Chương 1.3

"Vậy phải làm sao? Cũng phải nói chứ?"

Cung Tử Vũ nhanh chóng có dự tính: "Ta đi tìm ca ca, đại ca nhất định sẽ có cách. Ngươi nhanh đi tìm Cung Viễn Chủy."

Bánh xe lăn qua nền tuyết đã bị nhuộm đỏ, để lại hai vết bánh xe thật dài, xe ngựa vòm vàng cấp tốc đi về Cung Môn.

Trong mật thất thủ lĩnh Vô Phong, bởi vì đốt một ngọn đèn, nên không khí có hơi dày đặc.

Hàn Nha Tứ đưa Vân Vi Sam đi rồi, liền quay về Vô Phong phục mệnh. Hắn và Hàn Nha Thất cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đang đứng trong mật thất thủ lĩnh. Lúc này, cửa động trông giống bàn thờ phật đang chiếu xạ ánh lửa xuyên thấu vào, không còn là một mảnh đen kịt, bên trong có người đang ngồi. Trên tấm bình phong trước cửa động có in bóng dáng của nam nữ già trẻ đủ kiểu, nhưng chỉ là một hình dáng mơ hồ, khó có thể đánh giá thân hình cùng tướng mạo.

Bên trong bàn thờ phật chính giữa cũng có bóng một người đang ngồi, có lẽ là do mặc áo choàng, nên vóc người nhìn cao lớn hơn một chút.

Trong phòng thủ lĩnh có tiếng nhỏ giọng bàn tán, cho đến khi người ngồi trong bàn thờ phật chính giữa lên tiếng.

"Người đã đưa đi rồi?"

Hàn Nha Tứ bước lên trước phục mệnh: "Đúng vậy. Đã thuận lợi bước vào sơn cốc Cựu Trần."

Phía bên trái của thủ lĩnh ngồi giữa, cũng có một vị thủ lĩnh khác mở miệng: "Rất tốt."

Thủ lĩnh ngồi giữa lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Đây mới là bước đầu tiên, có hồi âm mới có thể nói là rất tốt."

Thủ lĩnh ngồi bên trái lập tức im miệng: "Ừm… phải, phải."

Tuy nói do các đại môn phái cùng nhau tạo thành cơ cấu quyền lực tối cao của Vô Phong, nhưng không khó để nhận ra, các thủ lĩnh khác luôn nghe theo lời của thủ lĩnh ngồi giữa.

Tiếp theo, thủ lĩnh ngồi bên phải nói: "Nhiều năm nay chúng ta đã đưa vô số Yêu Ma Quỷ Quái đến Cung Môn, một người sống sót cũng không có, hy vọng lần này sẽ không lại thất bại mà lui."

"Không biết lần này có thể chống đỡ đến khi nào." Lại có một thủ lĩnh hỏi.

Thủ lĩnh ngồi bên trái trả lời: "Nếu thuận lợi, cái người cấp Yêu kia lẫn trong đám tân nương cũng chết rồi."

Sắc mặt Hàn Nha Tứ trắng bệch, trầm mặc không nói, cắn chặt hàm răng.

Thủ lĩnh ngồi giữa gọi một tiếng: "Hàn Nha Thất?"

Hàn Nha Thất lập tức bước lên: "Có thuộc hạ. Bẩm thủ lĩnh, đã dựa theo mệnh lệnh, tập kích cứ điểm bên ngoài sơn cốc của Cung thị, đồng thời đã làm lộ tin trong đám tân nương có thích khách mai phục cho người của cứ điểm biết."

Thủ lĩnh ngồi bên phải hỏi: "Vậy hắn có nghi ngờ không?"

Hàn Nha Thất cầm chắc thắng lợi trong tay: "Ông chủ tiệm thuốc giống như trong phỏng đoán của chúng ta, dùng thuốc độc giả chết. Vì để khiến ông ta tin rằng chúng ta thật sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu, ta đã theo kế hoạch dùng lưỡi đao mỏng được chế tạo chuyên môn đâm vào ngực của ông chủ tiệm thuốc. Nhìn thì như trí mạng, nhưng trên thực tế đã tránh khỏi chỗ yếu hại, lưỡi đao cực mỏng, máu chảy không nhiều, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bọn ta còn cố ý để lại một con ngựa trong sân, ta nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta đã cưỡi ngựa về Cung gia báo tin rồi."

Dù ông chủ tiệm thuốc ở cứ điểm kia có khôn khéo đến đâu, cũng không tránh được kế trong kế của hắn.

Hàn Nha Thất lộ ra nét mặt đắc ý: "Lưỡi đao tuy mỏng, nhưng có bôi kịch độc, độc tính phát tác sau hai canh giờ, dựa theo tốc độ của con ngựa đó mà nói, vừa đủ để ông ta chạy đến sơn cốc Cựu Trần. Cho nên, ông ta chỉ có thể kịp để lại manh mối mà bản thân tin tưởng không chút nghi ngờ này, sau đó tắt thở, Cung gia cũng không thể tiếp tục hỏi thêm chi tiết. Lời nói của người sắp chết chắc chắn là thật. Không ai sẽ đi hoài nghi lời nói của một người sắp chết."

Lời này vừa nói xong, các vị thủ lĩnh phía sau bình phong đều động đậy, thủ lĩnh ngồi bên trái tán thưởng: "Rất tốt."

Thủ lĩnh ngồi giữa cuối cùng cũng hài lòng: "...Bây giờ quả thật có thể nói một câu rất tốt rồi."

Hai bàn tay của Hàn Nha Tứ xiết chặt bên người, hắn nhịn không được cúi đầu mở miệng nói: "Thứ cho thuộc hạ ngu dốt. Tuy Vân Vi Sam chỉ thuộc cấp Yêu thấp nhất ở Vô Phong, nhưng thuộc hạ cũng tận tâm huấn luyện mấy năm, hao phí bao nhiêu tài nguyên cùng tâm huyết. Chủ động bạo lộ thân phận của cô ấy như vậy, thuộc hạ không hiểu…"

Một tiếng cười nhạo truyền đến, Hàn Nha Thất xoay đầu nhìn hắn: "Một bàn tay không vỗ thành tiếng, sói đi thành đôi, nhiệm vụ quan trọng như vậy, sao có thể đổ tất cả nguy hiểm lên một người? Một Vô Phong do ta phụ trách huấn luyện hôm nay cũng lấy thân phận tân nương tử bước vào sơn cốc. Vả lại, ta nghĩ xác suất cô ta thành công cao hơn một chút. Dù sao, cô ta là Ma."

Hàn Nha Tứ: "Nhưng mà…"

Hàn Nha Thất cười cười, ngắt lời Hàn Nha Tứ.

"Đừng nhưng nhị nữa, Hàn Nha Tứ, lúc nhỏ ngươi có chơi đấu dế sao?"

Thủ lĩnh ngồi giữa ngầm thừa nhận: "Bạo lộ thân phận, là để cho Cung Môn tìm ra một Vô Phong trong hôm nay. Một Vô Phong chết rồi, người còn lại mới có thể an toàn."

"Nhưng mà, gia tộc Cung Môn trước giờ luôn cẩn trọng, nếu bọn họ vì để không bỏ sót, mà gϊếŧ toàn bộ tân nương, vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải là phí công nhọc sức sao?" Hàn Nha Tứ bất an.

Thủ lĩnh còn lại cười nói: "Không đến nỗi, Cung Môn cũng đâu phải là Vô Phong, hahaha…"

Hắn cười vài tiếng, phát hiện cả thạch thất lặng ngắt như tờ, tiếng cười đột nhiên ngừng lại.

Hàn Nha Tứ đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào những bóng người trầm mặc phía sau bình phong, không nói gì.

Trong Cung Môn, hành lang tường viện cao thấp tinh tế, vừa có phong cách lại vừa tỉ mỉ.

Trong khoảng sân tinh tế nhưng cổ kính, mái hiên đan xen vào nhau. Cây cối ở hành lang tao nhã, nhìn vào đã thấy rất lâu đời, trong viện thoảng mùi hương của gỗ, quanh năm bị bao phủ bởi khói núi.

Xuyên qua mái hiên trùng điệp, bước chân Cung Tử Vũ vội vã bước về phía gian phòng của Cung Hoán Vũ.

Cung Hoán Vũ lúc này đang đứng trước bàn, dáng đứng thẳng tắp, nho nhã đoan chính, nhưng vì là thiếu chủ Cung Môn, rèn luyện nhiều năm, giữa hai đầu lông mày có hơi nghiêm túc. Trên cái bàn trước mặt hắn có trải một tấm bản đồ, có những điểm đánh dấu giống quân cờ rải rác khắp nơi, hắn đang suy nghĩ chuyện cảnh giới trong sơn cốc.

Bên ngoài điện bỗng có một trận huyên náo, Cung Hoán Vũ không nhịn được ngẩng đầu lên.

Thị vệ ngoài cửa đang ngăn cản Cung Tử Vũ: "Công tử, thiếu chủ đang…"

Nhưng Cung Tử Vũ hoàn toàn không để ý, trực tiếp xông vào chính điện Vũ Cung.

Cung Tử Vũ hô to: "Ca ca!"

Chính điện Vũ Cung nghiêm túc, tĩnh mịch, Cung Tử Vũ bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, lập tức dừng bước, lời của hắn cũng dừng lại bên môi, lập tức nghe được một trận giáo huấn lớn tiếng.

"Ngươi đúng là càng ngày càng không có quy tắc!" Giọng nói trầm thấp mà quyền uy.

Cung Tử Vũ bước đến gần, mới nhìn rõ bên trong phòng, phụ thân của hắn cũng ở đó.

Cung Hồng Vũ là Chấp Nhận đương nhiệm của Cung Môn, mặt rộng mày rậm, dáng người uy nghiêm, dưới áo bào Chấp Nhận là dáng đứng thẳng tắp như tùng. Ông đứng chắp tay, đôi lông mày kiếm, ánh mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ bị ông trừng mắt, hoàn toàn không còn dáng vẻ hấp tấp vừa rồi, chỉ có thể cúi người: "Phụ thân đại nhân… ca ca…"

Cung Hồng Vũ cố chấp, lại luôn khắt khe với hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Gọi Chấp Nhận và Thiếu chủ."

Nghe vậy, sắc mặt Cung Tử Vũ khó coi, hắn cắn răng, giống như đang dùng sự im lặng để kháng nghị và chống lại.

Cung Hoán Vũ thấy sắc mặt hai người có hơi căng thẳng, đành nhẹ nhàng chuyển chủ đề.

"Tử Vũ, sao thế? Tìm ta có chuyện gì?"

Cung Tử Vũ ngẩng đầu, quan sát gương mặt nghiêm khắc của phụ thân, do dự không biết có nên nói hay không. Trong lúc muốn nói lại thôi, hắn nghe thấy Cung Hoán Vũ vội vàng hỏi thăm: "Đệ bị thương à?"

Cung Tử Vũ không hiểu chuyện gì: "Hả?"

"Trên tay áo của đệ có máu."

Lúc này Cung Tử Vũ mới nhận ra trên tay áo mình có dính máu của ông chủ tiệm thuốc, suy đi nghĩ lại vẫn mở miệng: "Trên đường quay về đệ có cứu một người của cứ điểm đang bị thương nghiêm trọng, ông ấy nói với đệ…"

"Nói cái gì?" Cung Hồng Vũ đã nhận ra sự khác thường của hắn.

Cung Tử Vũ không giấu giếm: "...Nói trong nhóm tân nương tiến vào núi có trà trộn thích khách Vô Phong…"

Cung Hoán Vũ nhíu mày, hắn nhìn Cung Hồng Vũ, lại hỏi: "Tử Vũ, đệ có biết nặng nhẹ của câu này không…"

"Biết chứ, cho nên đệ mới lập tức đến tìm huynh… đến tìm Thiếu chủ…"

Cung Hồng Vũ vẫn chưa mở miệng, Cung Hoán Vũ đã có tính toán: "Đệ có hỏi là ai đả thương ông ấy không? Mục đích là gì? Tin tức có thích khách trà trộn vào nhóm tân nương từ đâu mà có?"

Câu hỏi liên tiếp được đưa ra, Cung Tử Vũ ngây người: "Đệ còn chưa kịp hỏi ông ấy…"

Cung Hồng Vũ bình thản ung dung: "Cái người bị trọng thương bây giờ đang ở đâu?"

Y quán của Cung Môn đối diện với một ao nước trong xanh, bước qua cầu là có thể ngửi thấy mùi hương của thảo dược. Khi bước vào, hai bên hành lang dưới mái hiên đều có tủ thuốc, trong đó bày vô số loại thảo dược quý hiếm và dược liệu quý. Nếu có khứu giác nhạy cảm, lúc này có thể ngửi thấy mùi máu tanh như có như không. Cung Tử Vũ dẫn theo cha và anh, nhanh chóng bước vào phòng bệnh của y quán.

Ông chủ tiệm thuốc nằm trên giường mặt đã trắng như tờ giấy, môi đã đen tím.

Kim Phồn đứng một bên nhìn thấy Chấp Nhận và Thiếu chủ, hành lễ, mới thấp giọng nói: "Bẩm báo Chấp Nhận, đã… chết rồi…"

Được đưa đến y quán không lâu, vết thương của ông chủ tiệm thuốc đã không thể trị khỏi, tắt thở bỏ mình.

Lông mày Cung Hoán Vũ khẽ động, dùng dụng cụ ở gần đó nhấc quần áo của thi thể lên, có thể thấy trên ngực có một vết thương nhỏ như sợi tóc, mà xung quanh vết thương khuếch tán dấu vết bị trúng độc, hiện màu tím đen.

Lòng Cung Tử Vũ trầm xuống.

Cung Hoán Vũ ngẩng đầu nhìn phụ thân, vẻ mặt nghi hoặc: "Lưỡi đao mỏng như vậy…"

Cung Hồng Vũ không nói gì, như có suy nghĩ.

Cung Hoán Vũ hít sâu một hơi, chủ ý quyết định: "Nhất định phải tìm ra Vô Phong đang mai phục trong nhóm tân nương."

Cung Tử Vũ lúng túng: "Ca ca, nhiều tân nương như vậy, huynh có manh mối không? Nếu không thì tìm thế nào…"

"Không cần tìm." Cung Hồng Vũ lạnh lùng nghiêm túc ngắt lời Cung Tử Vũ.

Cung Hoán Vũ và Cung Tử Vũ đều có hơi kinh ngạc, cùng lúc ngẩng đầu nhìn phụ thân.

"Không cần mạo hiểm, gϊếŧ toàn bộ là được."

Hai mắt Cung Hồng Vũ giống với chim ưng sâu không thấy đáy.

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Cung Tử Vũ liền thay đổi, quả nhiên phụ thân vẫn giữ ý nghĩ "Thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót", Cung Tử Vũ không tán đồng. Mà Cung Hồng Vũ đã xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, hắn đành phải mau chóng chạy theo sau lưng phụ thân.

"Phụ thân! Phụ thân!"

Cung Hồng Vũ ngoảnh mặt làm ngơ.

Cung Tử Vũ sốt ruột, chất vấn: "Vì một thích khách, mà phải gϊếŧ toàn bộ tân nương, lạm sát kẻ vô tội như vậy. Chúng ta khác gì với Vô Phong?"

Cung Hồng Vũ không dừng bước, cũng không quay đầu.

"Thích khách này trà trộn vào để thích sát tộc nhân Cung thị, ngươi cho rằng kẻ gϊếŧ người vô tội?"

"Vậy những tân nương khác thì sao? Đâu phải ai cũng là thích khách!"

"Ta cả đời xông xáo, mạo hiểm vô số lần, nhưng ta chưa bao giờ đem tính mạng của người nhà ra để mạo hiểm, cho dù chỉ có một phần vạn nguy hiểm, cũng tuyệt đối không được."

Lúc Cung Hồng Vũ nói không được chen vào, Cung Tử Vũ không khỏi có chút sốt ruột.

"Vậy… vậy trước tiên cứ nhốt họ lại, tìm ra thích khách là được rồi? Nếu như tất cả tân nương đều chết thảm ở Cung Môn, cha bảo người giang hồ nhìn Cung gia chúng ta thế nào?"

Cung Hồng Vũ dù dừng bước, nhưng tâm vững như đá: "Giang hồ dưới sự uy hϊếp của Vô Phong sớm đã không phân chính tà. Gia tộc Cung thị không khuất phục Vô Phong, còn có thể lo cho thân mình, an cư ở sơn cốc, là bởi vì chúng ta luôn chú ý cẩn trọng."

Nói xong, Cung Hồng Vũ không quay đầu lại rời đi, để lại Cung Tử Vũ vẫn đứng đó.

Cung Hoán Vũ bước tới sau lưng hắn, vỗ bả vai cô đơn của hắn, nhỏ giọng nói: "Đệ về trước đi, một lát ta sẽ đến tìm đệ."

Nhìn thấy cha và anh đều đi xa, ngực Cung Tử Vũ phập phồng, như có điều suy nghĩ, sau một lúc trầm mặc liền nói với Kim Phồn.

"Kim Phồn, đi theo ta."

Màn đêm buông xuống, mặt trời khuất núi.

Cửa lớn cao ngất của Cung Môn nằm phía trên một vách núi thẳng đứng, trước cửa lớn là một dòng sông thông suốt chảy dài, tất cả hàng hóa, người đến thăm và thuyền chở hàng đều cập bến ở đây để dỡ hàng và buôn bán.

Hai bên bờ của dòng sông này, còn có không ít người buôn bán nhỏ, mạng lưới sông ngòi dày đặc chứa nhiều loại thuyền chở hàng hoá, chất đầy vải vóc, trái cây, hoa, rau và thịt. Không giống với ngày xưa, lúc này trên sông có thêm nhiều thuyền hoa được trang trí bằng đèn l*иg lụa đỏ, đèn l*иg đung đưa, dưới đèn treo những lá cờ thêu tung bay trong gió.

Cung Môn tuyển hôn, ngày đại hỷ, những chiếc thuyền đó đều là thuyền cưới của nhóm tân nương, đến từ các nơi xa gần.

Màn đêm dần dày đặc, ánh đèn hai bên bờ nhấp nháy lắc lư, phản chiếu ánh sáng lấp lánh xuống mặt nước.

Lúc này, Vân Vi Sam đang ngồi trong một chiếc thuyền hoa, hai tay nàng đặt trên đầu gối, những cái tua rua trên khăn trùm đầu đung đưa theo thuyền, nàng không nhìn thấy đường đi, chỉ có thể để người chèo thuyền di chuyển về phía bến.

Cuối cùng thuyền hoa cũng dừng lại, cảm giác như đã cập bờ, khăn trùm đầu của Vân Vi Sam lắc lư, từ đầu đến cuối nàng không cách nào thấy được phong cảnh bên ngoài thuyền, cho đến khi có một cánh tay thon dài đưa ra, ra hiệu muốn dắt nàng xuống thuyền. Nàng duỗi mười ngón tay đã được sơn đỏ, nắm lấy đi lên.

Bến thuyền được làm từ những phiến đá cứng, dày và xếp thành nhiều lớp, Vân Vi Sam chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thêu màu đỏ của mình, bậc thang cao cao kéo dài trước mắt nàng, một đường đi lên, chính là cửa lớn nguy nga của Cung gia.

Tất cả tân nương đều đứng ngay ngắn xếp thành hàng, do thị nữ của Cung Môn dẫn dắt, tiếp tục đi lên.

Kỳ quái chính là, vốn dĩ xung quanh đang có âm thanh ồn ào vui đùa ầm ĩ bỗng trở nên ngày càng nhỏ đi. Vị tân nương trước mặt dừng bước, tất cả tân nương đều đứng trên bậc thang. Phía trước chính là cửa lớn Cung gia, nhưng lúc này Cung Môn vẫn đóng chặt cửa, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn mở cửa đón dâu. Xung quanh yên ắng khác thường, điều này hoàn toàn khác với dự liệu của Vân Vi Sam.

Không có động tĩnh, nhóm tân nương không nhịn được nghi hoặc.

Tân nương Thượng Quan Thiển đứng ở phía trước đứng tại chỗ nhìn xung quanh một chút, dường như thấy có gì không ổn. Thế là, nàng đưa tay vén khăn trùm đầu, tua rua lướt qua mặt nàng, một gương mặt yêu kiều không gì sánh được xuất hiện, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp tự nhiên. Chỉ là rất nhanh, gương mặt giống với đóa hoa kiều diễm kia liền bị sự sợ hãi chiếm lấy.

Thượng Quan Thiển thấy xung quanh đã đầy thị vệ cầm binh khí đứng đó, mấy chục cung tên đã lên dây, toàn bộ mũi tên đều nhắm vào mình, trên đầu mũi tên lóe lên một màu xanh đậm, vừa nhìn đã biết có chứa kịch độc.

"A?!" Mắt nàng nhanh chóng dâng lên nước mắt sợ hãi, thét chói tai dẫn đến sự náo loạn của những tân nương khác.

Vân Vi Sam từ ánh mắt ở dưới khăn trùm đầu nhìn thấy mũi tên đang nhắm vào mình.

Chuyện gì đã xảy ra? Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng, nhanh chóng nghĩ cách làm thế nào để ứng đối. Lập tức, nàng nhẹ vén khăn trùm đầu của mình lên, trong chốc lát, gương mặt nàng nhanh chóng thay đổi từ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như đao sang vẻ hoảng sợ của một nữ tử yếu đuối, nàng nhìn mũi tên trước mắt, yếu đuối bị dọa lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống bậc thang.

Gió lạnh từ trên mặt sông thổi đến, thổi loạn búi tóc của các nàng, thổi nhăn đèn l*иg đại hỷ.

Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển trong lúc hỗn loạn ngẩng đầu, đồng thời nhìn thấy nam tử đang đeo mặt nạ đứng ở trên vách núi phía xa.

Nam tử đó mặc quần áo đen, áo choàng màu đen, gần như hòa thành một thể với sắc trời, phía dưới mặt nạ lộ ra con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh sáng trên mặt nước, sáng như ánh sao trời.

Lúc này đứng cạnh hắn là một thị vệ cũng cao lớn như vậy, trên tay đeo nhẫn lục ngọc. Nam tử đó chậm rãi tháo mặt nạ, gió thổi bay tóc hắn. Là Cung Tử Vũ, hắn nhíu mày, nhìn nhóm tân nương đang bị mũi tên bao vây trước cổng Cung Môn. Hắn liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt kia - Yếu đuối, bất lực, lại xinh đẹp, sinh động.

Cung Tử Vũ ở trên cao nhìn xuống, nghiêng đầu đánh giá Vân Vi Sam, hai người cách một vách núi xa xa nhìn nhau. Vân Vi Sam cũng đang nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn tú kia, bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng hét thảm, một tân nương ngã xuống đất.

Cung Tử Vũ nhìn xuống, xa xa nghe thấy âm thanh kéo dây cung cùng với tiếng hét của nữ tử. Từng người trẻ tuổi mặc áo đỏ đều ngã xuống đất, bao gồm Vân Vi Sam, ngã xuống trên bậc thang. Mắt của Cung Tử Vũ bị gió thổi đỏ lên rồi.