Chương 20.2: Vai phản diện tam quan bất chính

Mọi người lúc này mới phát hiện, trong tay cậu ta còn kéo theo một người, chính là Tiết Mộc. Y bị khống chế rất chật vật, nhưng ánh mắt y nhìn bị cáo lại ý vị thâm trường.

Lâm Kính Vũ lúc này nhìn thấy ánh mắt của y liền e ngại, chính là không muốn đối mặt với y.

Nhân viên an ninh thở phào một hơi, lui ra ngoài. Vừa nãy nếu không kịp thời ngăn lại, sợ là Phương đại thiếu gia liều lĩnh này sẽ thật sự đánh người trong cơ quan nhà nước.

Phương Tử Mặc vẫn còn giận dữ bất bình nói: "Cha, mau gọi cảnh sát bắt Tiết Mộc lại, đêm hôm đó là y trói ta!"

Lời vừa nói ra, lại gây ra xôn xao lớn hơn.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, Phương Chấn Thanh khó khăn lắm mới đè xuống khϊếp sợ trong đáy mắt: "Chớ làm loạn tòa án, ngươi qua đây ngồi, đem hết tất cả mọi chuyện nói cho quan tòa nghe."

Tòa án lại tiếp tục thẩm vấn.

Bởi vì đây là thẩm án công khai, phát sóng trực tiếp trên Weibo, quần chúng ăn dưa nhìn chằm chằm tin tức liên quan, dần dần, bọn họ cũng hồi hộp như những người dự thính bên trong tòa án vậy.

[ Tòa án thẩm vấn bị cắt đứt, Phương Tử Mặc xông vào, tố cáo Tiết Mộc là hắc thủ sau màn đêm hôm đó ]

[ Được sự đồng ý, pháp y kiểm tra sức khỏe của Phương Tử Mặc tại chỗ, không tìm thấy dấu vết xâm hại tìиɧ ɖu͙© ]

[ Lâm Kính Vũ vô tội được phóng thích, Tiết Mộc bị liệt vào người hiềm nghi, lựa ngày thẩm tra xét xử ]

Từ lúc Phương Tử Mặc chạy vào trong tòa án, mỗi động tĩnh của cậu ta đều có thể nổ bạo vô số quần chúng ăn dưa, mà đây là đề tài được mọi người chú ý, mới bắt đầu đã hơn mười triệu, sau đó tăng lên tới năm mươi triệu lượt xem.

Trần Tố tất nhiên cũng là một thành viên trong đó, nhìn thấy cảnh này, cô ta âm thầm vui mừng cho Lâm Kính Vũ. Kỳ tích quả nhiên xảy ra, nhưng thái độ hai ngày này đối xử với Lâm Kính Vũ khiến cô ta xấu hổ không dám nói thêm gì nữa, chẳng qua là theo đề tài, gởi ngón tay biểu tình.

Sau đó cũng không để ý đến các bình luận phía dưới Weibo thế nào, cô ta tự mình chạy xe đến hiện trường chúc mừng Lâm Kính Vũ. Trên đường đi, cô ta nhớ lại nhiều ngày lên voi xuống chó đó, lại lần nữa tin vào trực giác của phụ nữ ___ Tiết Mộc quả nhiên là loại người không tốt lành gì.

Nhưng tại sao Tiết Mộc lại chạy tới tòa án? Y vốn có cơ hội chạy trốn mà.

Đầu óc Trần Tố mơ hồ, chẳng lẽ,là vì cô tối hôm qua cầu xin Tiết Mộc?

Bên này, Lâm Kính Vũ cũng đang cảm khái với hệ thống: "Ta lại lần nữa tin vào tình yêu, cũng phải cảm ơn cô em Trần Tố này một chút. Vì tối hôm qua cô ta đến tìm Tiết Mộc, mới khiến cho Tiết Mộc tìm thấy lương tâm, cuối cùng chạy tới lật bàn. Y yêu đậm sâu đến vậy, không nỡ nhìn thấy cô em Trần Tố này cô độc cả đời."

Hệ thống cẩn thận hỏi: "Ký chủ Tát Mã, sao trong đoạn đối thoại kia, ta không hề cảm nhận được cách y đối xử với Trần Tố là yêu?"

"Ngươi thì biết cái gì, y còn hỏi Trần Tố có yêu Lâm Kính Vũ hay không kìa, còn hỏi đến hai lần."

Hệ thống vẫn khó hiểu: "Nhưng Trần Tố cũng chưa từng nói là yêu Lâm Kính Vũ mà."

"Bảo bối, ngươi nên đi thăng cấp cơ năng đi. Loại người tâm tư dễ vỡ, chắc chắn cho rằng Trần Tố kiêu ngạo không chịu thừa nhận." Lâm Kính Vũ thở dài: "Từ chối hết tất cả phản bác, bây giờ chỉ có lý do này mới nói xuôi được."

Phiên tòa tạm thời nghỉ ngơi kết thúc, mọi người ở đây đều chờ chánh án trưởng đọc kết quả, Bạch Cảnh Ly lúc này đeo còng tay đột nhiên nói: "Thật ra thì chỗ ta có đoạn video ghi hình lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, ta tự quay quá trình gây án."

Chánh án trưởng lập tức nói: "Mời chủ động giao nộp."

Bạch Cảnh Ly lại lắc đầu: "Có thể, nhưng trước đó, ta muốn vào nhà vệ sinh một chút."

Mắt thấy sắp kết thúc, y lại đột nhiên thả ra tin tức này, mọi người lo lắng nhìn về phía y, im lặng mà dùng ánh mắt thúc giục.

Chánh án trưởng cau mày: "Xin đừng kéo dài thời gian."

Lâm Kính Vũ nói với hệ thống: "Nhìn đi, y chắc chắn đang đợi Trần Tố. Trần Tố sắp đến chưa?"

"Đúng vậy đó ký chủ Tát Mã, ngài thật sáng suốt!"

"Ta thật sự muốn đi nhà vệ sinh, xin ngài cho phép." Bạch Cảnh Ly ý chí kiên định: "Sau khi trở lại, ta nhất định nói hết những nơi giấu đoạn ghi hình đó."

Lại thêm một trận xì xầm, chánh án trưởng không thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý với thỉnh cầu của y, sau đó cho hai nhân viên an ninh đi theo y.

Hai phút sau, một trong hai người nhân viên an ninh đi theo đó sắc mặt đột nhiên nghiêm trọng trở lại: "Tiết Mộc không đến nhà vệ sinh, đi được nửa đường y đẩy chúng ta ra trốn vào lối đi an toàn, chúng ta đã xếp người tìm kiếm."

Trên tòa án mà xuất hiện chuyện như này xảy ra đúng là hiếm thấy, tiếng người huyên náo tại chỗ.

Lâm Kính Vũ hỏi hệ thống: "Tiết Mộc muốn làm gì?"

"Ký chủ Tát Mã, y đi tới sân thượng rồi."

Lâm Kính Vũ hơi biến sắc: "Đmn sao lại đến tiết tấu muốn tự sát rồi, Trần Tố đã tới chưa?"

"Đã tới, đang dừng xe ở cửa."

Lâm Kính Vũ từ ghế bị cáo đứng lên đi thẳng ra ngoài, người khác có gọi hắn cũng không dừng. Tòa án xét xử lúc này ngừng lại, hắn đã không còn là người bị hiềm nghi, ai cũng không có quyền can thiệp vào tự do của hắn.

Thời tiết rất quang đãng, chỉ có sân thượng nổi gió lớn, thổi tóc sau ót Bạch Cảnh Ly bay lên, áo sơ mi xuất hiện gợn sóng nhỏ.

Y gỡ mắt kính đen xuống, đôi mắt nhỏ dài, trán sáng bóng, cả người vô cùng thanh tú khiến cho người khác không thể nào liên tưởng đến y là nhân vật phản diện độc ác.

Sau lưng là lan can cao cở nửa người, phía dưới là mười mấy tầng lầu cao, còn y giống như đang đứng trước cửa đợi người nhà vậy, mắt nhìn về phía cầu thang trông ngóng mong đợi.

Rất nhanh, Lâm Kính Vũ từ nơi đó lao ra. Theo sát phía sau còn có rất nhiều nhân viên an ninh, chỉ chốc lát sau, Trần Tố thở hổn hà hổn hển chạy lên.

Còn Bạch Cảnh Ly từ đầu đến cuối chỉ nhìn chăm chú vào Lâm Kính Vũ, bóng người cao ngất của đối phương giống như khắc lại vào trong con ngươi y.

Y lại lùi ra phía sau một chút, cách điểm chí mạng ngày càng gần.

Mặt tất cả mọi người đều căng thẳng, Trần Tố suýt chút nữa la lên thành tiếng, vội vàng che miệng lại.

Lâm Kính Vũ thở hổn hền, không dám đi về phía trước, nhưng vẫn thử thăm dò: "Tiểu Tiết, người đừng nên kích động, có lời gì chúng ta từ từ nói."

Bạch Cảnh Ly híp mắt lại, y đang cười.

Y nói với Lâm Kính Vũ: "Lâm lão sư, ta vẫn luôn ở nơi này chờ ngươi."

Lâm Kính Vũ nhìn Trần Tố, kinh ngạc không thôi: "Ngươi... ngươi chờ ta?"

Hệ thống: "Ký chủ Tát Mã, chẳng phải ngài nói y đang chờ Trần Tố sao?"

Lâm Kính Vũ cố gắng sắp xếp lại logic: "Đại khái là... y muốn giao phó Trần Tố cho Lâm Kính Vũ đi?"

"Có thể chờ được Lâm lão sư đến đây, ta rất vui."

Bạch Cảnh Ly vẫn cười, trong mắt lại thoáng hiện lên nước mắt: "Hẳn là Lâm lão sư ngài không biết, thật ra thì ta... vẫn luôn yêu ngài đậm sâu."