Chương 16.2: Vai phản diện tam quan bất chính

Từ lúc nhận cuộc gọi này, Bạch Cảnh Ly đã đoán được mưu đồ của Trần Tố, ánh mắt y lạnh lùng, trong miệng liên tục nói lời nhiệt tình: “Trần đạo diễn quá khách khí, Lâm lão sư đối tốt với ta như vậy, nếu hắn không ngại, muốn ở nhà ta bao lâu cũng được, vậy giờ ta tới liền!”

Lâm Kính Vũ cứ như vậy tiến vào nhà Bạch Cảnh Ly, Trần Tố mua cho hắn một đống đồ dụng cụ hằng ngày, cũng không ở lại lâu, quay người rời đi. Cô ta lúc trước đặc biệt sợ hai người này ở chung một chỗ, sợ Tiết Mộc sẽ nói ra chuyện quan hệ giữa cô ta với Tiết Mộc cho Lâm Kính Vũ biết, bây giờ thì không sao.

Khả năng khôi phục danh dự của Lâm Kính Vũ cực kỳ nhỏ, coi như có kỳ tích xảy ra, hắn khôi phục danh dự cũng không quan trọng, dù sao cô ta cũng đã lấy được giải thưởng cao nhất, cả đời người không còn gì tiếc nuối.

Đàn ông tốt còn có thể tìm, dù Lâm Kính Vũ chỉ có một người.

Đánh đổi bằng mọi cách, mới là cuộc sống.

Bởi vì Lâm Kính Vũ nói hắn không biết nấu cơm, Bạch Cảnh Ly phải tự thân xuống bếp.

Trên thực tế, bản thân Bạch Cảnh Ly cũng không biết nấu cơm, đời trước đều là người xuyên việt phục vụ y. Nên là Bạch Cảnh Ly cố ý nấu hai tô mì bưng lên — rõ ràng nấu rất tàn nhẫn, kẹp một phát là đứt.

Lâm Kính Vũ không nói gì, bưng tô lên lặng lẽ đặt lên miệng, máy móc nuốt xuống, hiểu rõ được cái vị gì gọi là như nhai đèn cầy.

Bạch Cảnh Ly thử thăm dò nói: “Xin lỗi Lâm lão sư, tài nấu nướng của ta quá vụng, lần sau…”

“Lần sau ngươi gọi đồ ăn bên ngoài đi, ta mời.” Lâm Kính Vũ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười.

“À…được.” Bạch Cảnh Ly không nói gì nữa, cũng miễn cưỡng ăn tô mì vị như đèn cầy.

Người này vẫn không muốn xuống bếp.

Bạch Cảnh Ly hỏi Dịch vụ chăm sóc khách hàng: “Lâm Kính Vũ có thiết lập hay cưỡng chế nào khiến hắn không xuống được nhà bếp không?”

Dịch vụ chăm sóc khách hàng không giải thích được: “Không có thiết lập này, trừ phi là nhân vật có thân phận đặc biệt cao quý, ngày thường mười ngón tay cũng không dính nước xuân, bỗng nhiên xuống bếp sẽ khiến thiết lập sụp đổ. Nhưng Lâm Kính Vũ chỉ là một diễn viên, cái này không ảnh hưởng.”

Lúc Bạch Cảnh Ly thu dọn chén đũa, Lâm Kính Vũ chạy tới hỗ trợ. Mặc dù y đã từ chối, để cho Lâm Kính Vũ nghỉ ngơi, nhưng trong lòng y vẫn có nghi ngờ, người này biết cướp rửa chén, nhưng thủy chung không muốn xuống bếp, chuyện gì xảy ra?

Bạch Cảnh Ly ở trong phòng bếp dọn dẹp xong, Lâm Kính Vũ vẫn chưa đi ngủ, ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm tivi sững sờ. Trên ti vi vẫn còn phát tin tức về hắn, vì để nổi bật lại sự kiện đã suy giảm, không thiếu người lại đem vinh dự hắn ra nói lại lần nữa, phát ra đoạn video ngắn, có vai diễn cảnh sát năm đó hắn đóng.

Bạch Cảnh Ly giật mình, nửa đùa nói: “Lâm lão sư, ta đã từng mơ một giấc mơ, mơ gặp ngươi.”

Lâm Kính Vũ nhìn y: “Là mơ cái gì?”

Bạch Cảnh Ly chậm rãi kể: “Trong mơ… ta là lão đại một băng xã hội đen, cầm súng chỉ vào ngươi, muốn ngươi dừng xe.”

Lâm Kính Vũ cười cười, trong lòng lại nói Tiết Mộc này đúng là cố chấp, nằm mơ cũng phải cầm súng bắn chết Lâm Kính Vũ. Hắn nghiêm túc khuyên Bạch Cảnh Ly: “Đúng là, cảnh giới này của ngươi ta thấy nhiều rồi, tự đem mình tiến vào trong nhân vật. Ngươi cũng là diễn viên, nên hiểu rõ đó chỉ là giả.”

Bạch Cảnh Ly nghe hắn nói vậy, trong nháy mắt ánh mắt ảm đạm đi.

Nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Không nấu cơm cho y, không hề đề cập đến chuyện trước kia… cũng tốt, nếu không, sợ là y sẽ tụt giá trị hắc hóa.

Có một số chuyện một khi đã quyết tâm làm, vậy chớ suy nghĩ quá nhiều.

Lâm Kính Vũ đến nhà Bạch Cảnh Ly ngày thứ hai, hệ thống của hắn cuối cùng cũng online, hu hu hu khóc lóc nói: “Ký chủ Tát Mã thật xin lỗi, bảo vệ trung tâm đột nhiên kiểm tra, thiết trí ta thành trạng thái ngủ đông, giờ ngươi thế nào rồi?”

Lâm Kính Vũ thở ra một hơi, trái tim luôn treo lên rốt cuộc cũng thả xuống được, nhưng sợ bóng sợ gió cũng là sợ, hắn tức giận nói: “Ngoan nào, cục cưng, tự ngươi nhìn một chút đi.”

Hệ thống bên kia yên tĩnh được một phút, sau đó phát ra tiếng thét kinh hãi thật lớn: “Ký chủ Tát Mã, ngươi chịu khổ rồi! Làm sao bây giờ, ngươi sắp thất bại rồi hu hu hu.”

Lâm Kính Vũ suy nghĩ một chút: “Cũng không đến mức đó, còn có thể cấp cứu một chút.”

“Thật ư?”

“Ừ, ngươi cũng đừng khóc lóc trong đầu ta nữa, nhanh nhanh tìm xem ảnh chụp Tiết Mộc với Trần Tố được giấu ở đâu, ta phải dùng.”

Lần đối thoại này, một chữ cũng không lọt khỏi tai Bạch Cảnh Ly đang đứng cách vách, gọi đồ ăn.

Y mặt không thay đổi nói đơn đặt hàng, nghe dịch vụ chăm sóc khách hàng hỏi: “Bạch Cảnh Ly, ngươi định lúc nào thanh lọc 30% giá trị hắc hóa cuối cùng?”

Bạch Cảnh Ly để điện thoại xuống: “Bây giờ chưa phải lúc.”

Ngoài trời thời tiết không tồi, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên giường, rèm cửa sổ phiêu đãng bóng mờ như là sóng biển, làm cho lòng người vui thích. Bạch Cảnh Ly liếc cũng không thèm liếc, đứng dậy mở cửa ra, sau đó trở lại giường nằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa căn phòng cách vách.

Không lâu sau, nơi đó truyền lên thanh âm run run của Lâm Kính Vũ: “Tiểu Tiết… phiền ngươi tới đây một chút.”

Bạch Cảnh Ly hơi híp mắt lại, khiến cho đuôi mắt cong lên ác liệt chút. Y một bên mở cửa, một bên lễ phép hỏi: “Chào buổi sáng, có chuyện gì sao Lâm lão sư?”

Lâm Kính Vũ dường như rất khó xoay người lại, ánh mắt nhìn y tràn ngập không thể tin được.

Bạch Cảnh Ly không hiểu thái độ của hắn, đi đến sau lưng hắn nhìn máy tính, giật thót cả người.

Trong máy tính cắm một cái USB đã phủ bụi, hình ảnh không chịu nổi trên máy tính đập vào mắt. Là cảnh đôi nam nữ lõa thể ngủ chung, nam là y, Tiết Mộc, nữ chính là Trần Tố.