Những khối đá hình vuông làm thành một cái giếng, phía trên bức tường chỉ lộ ra một bầu trời xám xịt, mưa lớn rơi xuống, bùn đất dưới chân bị giẫm trở nên lầy lội.
Bảy cô gái mặc quần áo huấn luyện bằng vải thô, thân hình chật vật, vết thương chồng chất, ai nấy đều đang thở dốc.
Vân Vi Sam mắt sáng như đuốc, cảnh giác nhìn chăm chú tất cả mọi người, tay nắm chặt một cô bé gầy yếu. Cô bé kia có đôi mắt hạnh ngọt ngào, giữa lông mày ngây ngô, lẽ ra đang ở trong độ tuổi ngây thơ thuần khiết, lại chỉ có thể giãy dụa trong cảnh hiểm nguy, liều mạng để sống tiếp.
Là nghĩa muội của Vân Vi Sam, tên Vân Tước, ở nơi không nhìn thấy mặt trời kia, hai người là chỗ dựa duy nhất của nhau.
Hàn Nha Nhị đứng bên cạnh không nhanh không chậm bước đến, dùng sức ném một thanh kiếm vào trong bùn nhão, bùn bắn lên tung toé, một cô gái hét chói tai rồi ngã ngồi sang một bên, xém chút bị kiếm đâm bị thương. Trọng lượng của thanh kiếm kia thật sự rất nặng, chìm vào trong bùn.
Lập tức Hàn Nha Tứ cũng bước vào, ném cho bọn họ thanh kiếm thứ hai.
Tiếng thét của các cô gái càng ngày càng lớn, các nàng vừa hét vừa lùi đến bốn phía tránh né, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi Hàn Nha Thất ném vào đó thanh kiếm cuối cùng.
Bỗng nhiên, có một cô gái dẫn đầu phản ứng lại, nàng lao qua đó, giành lấy vũ khí trên đất, động tác này giống như có tính truyền nhiễm, những cô gái khác cũng lao vào vũng bùn để tranh lấy vũ khí, đấu đá lẫn nhau.
Mưa lớn trút xuống từ trên miệng giếng, màu sắc của bùn bị nhiễm đỏ, vết thương trên người các cô gái trộn lẫn với bùn đất, rất nhanh bị mưa dội sạch, cho đến khi trở nên rét cóng, tê dại, không còn thấy đau nữa.
Vân Vi Sam và Vân Tước ôm lấy nhau, co quắp trong góc tường run lẩy bẩy, gương mặt trẻ tuổi bị lạnh nên càng thêm tái nhợt.
Có bùn nhão văng lên mặt của Vân Vi Sam, cũng có thể là máu, nàng không nhịn được, nhắm mắt lại.
Chiến đấu, bất lực giống như con thú bị vây giữ trong l*иg giam, chưa biết sinh tồn đã học xong chém gϊếŧ.
Trong thoáng chốc, Vân Vi Sam mở to mắt, từ trong mộng tỉnh lại.
Hoá ra nàng lại mơ thấy những ngày tháng huấn luyện ở Vô Phong của mình.
Lúc này nàng đã không còn ở giếng huấn luyện kia, nhưng tảng đá dưới thân lạnh lẽo, ẩm ướt, cũng không tốt hơn giếng huấn luyện bao nhiêu.
Vân Vi Sam động đậy, vách đá xung quanh bóng loáng, tia sáng u ám, trước mắt là cánh cửa nhà lao đang đóng chặt, hiển nhiên nơi này là địa lao. Gỗ trên cửa nhà lao lộ ra màu đen, giống như từng dính máu tươi, bầu không khí u ám và đáng sợ.
Tất cả tân nương vừa đến Cung Môn đều bị nhốt ở nơi này, chắc hẳn Cung Môn đã phát hiện có người thân phận khác thường lẫn trong đó, nhưng toàn bộ tân nương đều bị liên lụy, nói rõ bọn họ không hề biết rốt cuộc là người nào.
Tình huống vẫn còn tốt, Vân Vi Sam suy tính.
Tân nương bị nhốt cùng một phòng giam với nàng là nhị tiểu thư Trịnh gia Trịnh Nam Y, nàng đang dựa vào vách tường để nghe lén, sau khi thấy Vân Vi Sam tỉnh lại, thì đột nhiên ngồi xuống.
Vân Vi Sam nhìn nàng, nàng cũng có ý riêng nhìn Vân Vi Sam.
Trên mặt người này đầy sự cảnh giác và đề phòng, lại không có nửa phần sợ hãi.
Vân Vi Sam nhớ đến lời nói lúc trước mà Hàn Nha Tứ từng nói với nàng.
Lúc đó hắn nói: "Nhớ kỹ lời ta nói, cho dù thế nào, nhất định phải giữ vững thân phận của mình. Cô là Vân Vi Sam, đến từ Lê Khê Trấn. Bảo trọng."
Vân Vi Sam bước ra khỏi căn phòng ở Vân gia, nhưng lúc nàng bước tới cửa lại quay đầu lại hỏi.
"Lúc nãy ngươi cứ muốn nói lại thôi, ngươi muốn nói cái gì? Sao ngươi nhất định phải bắt ta giữ lấy thân phận của mình?"
Hàn Nha Tứ do dự một lát, cuối cùng nói: "Với sự hiểu biết của ta đối với Vô Phong, bọn họ sẽ không chỉ phái một mình cô. Trong nhóm tân nương, nhất định còn có một Vô Phong khác."
"Ngươi chắc chứ?" Trong lòng Vân Vi Sam khẽ động.
Hàn Nha Tứ di chuyển ánh mắt: "Không chắc. Nhưng ta đoán, nhất định có."
Đây mới là lời cuối cùng mà Hàn Nha Tứ để lại cho nàng.
Vân Vi Sam đứng dậy, sờ vết thương lúc trước bị trúng tên trên ngực mình, lại phát hiện không hề trúng tên.
Trịnh Nam Y bên cạnh quan sát Vân Vi Sam vài lần, mở miệng nói: "Đừng sờ nữa, đều là mũi tên cùn, chỉ đánh trúng huyệt vị của chúng ta, khiến chúng ta hôn mê mà thôi."
Cô ta biết đến huyệt vị?
Có lẽ trong nhóm tân nương còn có một Vô Phong khác, nhưng không phải đến để giúp đỡ nàng. Thế là Vân Vi Sam không tiếp lời, chỉ bước đến gần cửa nhà lao để dò xét phía ngoài. Nàng phát hiện các tân nương tốp năm tốp ba bị nhốt ở các phòng giam riêng biệt, trong hành lang có không ít thủ vệ trong coi, vô cùng uy nghiêm. Lúc này áo cưới hoa lệ của các tân nương đã xốc xếch, dơ bẩn, gấm vóc đỏ tươi cùng với trang sức nặng nề trên đầu không hề hài hoà với địa lao đá thô gỗ mục này.
Một thủ vệ ở cổng nhìn Vân Vi Sam, Vân Vi Sam lập tức di dời tầm mắt. Nhưng tên thủ vệ đó vẫn nghi ngờ, chậm rãi bước về phía nàng.
Mắt thấy hắn muốn đi đến trước mặt Vân Vi Sam, một tân nương trẻ tuổi bị nhốt ở đối diện bỗng lớn tiếng mở miệng.
"Cung gia các ngươi đối đãi với tân nương gả vào sơn cốc như vậy sao?"
Lúc này thủ vệ mới dừng bước, xoay người lại, đưa lưng về phía Vân Vi Sam, nhìn cô gái đang ở trong phòng giam.
Người nói chính là tứ cô nương của Tống gia, gương mặt nàng mỹ lệ, giống như đến từ gia tộc danh giá. Tính tình nàng thẳng thắn, không hề sợ hãi tiếp tục nói: "Lúc đầu hạ sính lễ nói đến ba hoa chích chòe, bây giờ ta vừa rời khỏi nhà có mấy canh giờ đã bị nhốt trong địa lao vừa thối vừa nát này, quá hoang đường rồi! Nếu cha ta biết được…"
Nàng còn chưa nói dứt câu, thủ vệ đã nâng đao lên đập mạnh vào cửa lao, tứ cô nương Tống gia bị dọa khẽ run rẩy, lập tức im miệng.
Thủ vệ lạnh lùng cười: "Cô nghĩ nhiều rồi, cha cô sẽ không biết được đâu."
Sắc mặt tứ cô nương Tống gia trắng bệch, bờ môi run rẩy, không nói tiếp nữa.
Ánh mắt Vân Vi Sam lướt qua những người này, gương mặt nghiêm túc, mím chặt môi.
Hẻm núi vào ban đêm sương mù dày đặc, có treo lác đác vài chiếc l*иg đèn tinh xảo dưới những góc nhọn của mái hiên, ẩn mình trong bóng cây.
Cung Tử Vũ đang chờ đợi ở tẩm điện của Cung Hoán Vũ, hắn ngồi xếp bằng trước bàn sách, vô thức lật từng quyển văn thư, sắc mặt có hơi vội vàng, cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa. Với tính cách của hắn, chuyện này, hắn không thể ngồi nhìn không lo.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng mới được mở ra, Cung Hoán Vũ nhìn thấy Cung Tử Vũ đang ở trong phòng mình, có hơi ngoài dự đoán.
Nhìn thấy người đến, Cung Tử Vũ lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Cung Hoán Vũ, nghiêm túc chắp tay hành lễ: "Thiếu chủ."
Cung Hoán Vũ buồn cười: "Phụ thân cũng không có ở đây, chỉ có hai chúng ta, đệ đừng làm khó bản thân nữa."
Cung Tử Vũ lúc này mới lộ ra vẻ lo âu: "Ca, tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Cung Hoán Vũ không nhanh không chậm bước đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
"Tính tình của phụ thân, ài, ta vừa tốn không ít nước bọt… Ta nói cả đêm, đệ đợi ta cũng không biết chuẩn bị một bình trà."
"Đệ làm gì còn có tâm tư uống trà nữa, huynh nói nhanh đi… cuối cùng là thế nào rồi?"
"Sẽ không chết." Cung Hoán Vũ trước tiên uống một hớp trà, lại nói tiếp, "Nhưng cũng không dễ sống."
Nét vui mừng vừa hiện lên trên mặt Cung Tử Vũ lập tức tối xuống, vẻ mặt hắn lộ ra một tia căm ghét.
"Lại phải dùng độc?" Cung Tử Vũ đoán ra đáp án.
Cung Hoán Vũ gật đầu: "Ừ, Cung Viễn Chủy có nghiên cứu ra một loại độc mới, có lẽ ngày mai sẽ dùng…" Hắn quan sát thần sắc của Cung Tử Vũ, "Đệ đệ, đệ đừng nhìn ta như vậy, ta biết đệ mềm lòng, nhưng cũng phải tìm ra thích khách là ai chứ?"
"Độc của Cung Viễn Chủy, ai chịu cho nỗi? Cái này cũng khác gì với nghiêm hình tra tấn đâu? Chắc chắn sẽ có người vu oan giá họa hoặc chỉ sai lung tung…" Cung Tử Vũ kích động.
Đừng nói là những cô gái tay trói gà không chặt kia, đến hắn nghe được độc trong tay người kia còn cảm thấy sợ hãi!
Cung Hoán Vũ cười cười, không coi ra gì: "Vẫn là có khác biệt chứ. Nghiêm hình tra tấn sẽ để lại vết sẹo, tân nương tử, phải xinh đẹp mới tốt. Không phải đệ thích nhất là những cô gái có làn da đẹp sao?"
Cung Tử Vũ đỏ mặt, đứng dậy: "Ca! Huynh nói chuyện này đi đâu rồi… Không được, đệ phải nói chuyện với phụ thân."
Cung Hoán Vũ gọi hắn lại: "Làm càn, đệ cũng không xem xem bây giờ là mấy giờ, phụ thân đã ngủ rồi."
Gọi được hắn đứng lại, Cung Hoán Vũ thở dài, đứng dậy bước đến trước mặt Cung Tử Vũ, sửa sang lại cổ áo cho hắn.
Khác với phụ thân Cung Hồng Vũ lúc nào cũng nghiêm khắc, Cung Hoán Vũ làm một huynh trưởng, lại luôn quan tâm đến Cung Tử Vũ, tuy rằng cũng thường hay đau đầu do Cung Tử Vũ tự ý làm bậy, nhưng xưa nay chưa từng nghiêm nghị với hắn bao giờ.
"Đệ đó, đã đến tuổi lấy vợ rồi mà còn lỗ mãng như vậy, nên trưởng thành rồi nhỉ? Sự vụ của Cung Môn, tốt nhất đệ cũng nên tham dự một chút…" Cung Hoán Vũ tận tình khuyên bảo.
Cung Tử Vũ cau mày: "Đệ không muốn tham dự…"
Cung Hoán Vũ búng trán hắn: "Lời này đệ chỉ được nói trước mặt ta, ở trước mặt phụ thân hay người khác, đệ không được nhắc đến…"
Cung Tử Vũ âm thanh yếu ớt: "Có gì mà không thể nhắc chứ? Phụ thân vốn dĩ cũng không muốn đệ tham dự chuyện của Cung Môn mà, không phải mọi người vẫn luôn cho rằng đệ không phải huyết mạch của Cung gia sao…"
Không ngờ hắn sẽ nhắc chuyện này, Cung Hoán Vũ thương xót đệ đệ: "Sao đệ lại nhắc đến chuyện này rồi…"
Hắn đứng dậy bước vào phòng, lấy ra một bộ áo choàng lông đưa cho Cung Tử Vũ, lông trên áo vừa mềm mại vừa bồng bềnh, đường khâu tinh tế, nhìn vào vô cùng ấm áp.
"Mấy ngày trước phía bắc có đưa đến một bộ lông chồn, ta sai người may thành một bộ áo choàng dày. Gần đây trong sơn cốc sương đêm dày đặc, từ nhỏ đệ đã sợ lạnh, nếu buổi tối có việc phải ra ngoài, thì khoác vào."
Cung Tử Vũ mở miệng, còn đang định tiếp tục nói chuyện, Cung Hoán Vũ lập tức ngăn hắn lại.
"Chuyện tân nương, đến đây là kết thúc. Ta phải đi ngủ rồi."
Nói xong, Cung Hoán Vũ một lần nữa xoay người bước vào phòng.
Cửa phòng lại được mở ra, Cung Tử Vũ khoác bộ áo choàng dày dặn đi ra ngoài, cả mặt hiện lên vẻ thất bại. Kim Phồn đã đứng trước cửa chờ đợi từ lâu.
Kim Phồn hỏi: "Thế nào? Thiếu chủ nói thế nào?"
"Nói ngày mai sẽ dùng độc cho tất cả tân nương…" Cung Tử Vũ dừng một chút, "Độc của Cung Viễn Chủy…"
Lông mày đang nhíu lại của Kim Phồn được thả lỏng, tán đồng gật đầu: "Nếu là độc của Cung Viễn Chủy, nhất định sẽ điều tra ra được thích khách là ai…"
"Không được, vậy tàn nhẫn quá rồi." Nhắc đến người này, Cung Tử Vũ lại nghiến răng.
"Nếu không thì làm sao, tốt hơn là gϊếŧ hết còn gì?"
Cung Tử Vũ bỗng nhiên thấp giọng: "Kim Phồn, ngươi còn nhớ năm trước phụ thân cấm túc ta một tháng, chúng ta vì chuồn đi mà phát hiện lối đi bí mật bị bỏ hoang kia không?"
Sắc mặt Kim Phồn đại biến: "Ngài điên rồi à?"
Lẽ nào hắn còn muốn lén thả tân nương? Bị Kim Phồn đoán được suy nghĩ của mình, trên mặt Cung Tử Vũ lộ ra nét giảo hoạt cùng với nụ cười tự tin.
Kim Phồn lập tức nghiêm túc nói: "Ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngài làm như vậy!"
Giới nghiêm Cung Môn, thị vệ tuần đêm bước đều đi ngang qua.
Vừa qua thời gian bàn giao, thị vệ trong doanh trại, một đám nam tử trẻ tuổi bưng chậu nước bằng gỗ, lấy y phục vừa mới thay đi dưới mái hiên. Giữa mùa đông lạnh lẽo, không ít thị vệ trẻ trung cường tráng đang để trần luyện võ trong sân, có thể thấy cơ bắp rõ ràng, quyền cước hữu lực.
Đột nhiên, một bóng lưng xinh đẹp của một cô gái với dáng đi duyên dáng bước vào nơi ở tập thể của thị vệ. Nơi nàng đi qua, tiếng hô không ngừng, các nam tử trẻ tuổi đều đỏ mặt, đặc biệt là những tên chưa mặc áo, vừa bối rối lấy quần áo che thân thể vừa hành lễ, luống ca luống cuống.
Một tên thị vệ trong đó lắp bắp: "Đại… Đại tiểu thư."
Thị vệ còn lại cũng vội vàng hành lễ: "Đại tiểu thư."
"Sao đại tiểu thư lại đến đây?"
"A… Đại tiểu thư."
Người đến chính là con gái duy nhất của Thương Cung ở Cung gia, đại tiểu thư Cung Tử Thương. Chỉ thấy gương mặt nàng tròn tròn, giữa lông mày mang theo một loại dịu dàng ấm áp, vui vẻ, tươi tắn và linh động. Con mắt nàng xoay chuyển, đánh giá thân hình của các nam tử trẻ tuổi, dường như rất hài lòng với sự sôi nổi của doanh trại thị vệ này, khóe mắt cong cong, ngớ ngẩn cười hihi.
Thấy tất cả mọi người trịnh trọng hành lễ với mình, Cung Tử Thương ngượng ngùng khoát tay.
"Không cần, không cần…không cần mặc."
Một thị vệ đang mặc áo ngại ngùng dừng lại, mặc cũng không được, không mặc cũng không xong.
Cung Tử Thương nói xong với đám thị vệ, vừa thẹn thùng vừa hơi giận dỗi nói: "Kim Phồn đâu?"
Thị vệ trẻ tuổi trả lời: "Kim Phồn ca vẫn chưa trở về."
Cung Tử Thương hơi giận: "Còn ra thể thống gì! Đã muộn thế này rồi, đêm không về ngủ, bên ngoài nguy hiểm như vậy, những nam nhân các ngươi phải biết tự bảo vệ mình, biết chưa?"
Tất cả thị vệ cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ nhất định thề chết bảo vệ đại tiểu thư."
Cung Tử Thương che miệng, vui đến híp mắt: "Ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi, yên tâm yên tâm."
Bọn thị vệ không biết nên trả lời thế nào, đỏ mặt cúi đầu.
Cung Tử Thương lại hỏi: "Có ai biết Kim Phồn đi đâu không?"
Thị vệ trẻ tuổi đang mặc quần áo lúc nãy nhỏ giọng nói: "Lúc ta về hình như có thấy Kim Phồn ca đang ở trước cửa phòng Thiếu chủ…"
Cung Tử Thương có hơi bất ngờ: "Kim Phồn không bảo vệ Cung Tử Vũ, chạy đến trước cửa phòng Thiếu chủ làm gì?"
Nàng không tìm được người, nhưng ít ra cũng được no mắt, bóng lưng nhanh chóng biến mất dưới mái hiên.
Đêm dần dần khuya, sương lạnh vô cùng.
Một bó đuốc được đốt lên ở hành lang địa lao, phát ra ánh sáng lập lòe, sương kết trên vách đá hoá thành nước đọng chảy xuống ròng ròng.
Hai bước chân vội vã bước về địa lao. Kim Phồn cắn răng đi theo sau lưng Cung Tử Vũ mặt đầy tự tin.
Trong địa lao, Vân Vi Sam đang ôm hai chân mình ngồi co quắp trong góc tường, nghe thấy động tĩnh yếu ớt vang lên ở ngoài cửa, nàng liền cảnh giác, cẩn thận suy đoán âm thanh từ cuối hành lang truyền đến.
Thủ vệ bên ngoài cũng đang nghi hoặc là người nào đến giữa đêm khuya, khi nhìn thấy là Cung Tử Vũ thường ngày đối đãi với hạ nhân rất rộng rãi mới thả lỏng một chút: "Vũ công tử, sao ngài lại đến đây?"
Vân Vi Sam nghe vậy thì ngực đập liên hồi, ánh lửa của bó đuốc phản chiếu khiến mắt nàng khẽ chớp.
Cung Tử Vũ lấy lệnh bài của mình ra, đưa đến trước mặt thủ vệ: "Thiếu chủ bảo ta đưa những cô nương này đến Chủy Cung, giao cho Cung Viễn Chủy thử thuốc."
Thủ vệ do dự: "Thử thuốc muộn thế này à?"
Kim Phồn đứng sau lưng trách cứ: "Hỗn xược! Sớm hay muộn lẽ nào do ngươi nói là tính?"
Thủ vệ căng thẳng: "Thuộc hạ không dám! Chỉ là Thiếu chủ phái hạ nhân thông báo một tiếng là được rồi, còn làm phiền Vũ công tử tự mình đến…"
Cung Tử Vũ cố ý làm mặt lạnh hỏi lại: "Ý ngươi là, Thiếu chủ xem ta là hạ nhân đúng không?"
Quả nhiên, vừa dứt lời, răng của thủ vệ run lập cập: "Công tử bớt giận, thuộc hạ đáng chết!"
Cung Tử Vũ không giả vờ tiếp được nữa: "Ai da, Kim Thành Vệ, ngươi mau mở cửa đi."
Thủ vệ cúi đầu mau chóng mở cửa.
Tiếng bước chân từ ngoài hành lang đến gần, Vân Vi Sam tựa vào cửa nhà lao. Dưới ánh lửa lờ mờ, nàng nhìn rõ người tới. Nam tử trẻ tuổi khoác áo choàng này, vóc dáng cao lớn, mặt mày sắc bén phù hợp với người Cung gia trong tưởng tượng của nàng, nhưng mắt của người này đen láy như mực, lại chứa sự nhiệt tình và sức mạnh không giống với tưởng tượng, phảng phất như than đang cháy.
Trong lòng Vân Vi Sam vốn đang chờ mong, nhưng lúc Cung Tử Vũ đến gần phòng giam của Vân Vi Sam thì dừng lại, hắn xoay người nhìn phòng giam đối diện Vân Vi Sam, nói với người trong đó.
"Đừng sợ, ta đến để cứu các cô."
Thượng Quan Thiển trong phòng giam đối diện ngẩng đầu, tóc tai tán loạn che đậy gương mặt như yên như họa của nàng, đôi mắt dịu dàng ấm áp long lanh giọt lệ, như hồ nước nhỏ ở Giang Nam bị mưa bụi che phủ. Nàng đứng dậy, đi về phía Cung Tử Vũ, luống cuống nói: "Công tử, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy…"
Ánh mắt của Vân Vi Sam từ trên người Cung Tử Vũ dời đến Thượng Quan Thiển.
Giọng nói của Thượng Quan Thiển rõ ràng mang theo sự run rẩy do sợ hãi, nàng cố gắng khống chế bản thân, thể hiện sự khéo léo và hơi thở, vừa nhìn đã biết là nữ tử nhà danh môn thế gia, vô cùng biết chừng mực.
Cung Tử Vũ nói rõ sự thật: "Trong mọi người có một thích khách Vô Phong trà trộn…" Hắn vừa nói vừa nhìn các tân nương một vòng, có người thì sợ hãi, có người thì mờ mịt.
Vân Vi Sam hạ mi xuống, hơi thở gấp rút, quả nhiên đã bị lộ tin tức.
Có một tân nương không hiểu hỏi: "Vô Phong là cái gì…"
Tống tứ tiểu thư trả lời nàng: "Cái này mà cô cũng không biết?! Vô Phong là một tổ chức sát thủ đã xưng bá giang hồ mấy chục năm, ai dám chống đối bọn họ, nhất định sẽ gặp nạn diệt môn. Rất nhiều môn phái đã quy thuận Vô Phong rồi, chỉ có Cung Môn là có thể chống lại, cho nên phụ thân mới đưa ta đến đây tuyển thân, nói ở đây là nơi yên bình duy nhất mà Vô Phong không dám chọc vào."
Sau khi nói xong, Tống tứ tiểu thư nhìn Cung Tử Vũ, trong biểu tình có chút lấy lòng cùng mong đợi.
Cung Tử Vũ gật đầu: "Không sai, Vô Phong tàn bạo vô đạo, cho nên sau khi Chấp Nhận đại nhân biết trong số các cô có lẫn mật thám Vô Phong, vì để bảo vệ an toàn cho Cung gia, quyết định gϊếŧ hết toàn bộ."
Thượng Quan Thiển chấn kinh, mắt lại đẫm lệ: "Sao lại thế này…"
Xung quanh không ngừng truyền đến tiếng kinh hô cùng với thút thít của các cô gái. Cung Tử Vũ xoay người, đối mặt với các tân nương áo đỏ trong phòng giam, nói tiếp: "Bây giờ không phải là lúc để khóc! Các cô đi theo ta, ta thả các cô đi."
Vân Vi Sam kinh ngạc ngẩng đầu.
Trịnh Nam Y cảnh giác nhìn Cung Tử Vũ: "Vừa nãy bọn họ gọi ngươi là Vũ công tử, ngươi là thiếu gia của Vũ Cung, con trai của Chấp Nhận?"
Cung Tử Vũ nhìn cô gái vô cùng mạnh mẽ này, mặt lộ vẻ dò xét, gật đầu.
Trịnh Nam Y suy nghĩ rõ ràng: "Cha ngươi muốn gϊếŧ bọn ta, ngươi lại muốn cứu bọn ta? Tốt bụng vậy sao? Ta không tin."
Đây cũng là nghi hoặc của Vân Vi Sam, nàng nhân cơ hội quan sát thần sắc của Cung Tử Vũ.
"Ta không phải Chấp Nhận, cũng không phải Thiếu chủ, cho nên mới thương hương tiếc ngọc." Cung Tử Vũ nói.
Bên còn lại, Kim Phồn đã dùng chìa khoá mở từng cửa nhà lao.
"Có đi theo ta hay không, các cô tự quyết định đi."
Cung Tử Vũ khẽ cười, vẻ ấm áp trên mặt lộ ra, khiến Vân Vi Sam trong lúc nhất thời không đoán được hắn nói thật hay giả.
Tống tứ tiểu thư đột nhiên lau mặt, đứng dậy: "Ta đi theo ngài, ta muốn về gặp cha ta!"
Có Tống tứ tiểu thư dẫn đầu, những tân nương khác cũng nhốn nháo đứng lên, nắm chặt lấy một chút hy vọng sống mỏng manh này.
Cửa nhà lao được mở ra, Vân Vi Sam không nói lời nào, che giấu bản thân trong bóng tối, cố gắng không thu hút sự chú ý của người khác đứng dậy ra khỏi địa lao. Nàng không hề tin Cung Tử Vũ, nhưng có ý muốn tiếp cận, cho nên đợi đến khi nàng bước đến sau lưng Cung Tử Vũ, mới thử mở miệng hỏi.
"Vũ công tử…"
Nhưng mà Cung Tử Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, giống như hoàn toàn không nghe thấy cũng không nhìn thấy nàng, tự mình đưa tay kéo cửa nhà lao của Thượng Quan Thiển.
Thượng Quan Thiển cúi đầu bước ra, nhẹ giọng cảm ơn: "Cảm ơn."
Ánh mắt của Cung Tử Vũ nhìn vào rất dịu dàng, giống như có thể xua tan khí lạnh xung quanh, nhưng người hắn nhìn là Thượng Quan Thiển.
Vân Vi Sam không nói nữa, đợi nàng di dời tầm mắt, vừa khéo nhìn vào mắt của Thượng Quan Thiển.
Gương mặt kia vô tội, đối phương khẽ gật đầu biểu ý với nàng, vô cùng có lễ nghi.