Ngoài trời đã chạng vạng, chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối, sương mù trong sơn cốc khiến ánh trăng trở nên mờ ảo.
Trong phòng của Chấp Nhận, đèn đuốc như sao, trên bàn có để một tờ văn thư, trên tay Cung Hồng Vũ cầm con dấu của Chấp Nhận, vẫn đang lơ lửng trên văn thư, chưa ấn xuống.
Một tiếng "két két". Tiếng mở cửa khiến ông từ trong suy nghĩ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ người đến, đôi mày đang cau lại của Cung Hồng Vũ liền giãn ra.
Cung Thượng Giác đã cởi bỏ áo choàng nặng nề, lúc này trên người chỉ mặc bộ quần áo đen, đường cắt may tinh tế và đường viền vàng thêu bằng tay khiến cơ thể hắn trông gọn gàng, mảnh khảnh. Đôi mắt hắn sâu thẳm, trên người toát ra vẻ thâm trầm và thần bí mà ở độ tuổi này ít có, nhìn vào như một con diệc, người sống chớ gần.
Cung Hồng Vũ ấn con dấu vào góc dưới bên trái của văn thư, để lại một chữ "Nhận" to lớn, sau đó nhìn Cung Thượng Giác.
"Ta vừa đọc xong văn thư ngươi gửi về, Thượng Giác, ngồi đi."
Hắn là người xuất sắc nhất thế hệ này của Cung Môn, thái độ Cung Hồng Vũ đối với hắn khoan dung hơn với người khác rất nhiều.
Ánh mắt Cung Thượng Giác nhẹ nhàng đảo qua dấu ấn Chấp Nhận ấn lên văn thư, cung kính cúi đầu: "Không cần đâu, Chấp Nhận đại nhân."
Cung Hồng Vũ đứng dậy bước đến bên bàn trà: "Không sao, ngươi ngồi một lát, ta pha một bình trà."
"Đêm khuya rồi, nếu lại uống trà, sợ là sẽ không ngủ được."
"Vậy vừa tốt, mấy ngày trước ta không ngủ được, bảo Viễn Chủy giúp ta phối một liều trà trợ giấc ngủ. Ngươi cũng thử xem?"
Cung Thượng Giác nghe thấy tên của đệ đệ Cung Viễn Chủy, im lặng cong môi, mang theo ý cười: "Viễn Chủy đệ đệ điều phối trà thuốc, vậy không thể bỏ lỡ rồi."
Hai người ngồi xuống, Cung Hồng Vũ vừa muốn lấy ấm trà, Cung Thượng Giác đã cầm lấy.
"Chấp Nhận, để ta."
Cung Hồng Vũ đưa ấm trà cho hắn, hương trà lượn lờ, Cung Thượng Giác ngón tay thon dài, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Đợi hắn pha trà xong, Cung Hồng Vũ mới nói: "Hỗn nguyên Trịnh gia và Phượng Hoàng sơn trang không muốn cúi đầu trước Vô Phong, nhưng Vô Phong đã hạ tối hậu thư, bọn họ muốn xin Cung Môn che chở, chỉ là…"
Thấy ông do dự, Cung Thượng Giác nói tiếp: "Ta hiểu sự khó xử của Chấp Nhận, từ sau biến cố mười năm trước của Cung Môn, Cung thị một mực bảo vệ thân mình, giấu tài, đối với việc hai nhà xin trợ giúp, quả thật lực bất tòng tâm. Chưởng môn Trịnh gia Trịnh Trung Nghĩa có giao tình với ta, lần này ra ngoài, ta đã nói rõ nguyên do với ông ấy, ông ấy cũng hiểu. Nhưng vì để lưu giữ huyết mạch của Trịnh gia, Trịnh gia đã đưa con gái Trịnh Nam Y tham dự lần tuyển hôn này. Lúc này có lẽ nàng đã ở Cung Môn rồi."
Cung Thượng Giác trầm tính nội liễm, xử sự có mức độ, Cung Hồng Vũ hài lòng: "Cực khổ cho ngươi rồi."
Cung Thượng Giác: "Nên làm."
Trà đã pha xong, Cung Thượng Giác rót hai ly trà, đưa một ly cho Cung Hồng Vũ.
Cung Hồng Vũ uống một hớp trà, suy tư một lát, thấp giọng nói: "Lần này quay về, vốn nên để ngươi nghỉ ngơi mấy hôm, nửa đêm gọi ngươi đến đây, là có chuyện muốn nói."
"Chấp Nhận, mời nói."
Cung Hồng Vũ nhìn Cung Thượng Giác: "Mười năm nay, tài lực và thu nhập của Cung gia ổn định tăng lên, còn vượt trên cả tài sản của gia tộc mà Chấp Nhận thế hệ trước tích lũy được, mà việc phát triển kinh doanh của gia tộc đều do ngươi phụ trách, công lao của ngươi, mọi người đều thấy được…"
Giác Cung chủ yếu đối ngoại, Cung Thượng Giác lại khôn khéo tài giỏi, ở bên ngoài mánh khoé thông thiên, cho nên những năm nay, vô số vàng bạc châu báu, tơ lụa cùng kỳ trân dị bảo được vận chuyển từng rương một vào Cung Môn.
Cung Hồng Vũ tán thưởng: "Những năm nay, phân tranh trên giang hồ cũng do ngươi thay mặt Cung gia hoà giải. Các môn phái trên giang hồ đều có chung nhận thức, cho rằng ngươi là người có võ công và mưu lược mạnh nhất thế hệ trẻ của Cung Môn…"
Làm cho Vô Phong nghe đến phải sợ vỡ mật cũng là Cung Thượng Giác. Bất kỳ âm mưu nào trước mặt hắn, bình thường hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, một chiêu chế địch.
Cung Thượng Giác khiêm tốn: "Hư danh trên giang hồ, không cần để ý."
Cung Hồng Vũ: "Vô Phong sợ ngươi, giang hồ tôn kính ngươi."
Cung Thượng Giác lại cho rằng: "Nhưng giang hồ này, đa số thời điểm, sợ hãi hữu dụng hơn tôn kính. Bất luận là sợ hãi hay tôn kính, đều là đối với Cung Môn, chứ không phải với ta. Thương, Giác, Chủy, Vũ, bốn cung có chức vụ của mình, Thương Cung phụ trách rèn binh khí, phát minh binh khí mới… Chủy Cung chế tạo các loại độc dược, thuốc giải, và ám khí…"
Nếu không phải có Thương Cung cung cấp binh khí, ám khí và độc dược của Cung Viễn Chủy nghiên cứu, có lẽ hắn cũng không thể thành thạo điêu luyện như thế.
Nghĩ tới đây, Cung Thượng Giác lại nói: "Có sự ủng hộ của Thương Cung và Chủy Cung, ta mới có thể thuận lợi ở bên ngoài, kiếm về số vàng bạc tiền tài kia." Hắn xoay chuyển lời nói, nhìn Cung Hồng Vũ, "Đương nhiên, quan trọng nhất chính là sự bảo vệ cùng với thống lĩnh Cung Môn của Vũ Cung, ta ở bên ngoài mới không lo lắng."
Cung Hồng Vũ lại khẽ thở dài: "Từ trước đến nay ngươi là người biết đại thể nhất, thú thật quyết định năm đó của ta có lỗi với ngươi, vốn dĩ vị trí Chấp Nhận này…"
Nhắc đến câu này, Cung Thượng Giác không khỏi ngắt lời: "Chấp Nhận đại nhân, đêm đã khuya rồi, ta cũng có chút rã rời, ngài có lời gì thì cứ nói thẳng đi."
"Chuyện này, ta đã cân nhắc một chút thời gian rồi…" Cung Hồng Vũ đang muốn mở miệng.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, quấy rầy phần đình trệ này. Hoá ra bên ngoài cửa phòng có thủ vệ, Cung Hồng Vũ bởi vì muốn gặp Cung Thượng Giác, cố ý căn dặn không được làm phiền, cho nên lúc này có hơi bất ngờ.
Hai người cùng lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Hoán Vũ bước vào.
"Phụ thân." Cung Hoán Vũ hành lễ, nhìn thấy Cung Thượng Giác, cũng khẽ biểu ý.
Cung Hồng Vũ không biến sắc hỏi: "Muộn thế này… Đã chọn xong tân nương rồi?"
"Chọn xong rồi."
"Vậy ngươi còn không mau nghỉ sớm đi, ngày mai là ngày đại hỷ của ngươi…"
"Con vẫn không mệt, phụ thân."
Cung Hồng Vũ có hơi bất mãn: "Lúc ngươi tiến vào, thủ vệ ngoài cửa không nói bây giờ ta không tiện tiếp khách sao?"
"Nói rồi. Nhưng con có chuyện gấp muốn bẩm báo với phụ thân… muốn bẩm báo với Chấp Nhận."
Trong lời nói của Cung Hoán Vũ còn có ý khác, ánh mắt khẽ đảo qua Cung Thượng Giác, lại thấy hắn bất động ngồi đó.
Cung Hồng Vũ biết ý của hắn, nói: "Nhị công tử không phải người ngoài, cứ nói không sao."
"Thích khách Vô Phong lẫn vào trong nhóm tân nương, đã thẩm tra thân phận…" Cung Hoán Vũ nhìn Cung Thượng Giác, biểu tình có hơi thay đổi, "... Là nhị tiểu thư của Hỗn nguyên Trịnh gia, Trịnh Nam Y."
Một hai khắc trầm mặc ngắn ngủi.
Chỉ thấy Cung Thượng Giác không loạn, hắn tất nhiên hiểu ý nghĩa trong lời nói của Cung Hoán Vũ. Trịnh gia và hắn có giao tình, chuyện Trịnh gia đưa con gái vào Cung Môn tuyển thân, chắc hẳn cũng đã qua sự cho phép của hắn. Hôm nay tra ra thích khách trà trộn chính là con gái Trịnh gia, vị trí này của hắn thú thật gượng gạo. Nhưng hắn không giải thích câu nào, chỉ chậm rãi đứng lên, ánh mắt trầm tĩnh: "Đêm khuya rồi, chắc hẳn Thiếu chủ đại nhân còn có chuyện muốn bẩm báo với Chấp Nhận. Ta về trước."
Nói xong, Cung Thượng Giác xoay người rời đi.
Cung Hồng Vũ không nói lời nào, uống hết trà trong cốc, mới phát hiện cốc trà trước mặt Cung Thượng Giác vẫn còn nguyên, một hớp cũng không uống.
Trong địa lao, một mảnh đen kịt, gió lạnh thổi vào từ khe hở của bức tường.
Trịnh Nam Y bị trói trên cột, kiệt sức cúi thấp đầu. Giờ này phút này, trên mặt nàng đã không còn huyết sắc, hơi thở yếu ớt.
Bên ngoài cửa lao có tiếng động truyền đến, Trịnh Nam Y suy nhược mở mắt.
Một người giơ bó đuốc đi đến, không biết là ai, điều kỳ lạ chính là, thủ vệ dọc bên đường đã không thấy đâu nữa.
Lập tức, ánh lửa lúc sáng lúc tối chiếu trên mặt Trịnh Nam Y, nàng giả vờ trấn định, nhưng hai tay bị trói chặt dùng sức giãy dụa phát ra âm thanh run rẩy.
Người đó bước càng ngày càng gần, ánh lửa cũng chiếu sáng gương mặt hoảng sợ của nàng.
Sau tiếng kêu chói tai thảm thiết, hết thảy mọi thứ lại trở về trong bóng tối.
Trong bóng đêm xa xôi, giống như có một loại dã thú nào đó đang thét gào. Đầu mũi tràn ngập mùi đàn hương, mang theo mùi phấn son, bị gió đêm thổi qua làm say lòng người.
Cung Tử Vũ từ trong mộng tỉnh lại, giường phát ra tiếng kẽo kẹt, hắn ngồi dậy, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Lúc này Tử Y đang đứng cạnh cửa sổ, xoay đầu lại, ánh mắt thâm tình nói: "Ban đêm sương rơi nhiều, ta sợ chàng bị lạnh, đang định đóng cửa sổ."
Nàng đang chuẩn bị cầm gậy chống cửa sổ, lại thấy một đội nhân mã đi ngang qua ở dưới đường, nhìn phương hướng như chuẩn bị rời sơn cốc. Ngựa chạy qua như tên bắn, phát ra động tĩnh không nhỏ, khiến nàng có hơi nghi hoặc cau mày.
Tử Y nhỏ giọng nói: "Sắp đại hôn rồi… lúc này còn muốn ra ngoài?"
Cung Tử Vũ bình tĩnh lại, cũng thấy kỳ quái: "Ai muốn ra ngoài?"
Đội ngũ kia đông đúc, quá phô trương, người dẫn đầu sừng sững ngồi trên ngựa. Trong Cung Môn còn ai có cách hành sự như vậy?
Thế là Tử Y trả lời: "Cung Thượng Giác, Cung nhị tiên sinh."
Cung Tử Vũ cau mày, có hơi giận dỗi nói: "Mặc kệ hắn."
Tử Y đóng cửa sổ, quay lại, bỏ thêm than vào chậu. Khí lạnh còn lại ở trong phòng lúc này mới khiến Cung Tử Vũ thấy lạnh, hắn đứng dậy ngồi ở mép giường, không nói gì. Hắn vốn mặc nguyên áo mà ngủ, ngủ cũng không sâu.
Tử Y nhìn ta tâm trạng hắn không được tốt, nghĩ cũng biết là chuyện gì, liền nói: "Chàng đấy… luôn đối chọi gay gắt với Chấp Nhận đại nhân, cha con ruột với nhau, có lời gì không thể nói chứ…"
Mỗi lần hai cha con cãi nhau, Cung Tử Vũ sẽ chạy tới nơi này, sau đó làm ra dáng vẻ này.
Cung Tử Vũ không trả lời nàng, đưa tay ra sưởi ấm: "Lúc nãy ta mơ thấy mẹ ta."
"Đó nhất định là một giấc mơ đẹp."
"Mọi người đều nói, giấc mơ tương phản với hiện thực, mơ càng đẹp, tỉnh lại càng khiến người ta thấy buồn."
Tử Y không hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì tất cả đều là mơ, đại biểu cho việc không có được, hoặc là đã mất đi."
Trong giấc mơ của hắn là một ngày tuyết rơi còn lạnh hơn thế này. Bóng lưng của mẫu thân cách hắn như gần như xa, bà cầm một chiếc dù, đứng giữa đình viện đầy tuyết ở Vũ Cung, cô độc chờ đợi cái gì.
Cung Tử Vũ thở dài: "Ta của hiện tại, chỉ có thể gặp được mẹ ở trong mơ, cho nên mơ đẹp hay ác mộng có gì khác biệt đâu."
Giọng của hắn xào xạc, giống như lửa than đã đốt xong trong đêm, mang theo hơi ấm còn sót lại.
Ánh trăng nặng nề.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng canh phu gõ canh, đã đến đêm khuya rồi. Tiểu nhị dưới lầu thu dọn bàn rượu hỗn độn, tất cả sự quyến rũ cùng dịu dàng được chuyển lên lầu với những gian phòng riêng tư.
Cầu thang dẫn đến gian phòng ở lầu hai, Kim Phồn ôm thanh đao vào trong ngực, gương mặt đứng đắn trông coi. Cung Tử Vũ nhất định phải đến nơi này, bản thân hắn cũng nhất định phải đi theo bảo vệ an nguy của Cung Tử Vũ, Kim Phồn cố gắng duy trì sắc mặt.
Tối nay tóm lại là có thể tha thứ.
Đột nhiên, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên, Kim Phồn cảnh giác nhô đầu ra, từ cửa sổ nhìn thấy một chiếc thuyền bơi đến bên bờ sông, một cô gái phong tình ăn mặc theo phong cách dị vực giàu có từ trên thuyền bước xuống, chậm rãi đi tới Vạn Hoa Lâu. Nàng đeo mặt nạ nửa mặt làm bằng lá vàng dát mỏng, trên người treo chuông ngọc, tua rua, chuỗi hạt, thướt tha bước lên bậc thang.
Đợi nàng đến trước mặt, Kim Phồn đưa tay ngăn lại: "Khu vực riêng tư, xin đừng quấy rầy."
Cô gái im lặng che miệng cười, đưa tay khoác nhẹ lên cánh tay của Kim Phồn, quấn quanh như một con rắn, khăn lụa trong tay kia phất qua mặt của hắn.
Mùi phấn son như có như không, khiến Kim Phồn cứng đờ tại chỗ.
Cô gái cười hi hi: "Riêng tư bao nhiêu? Quấy rầy thế nào? Ngươi nói cho ta nghe xem…"
Kim Phồn không né kịp, cuối cùng không khách khí nữa, trực tiếp dùng chuôi đao vỗ vào cánh tay được đưa ra lần nữa của cô gái.
Cô gái bị đau hét lên: "Kim Phồn!"
Giọng nói này đối với Kim Phồn như sét giữa trời quang, hắn nhanh tay kéo mặt nạ của nàng xuống, cô gái lúc này mới chào hỏi hắn.
"Trùng hợp vậy, ngươi cũng ở đây à…"
Thế mà là Cung Tử Thương, cười đến mặt mày rạng rỡ, bĩu môi, nhìn vào vô cùng có sức sống.
Sắc mặt Kim Phồn lúc xanh lúc trắng, chỉ có thể cúi đầu hành lễ, hai tay trình mặt nạ lên: "Đại tiểu thư? Ngài đến nơi thế này làm gì?"
Tất nhiên là nàng đến gặp Kim Phồn rồi, trong ánh mắt không che giấu sự yêu thích của mình đối với hắn.
Cung Tử Thương nhận lấy mặt nạ, lại không nói rõ: "Ta còn chưa hỏi ngươi đến đây làm gì đâu!"
"Ta đến để…"
Cung Tử Thương cắn môi ngắt lời: "Chậc chậc chậc… không ngờ người thật thà như ngươi, không ngờ Kim Phồn mày rậm mắt to nhà ngươi, cũng không giữ được …" Nói xong, ánh mắt quét qua thân hình cao lớn của Kim Phồn.
"...Chân của ngươi!" Cung Tử Thương nói ra mấy chữ cuối cùng.
Kim Phồn nhìn ánh mắt không chút e dè của Cung Tử Thương, mặt đỏ lên, ấp úng, không biết nên nói gì.
"Ta…"
Cung Tử Thương lại hỏi hắn: "Hôm nay ta trang điểm thể nào? Đủ dị vực không?"
"Rất trầm cảm…" Kim Phồn không dám nhìn kỹ.
Cung Tử Thương dương dương đắc ý, mặt như hoa đào, đang muốn tiến thêm một bước, liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động, một đoàn thị vệ Cung Môn cầm theo binh khí tiến vào Vạn Hoa Lâu. Bước chân vội vàng, thần sắc ngưng trọng. Kim Phồn thấy thị vệ dẫn đầu đeo trên tay một viên hoàng ngọc.
Kim Phồn sắc mặt trầm xuống, thấp giọng tự nói: "Hoàng ngọc thị vệ?"
Cung Tử Thương nhìn lục ngọc trên tay Kim Phồn, mặt tái nhợt, hoàng ngọc thị vệ cao hơn lục ngọc thị vệ một cấp. Nàng vịn lan can cau mày, nhìn suy yếu cực kỳ: "Làm gì vậy hả? Cung Tử Vũ ngày nào cũng chạy đến đây không ai hỏi, ta lần đầu tiên đến lại phái hoàng ngọc thị vệ bắt ta về? Dụng tâm quá nhỉ?"
Kim Phồn hơi hờn giận nói: "Có lẽ là do Cung Tử Vũ không ăn mặc giống đại tiểu thư."
Đội trưởng thị vệ bước đến trước mặt Kim Phồn, lớn tiếng nói: "Phụng mệnh trưởng lão, mau chóng dẫn Vũ công tử về cung."
Trưởng lão?
Viện trưởng lão Cung Môn không dễ xuất động, hai người đối mặt nhìn nhau.
Một trận chim hót, không biết trong bụi cây kinh động cái gì, phát ra tiếng vang sột soạt.
Trong viện của khách nữ, tuyển hôn đã kết thúc, có người vui có người sầu, trong đình viện không huyên náo như ban ngày, yên tĩnh đến mức lá mai rơi xuống mặt hồ cũng không gợn sóng.
Vân Vi Sam ngồi một mình bên cạnh bàn. Nàng không được chọn, lúc này đang trầm tư nhìn lệnh bài vàng trong tay.
Nàng nhớ đến ngày hôm đó trong phòng huấn luyện ở Vô Phong, nàng có hỏi Hàn Nha Tứ một câu.
"Nếu như ta không được Cung Hoán Vũ chọn trúng, vậy phải thế nào?"
Lúc đó Hàn Nha Tứ bôi sơn móng tay có màu sắc tươi sáng lên móng tay của Vân Vi Sam.
Lời nói của Hàn Nha Tứ ý vị thâm trường: "Vậy phải dựa vào cô tự nghĩ cách rồi, tin rằng với sự thông minh khéo "tay" của cô, sẽ nghĩ ra biện pháp thôi."
Vân Vi Sam lấy lại tinh thần, ánh mắt nàng vẫn rủ xuống, nhưng thứ nhìn vào đã không còn là lệnh bài vàng trong tay nữa, mà là móng tay nổi bật trên lệnh bài, màu đỏ của mẫu đơn giống như độc hoa bất bại. Nàng cất lệnh bài, từ trên kệ sách lấy ra một tờ giấy, trải bằng, rút cây trâm trên đầu xuống, dùng đầu nhọn của trâm chà xát lên mặt ngoài của sơn móng tay, chỉ thấy trên giấy trắng đã tích một chút bụi màu đỏ. Nàng lấy tờ giấy xếp làm đôi, đem bụi đổ vào kẽ móng tay, dùng đầu nhọn của trâm nhét chặt lại. Từ bên ngoài nhìn vào móng tay nàng, không nhìn ra có gì khác thường.
Sau đó, móng tay được sơn đỏ khẽ gõ cửa một căn phòng khác.
Vân Vi Sam đến trước cửa phòng Khương Ly Ly, gọi: "Khương cô nương."
Trong phòng không có đèn, cũng không ai trả lời.
Lúc này, Vân Vi Sam nhìn thấy dãy phòng bên hành lang đều đã tắt đèn, chỉ còn phòng của Thượng Quan Thiển vẫn còn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, cùng đó là âm thanh nhỏ tiếng trò chuyện
Vân Vi Sam liền bước đến phòng của Thượng Quan Thiển.
Cốc cốc cốc. Nàng gõ cửa, cửa phòng rất nhanh được mở ra, Thượng Quan Thiển mỉm cười xuất hiện.
Ánh mắt Vân Vi Sam nhìn thoáng qua trong phòng, Khương Ly Ly thế mà cũng ở đây.
Vừa hợp ý nàng, Vân Vi Sam cúi người nói: "Xin lỗi vì đã muộn rồi còn quấy rầy, ta không ngủ được, vừa hay thấy phòng của Thượng Quan cô nương vẫn còn sáng đèn, nên đến trò chuyện với cô một lát… Làm phiền hai người rồi sao?" Nói xong, nàng đưa mắt nhìn Khương Ly Ly đang ở trong phòng.
Khương Ly Ly lắc đầu: "Ồ, vậy thì không có, ta cũng không ngủ được, đến trò chuyện với Thượng Quan cô nương đây."