Chương 4.1

Những chiếc lá ngân hạnh dính đầy sương lạnh rơi xuống trên nền đá xanh, tiếng quét lá xào xạc của nhóm thị nữ vang lên.

Lúc Thượng Quan Thiển đang ngồi uống trà thì nghe thấy tiếng đẩy cửa, không quay đầu lại, cũng biết được người đến là ai.

Vân Vi Sam sau khi bước vào thì đóng cửa lại.

"Mới sáng sớm đã đến thăm ta rồi à? Uống trà không?"

Hai người đều mặc y phục màu trắng, Thượng Quan Thiển nâng chén trà, tinh thần sảng khoái.

Vân Vi Sam lại dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát chất lỏng trong chén trà, tựa như nhìn thấy rắn độc muốn tránh còn không kịp.

Thượng Quan Thiển biết nàng ấy đang nghĩ gì, bật cười: "Cô nghĩ nhiều rồi." Lại hỏi, "Tìm ta có việc gì?"

Ánh sáng xuyên qua rèm cửa, Thượng Quan Thiển tỏ vẻ dịu dàng vô hại, gương mặt vô tội. Trong lòng Vân Vi Sam rất rõ, tuy rằng Thượng Quan Thiển từng giúp nàng, nhưng đối phương tuyệt đối không phải người phe mình.

Vân Vi Sam đè thấp giọng: "Nếu thân phận của chúng ta giống nhau, ta nghĩ, có một vài chuyện, nói rõ một chút thì tốt hơn."

Thượng Quan Thiển nghiêm túc sửa lời nàng: "Ài, không giống nhé, hôm qua đã nói rồi… Ta là Ma, cao hơn cô một cấp, trong Vô Phong, cao hơn nửa bậc có thể đè chết người ta, có lẽ cô đã nghe qua rồi nhỉ?"

Sắc mặt Vân Vi Sam tái nhợt: "Nghe rồi. Ta chỉ là không nghĩ đến, Vô Phong còn phái ra một Vô Phong cấp Ma cùng ta trà trộn vào Cung Môn."

Thượng Quan Thiển chậm rãi nói: "Vạn sự đều có cái giá phải trả, có cái giá phải trả thì sẽ có hi sinh, nếu không phải Trịnh tiểu thư bạo lộ thân phận, vậy người hi sinh chính là cô rồi." Nàng ta nhìn chằm chằm Vân Vi Sam, khoé mắt cong lên, đôi mắt vốn trong trẻo lại trở nên khó dò.

Vân Vi Sam né tránh ánh mắt nàng, hỏi: "Cô ta cũng là Ma?"

Thượng Quan Thiển cười nhạo: "Cô ta ngu xuẩn như vậy, sao có thể là Ma?"

Nghe thấy ngữ khí không thèm ngó tới của nàng, Vân Vi Sam dừng lại một chút, nói: "Về sau chỉ có hai chúng ta cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, đúng không? Còn có người khác không?"

"Cô lại sai rồi, quạ đen hợp thành đàn, chim ưng lại tự bay trên trời." Giọng nói Thượng Quan Thiển vừa nhỏ nhẹ vừa lạnh lùng, "Giữa ta và cô, không tồn tại cái gọi là "chúng ta", cũng chẳng có cái gọi là "cùng nhau"."

"Ừm, rõ rồi." Nói xong, Vân Vi Sam muốn xoay người rời đi.

"Chờ đã." Thượng Quan Thiển bỗng nhiên gọi nàng lại, hỏi, "Tối qua cô lén đi ra ngoài, có thăm dò được tin tức gì không? Tối qua ta cứu cô một mạng, ít nhất cô cũng phải nói cho ta cuối cùng là ai chết rồi?"

"Sao cô biết có người chết?"

Thượng Quan Thiển chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Nhiều thiên đăng màu trắng được thả lên trời như vậy, hạ nhân thì bưng nến, dụng cụ pháp sự chạy ra ngoài… Ta cũng không có mù, sao lại nhìn không ra?"

"Chấp Nhận và Thiếu chủ." Vân Vi Sam hít sâu một hơi, "Cả hai người đều chết rồi."

Lần này đến phiên Thượng Quan Thiển tái mặt, đôi mắt long lanh trợn to, nàng khó mà tin được quan sát Vân Vi Sam, từng câu từng chữ hỏi: "Cô… gϊếŧ bọn họ?!"

Trong nháy mắt mây đen cuồn cuộn kéo đến, rơi xuống một trận mưa lớn, trên trấn nhỏ người qua lại thưa thớt, sắc trời ảm đạm.

Một nam tử cao lớn mặc áo mưa màu đen cúi đầu bước vào hiệu thuốc, chủ tiệm tươi cười tiếp đón. Cung Thượng Giác nâng nón rộng vành đang được che thấp lên, lộ ra một gương mặt lạnh lùng.

Nhìn thấy mặt người đến, chủ tiệm lập tức kinh hoàng, vừa nói "đóng cửa tiễn khách" vừa vội vàng chào hỏi người làm rồi đóng cửa hiệu thuốc lại, treo bảng tạm dừng buôn bán.

Ở đây, chính là một cứ điểm khác của Cung Môn.

Chủ tiệm đóng cửa phòng lại, tia sáng càng lờ mờ, hắn lập tức hành lễ với Cung Thượng Giác.

"Chỗ này của ngươi có bồ câu đưa tin của Cung Môn không?" Đuôi mắt hẹp dài của Cung Thượng Giác dò xét xung quanh.

Chủ tiệm gật đầu như gõ trống: "Có."

"Được. Giúp ta gửi một mật báo."

"Vâng!"

Cung Thượng Giác phất đuôi áo, nước đọng trên đó rơi xuống, cúi người xuống trước bàn, nhấc bút viết chữ.

Bút tích cứng cáp hữu lực được viết trên giấy: "Người của Hỗn nguyên Trịnh gia đã bỏ đi hết, chắc là đã im lặng rời đi trước. Còn một việc khác, chuyện mà Thiếu chủ lệnh cho ta điều tra, tạm thời chưa có dấu vết bị lộ ra ngoài."

Viết xong, Cung Thượng Giác lấy một con dấu từ trong mặt dây chuyền bên hông, đóng gia huy của Giác Cung lên mật báo.

Giấy được cuộn lại, dùng sáp nến dán kỹ, Cung Thượng Giác đưa cho chủ tiệm.

"Dùng tốc độ nhanh nhất, đưa về Cung Môn."

Chủ tiệm cung kính lui xuống, sai khiến tôi tớ nhanh chóng rời đi từ cửa sau.

Lúc này, một tên hạ nhân khác bước vào, trong tay cầm lấy một ống trúc, báo cáo: "Thông báo quan trọng Cung Môn gửi đến."

Lúc chủ tiệm nhận lấy, mở mật tín ra xem. Một lát sau, sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, giọng nói run rẩy.

"Giác… Giác công tử…"

Cung Thượng Giác nghi ngờ, nhìn thuộc hạ đang hoảng hốt trước mặt, cau mày.

"Đọc."

Chủ tiệm không dám: "Cái này…"

Cung Thượng Giác lạnh mặt: "Đọc!"

Chủ tiệm quyết tâm, đọc hàng chữ trên mật tín: "Thiên mệnh không thể cự tuyệt, thần khí không thể lâu dài, quần thần không thể vô chủ, mọi cơ duyên không thể không khống chế… Xin bổ nhiệm… Cung…Cung Tử Vũ…" Hắn dừng lại một lát, không dám nâng mắt, "Nhận… nhận vị trí Chấp Nhận…"

Cung Tử Vũ tiếp nhận vị trí Chấp Nhận?

Cung Thượng Giác mím chặt môi, con ngươi khẽ động, đôi mắt lúc nãy còn phát sáng trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.

Chủ tiệm nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Cung Thượng Giác, do dự mở miệng: "Năm đó lập Thiếu chủ, trong lòng thuộc hạ cho đến hôm nay vẫn còn bất bình… Nhưng không ngờ ngày nay Cung Môn đổi chủ, thế mà lại là người này. Trong lòng thuộc hạ, Giác công tử mới là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí Chấp Nhận của Cung Môn…"

Cung Thượng Giác hồi thần lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chủ tiệm: "Ngươi không quan tâm Cung Môn xảy ra biến cố gì, không quan tâm lão Chấp Nhận vì sao mà chết, vậy mà lại quan tâm ai là Chấp Nhận mới? Từ nay về sau, nếu như ngươi còn nói bừa thế này…"

Sắc mặt chủ tiệm tái xanh, lập tức cúi đầu: "Vâng."

Cung Thượng Giác khẽ vuốt ngón trỏ: "Ngựa của ta đã bôn ba nhiều ngày, mệt mỏi, buồn ngủ, ngươi tìm cho ta một con ngựa nhanh nhất đến đây."

"Vâng!"

Mưa lớn làm trôi bùn lầy trên đường, để lại một loạt vết móng ngựa in sâu.

Trong phòng Thượng Quan Thiển phát ra tiếng cười khẽ.

"Cha con Chấp Nhận đương nhiên không phải do ta gϊếŧ." Vân Vi Sam nói, nàng rất bất ngờ, Thượng Quan Thiển vậy mà lại đánh giá cao mình như thế, "Đầu tiên, cô nghĩ Cung Môn quá đơn giản rồi, ta không có năng lực này, cô cũng không có."

Thượng Quan Thiển không cho ý kiến: "Vậy tiếp theo?"

"Tiếp theo, thích sát Chấp Nhận không phải nhiệm vụ của ta."

"Vậy chuyện gì mới là nhiệm vụ của cô?"

Vân Vi Sam trầm mặc, qua một lát, mới nhàn nhạt trả lời: "Giữa chúng ta cũng không thể trao đổi nhiệm vụ của bản thân chứ nhỉ?"

"Lời này không sai. Nhưng ta cũng là có lòng tốt, sợ cô lại hành sự lỗ mãng như hôm qua, cuối cùng vẫn cần ta giúp cô thu dọn cục diện rối tung này." Thượng Quan Thiển làm bộ dạng đáng tiếc, "Nếu như có thể biết rõ nhiệm vụ của cô, ta cũng có thể dễ dàng phối hợp, giúp cô yểm trợ. Dù sao, nếu như cô bị bại lộ, Trịnh cô nương không phải là chết một cách vô ích rồi sao? Ta là có ý tốt, tỷ tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều."

Nàng nói đến thành tâm thành ý, dừng một chút, Thượng Quan Thiển dịu dàng cười: "Chắc là tỷ tỷ, không sai chứ?"

Vân Vi Sam lại nhìn thấu nàng: "Cô không phải đang thương tiếc Trịnh cô nương, cô đang sợ ta bại lộ, bản thân cũng không dễ ẩn nấp nữa. Cung Môn sẽ nhận ra, nếu đã có hai người, cũng sẽ có thể có người thứ ba, đúng chứ?"

Thượng Quan Thiển chỉ khẽ thu lại nụ cười, không có bất cứ sự lúng túng nào khi bị vạch trần.

"Cô xem, giữa cô và ta, vẫn là có "chúng ta", cho nên, tốt nhất cũng nên "cùng nhau"." Vân Vi Sam nói.

Thượng Quan Thiển lắc đầu: "Ta đã nói rồi, nhiệm vụ của chúng ta không giống nhau."

Vân Vi Sam nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng vĩnh viễn mang theo ý cười của nàng ta: "Cô hạ độc vào chén trà mà Khương cô nương uống, cô muốn thay thế nàng, đúng chứ? Cho nên, nhiệm vụ của chúng ta hẳn là giống nhau."

Thượng Quan Thiển vô tội hỏi lại: "Cả mặt Khương cô nương nổi đầy đốm đỏ, lẽ nào không phải là do sơn móng tay trên tay cô sao?"

Vân Vi Sam: "Cô nhìn thấy rồi?"

"Còn cần phải thấy à? Huấn luyện cơ bản của Vô Phong, không phải sao? Vốn ta có thể không chút dấu vết khiến Khương cô nương trở thành kẻ điên trong mắt người khác, nhưng cô lại đột nhiên chạy đến tự cho mình thông minh biến khéo thành vụng. Nếu như ta không đoán sai, nhanh thôi, ta lại phải giúp cô thu dọn mớ hỗn độn này rồi." Thượng Quan Thiển than nhẹ.

Vân Vi Sam không hiểu: "Có ý gì?"

"Trà ta cho Khương cô nương uống không có độc."

Vân Vi Sam suy nghĩ: "Vậy thì là huân hương…"

"Huân hương cũng không có độc."

Vân Vi Sam trầm mặc, Thượng Quan Thiển dừng một lát, mới xoay chuyển lời nói: "Nhưng mà, uống trà xong rồi lại hít huân hương thì không giống. Mới đầu chỉ là tinh thần hoảng loạn, nhiều ngày sau mới có triệu chứng lẩm bẩm tự nói…"

Thượng Quan Thiển nhìn thấy vẻ không đành lòng trên mặt Vân Vi Sam, ý cười càng đậm: "Thân làm một thích khách Vô Phong, biểu cảm này của cô khó tránh khỏi có hơi không thích hợp, cô mềm lòng như vậy, sớm muộn cũng có ngày chết vì nó." Nếu chỉ là nổi đốm đỏ, thì không có lợi ích gì, nàng nhất định phải bảo đảm một kích tất trúng.

Vân Vi Sam nói thẳng: "Ta không làm hại người vô tội."

"Tỷ tỷ, tỷ thú vị thật…" Thượng Quan Thiển dùng tay che miệng, "Nói về huân hương và trà của ta, nhìn riêng từng thứ, hai thứ này đều không có hại, cho dù có người điều tra, cũng sẽ không tra ra được gì. Nhưng đốm đỏ trên mặt Khương cô nương cùng với sơn móng tay trên ngón tay cô đều là bằng chứng, nếu Cung gia còn có mấy người thông minh, chắc hẳn sẽ dựa vào manh mối này điều tra đến đây thôi…"

Ánh mắt thoáng nhìn qua Vân Vi Sam, nàng nửa đùa nhắc nhở: "Nếu ta là cô, hiện tại ta sẽ rửa sạch sơn móng tay đi…"

Vân Vi Sam cúi đầu, sơn móng tay lộ ra màu sắc tươi sáng diễm lệ.

Trong phòng chẩn đoán điều trị của y quán, đại phu đang bận rộn, trong nồi đang nấu dược liệu, khói bay lên tứ phía.

Cung Tử Vũ và Kim Phồn đến tìm Khương Ly Ly. Nhưng mà đại phu đã chẩn trị một đêm, Khương Ly Ly vẫn nằm trên giường, chưa tỉnh lại.

Người kia đang nằm trên giường bệnh ngủ say, hơi thở yếu ớt, trên mặt nổi lên một mảng đỏ, nhìn vào rất dọa người.

Cung Tử Vũ thấy vậy, cau mày hỏi đại phu đang đứng một bên: "Cô ấy trúng độc gì?"

Đại phu cũng thấy khó khăn, nói rõ sự thật: "Có hơi phức tạp, dường như trúng đến vài loại độc…"

Vài loại độc?

Cung Tử Vũ sững sờ, hắn xích lại gần quan sát: "Đốm đỏ trên mặt nàng cũng bởi vì trúng độc sao?"

Đại phu gật đầu: "Đúng, là một loại độc mạnh, phát tác rất nhanh, nhưng lúc Khương cô nương hôn mê lại nói nhảm, lại giống trúng phải hàn độc gây tổn thương tinh thần…"

Cung Tử Vũ: "Nguy hiểm đến tính mạng không?"

Đại phu không chắc chắn lắc đầu: "Tạm thời chưa biết được… đốm đỏ trên mặt thì dễ rồi, uống vài chén thanh độc là có thể giải. Nhưng hàn độc gây tổn thương tinh thần khiến Khương cô nương nói nhảm kia, tạm thời vẫn chưa có đầu mối, không biết cách giải, có thể cần phải hỏi Chủy công tử…"

Chính vài lúc này, một hạ nhân bước vào, đại phu chỉ chén thuốc đã được nấu xong bên cạnh, phân phó: "Thuốc đã nấu xong, đem qua đi."

Kim Phồn nhìn hạ nhân đi ngang mình, hỏi: "Chén thuốc này là cho ai?"

Đại phu trả lời: "Cho Vân Vi Sam tiểu thư cũng nhận được lệnh bài vàng. Trên mặt cô ấy cũng xuất hiện đốm đỏ."

Cung Tử Vũ và Kim Phồn nhìn nhau: "Đi."

Đang lúc muốn đi, Cung Tử Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi đại phu.

"Độc mà hai vị cô nương trúng, và độc mà Chấp Nhận trúng, là một loại độc sao? Có liên quan không?"

Đại phu khẳng định nói: "Không có liên quan."

Vân Vi Sam đang rửa sạch sơn móng tay mình trong chậu đồng, nước sạch khẽ đổi màu.

Thượng Quan Thiển ngồi bên cửa sổ, vô cùng nhẫn nại chờ nàng.

Ngoài cửa sổ lặng ngắt như tờ, xuyên qua đình viện nhìn ra xa, lụa trắng treo khắp nơi đang bay phấp phới.

Cách một lúc sau, Thượng Quan Thiển như đang nghĩ cái gì nói: "Nếu Chấp Nhận và Thiếu chủ cùng lúc bị hại, vậy Cung gia nhất định sẽ khởi động Kế Thừa Vắng Mặt rồi."

"Kế Thừa Vắng Mặt?" Vân Vi Sam nhấc tay lên, vẩy nước đọng trên tay.

Thượng Quan Thiển hiếu kỳ: "Hàn Nha của cô đến tin tức này cũng không nói với cô sao?"

Vân Vi Sam xoay người lại, dùng khăn lau sạch tay, ngón tay bây giờ đã sạch bóng, nhìn không ra vết tích gì.

"Ta chỉ là một cấp Yêu, cô không cần xem trọng ta." Vân Vi Sam tự chế giễu.

Thượng Quan Thiển sững sờ, nhưng rất nhanh lại tươi cười: "Câu nói lấy lùi làm tiến này của cô có hơi làm nghẹn họng ta."

Nàng nói với Vân Vi Sam: "Kế Thừa Vắng Mặt là gia pháp vì để đối phó với mối nguy cực đoan mà được lập ra, nói một cách đơn giản, chính là Cung Môn không thể có một ngày vô chủ, sơn cốc không thể có một ngày mất đầu. Nếu như Chấp Nhận và Thiếu chủ qua đời cùng lúc, vậy thì vị trí kế thừa thứ nhất của Cung Môn trong sơn cốc phải lập tức trở thành Chấp Nhận mới. Tuy ta không hiểu tại sao lại có cái gia quy hoang đường như thế, nhưng dường như Cung Môn rất ủng hộ việc này."

Thượng Quan Thiển rủ mắt, lông mi dài che mất đôi mắt nàng, không biết nghĩ đến cái gì, lúc này gương mặt tươi cười của nàng cùng với cả người áo trắng nhìn qua vô cùng xinh đẹp, giống như hoa đào nở rộ giữa trời tuyết.

"Cho nên, Chấp Nhận hiện tại của Cung Môn chắc hẳn là Cung nhị tiên sinh, Cung Thượng Giác." Nàng khẽ thở ra.

Vân Vi Sam lại tạt nước lạnh: "Không phải."

Thượng Quan Thiển không phản ứng kịp, trên mặt còn đang treo nụ cười khi nãy: "Hửm?"

"Chấp Nhận hiện tại là đệ đệ của Thiếu chủ Cung Hoán Vũ, Cung Tử Vũ."

Gương mặt như hoa đào của Thượng Quan Thiển lạnh xuống.

Đối với tin tức về người Cung gia, Vân Vi Sam không biết nhiều lắm.

Ngày đó trong phòng huấn luyện Vô Phong, Hàn Nha Tứ chỉ đưa cho nàng một tờ giấy mỏng, trên đó có viết vài chữ.

Hàn Nha Tứ nói với nàng: "Đây là tin tức của Cung Hoán Vũ mà bọn ta thu thập được."

Vân Vi Sam nhìn thoáng qua: "Chỉ có nhiêu đây?"

"Chỉ bấy nhiêu thôi, cố hết sức rồi."

Tin tức tắt nghẽn, có thể có được bấy nhiêu đã không dễ.

Vân Vi Sam nghiêm túc xem nội dung trên giấy, lặng lẽ nhớ trong lòng.

Hàn Nha Tứ nhớ ra cái gì đó, nhắc nhở nàng: "Còn có một số tin tức không quan trọng không có viết trên đó, ví dụ như Cung Hoán Vũ còn có một đệ đệ tên là Cung Tử Vũ."

Đó là lần đầu tiên Vân Vi Sam nghe thấy cái tên này.

"Có tư liệu về Cung Tử Vũ không? Hắn là người như thế nào?" Nàng không khỏi hỏi.

Hàn Nha Tứ không quan tâm: "Hắn không quan trọng, cô dồn hết tâm trí lên người Cung Hoán Vũ là được rồi. Cung Hoán Vũ là Thiếu chủ Cung Môn, cũng là Chấp Nhận tương lai, trên người hắn mới có thứ cô cần."

Đây là tin tức duy nhất về Cung Tử Vũ mà Vân Vi Sam có được.

Vân Vi Sam thu lại hồi ức, tiếp tục nói với Thượng Quan Thiển: "Tối qua Cung Thượng Giác đã rời khỏi sơn cốc, không hề ở trong Cung Môn. Cho nên dựa vào thứ tự, do Cung Tử Vũ tiếp nhận vị trí Chấp Nhận."