươi đầm đìa.

Lực lượng một trảo này của lang vương cũng rất nặng.

Trần Đường cảm giác ngực tựa như cũng hơi lún xuống, miệng phun máu tươi, ngã bay ra xa mấy trượng.

Sơn Quân tung người nhảy vào chiến trường, hướng về phía lang vương gầm nhẹ một tiếng.

Trong ánh mắt lang vương có chút không thể tưởng tượng, nhưng vẫn mang tính chất thử hướng về cửa vào khe núi rút lui.

Thấy Sơn Quân chưa đuổi theo, trong lòng lang vương mừng rỡ, vội vàng bỏ chạy.

“Đánh ta thành như vậy, cứ thế thả nó đi?”



Trần Đường vô cùng đau đớn, không cam lòng.

“Ừm... Con sói nhỏ này làm bồi luyện không tệ, lần sau lại tìm nó.”

Trong lòng Sơn Quân cân nhắc, cõng Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi bị thương, hướng về chỗ sâu trong núi tuyết chạy như điên.

Lang vương tìm được đường sống trong chỗ chết, đang âm thầm may mắn, cũng không biết như thế nào, đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh toát khó hiểu, không tự kìm hãm được toàn thân run rẩy một cái.



Huyện Thường Trạch.

Thi thể đêm qua đã bị phát hiện.

Cửa nhà Thôi Dũng.

Mấy chục bộ khoái tụ tập ở phụ cận, duy trì trật tự, không ít dân chúng xem náo nhiệt đứng chung quanh, châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận.

“Nhìn rõ chưa, đã chết mấy người?”

“Nghe nói là sáu người.”

“Không chỉ vậy, bên ngoài chết năm tên bang Ác Lang, trong sân còn có đầu mục họ Sài của bang Ác Lang, Thôi Dũng chết ở trong nhà.”

“Thôi Dũng cũng đã chết? Thật sự là sảng khoái lòng người.”

“Người bang Ác Lang chết cũng là đáng đời, làm hết việc ác, gặp báo ứng.”

“Suỵt, nói nhỏ chút, để ý bị người ta nghe được mang vạ vào người.”

Càng lúc càng nhiều người tụ tập ở đây, vươn cổ nhìn ngó vào bên trong, ý kiến lời đồn đãi về việc này, cũng là càng lúc càng nhiều.

“Sẽ là ai làm?”

“Không rõ, người chết đại đa số là của bang Ác Lang, không chừng là bang Hắc Thủy xuống tay.”

“Rất có khả năng, Thôi Dũng vận khí không tốt, thấy quá trình gϊếŧ người, kết quả bị diệt khẩu. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Diêm bộ đầu cùng Thôi bộ đầu đều đến đây.”

Mọi người không biết tình huống bên trong, chỉ là đoán lung tung.

Chẳng qua, bang Ác Lang có thể ở huyện Thường Trạch hoành hành không kiêng kỵ, sau lưng có Diêm bộ đầu cùng huyện nha chống lưng, lòng mọi người như gương sáng.

Thôi bộ đầu kia là thân thích của Thôi Dũng, cũng là chuyện mọi người đều biết.