Đến giờ bay, nhưng Phương Tử Mặc với Lâm Kính Vũ đột nhiên mất tích. Trần Tố gấp đến mức đi lòng vòng, gọi điện thoại đều là tắt máy, không thể làm gì khác hơn nói chuyện này cho Phương Chấn Thanh, sau đó mang theo tổ kịch lên máy bay. Đây là người phụ nữ xem sự nghiệp lớn hơn trời, chỉ cần cô ta còn sống, bất ngờ lớn hơn nữa cũng không ngăn được bước chân của cô ta.
Chỉ để lại Phương Chấn Thanh giương mắt nhìn, sau đó báo cảnh sát, chính ông ta cũng tìm lung tung một trận. Ông ta nghe nói Tiết Mộc sáng nay có đến sân bay đưa tiễn, liền phái người mời y qua hỏi: "Ngươi với Kính Vũ quan hệ rất tốt, biết lúc bình thường hắn hay đi những nơi nào không?"
Bạch Cảnh Ly thấp giọng nói: "Mặc dù quan hệ giữa ta với Lâm lão sư không tệ, nhưng bản thân hắn rất ít khi dẫn ta đi chơi, cho nên ta cũng không biết."
Phương Chấn Thanh thấy người trẻ tuổi này nói chuyện ấp úng, đang định truy hỏi, đám vệ sĩ xách một đám hồ bằng cẩu hữu Phương Tử Mặc vào. Một người trong số đó là bạn thuở nhỏ, hắn ta vừa nhìn thấy Phương Chấn Thanh, đối phương còn chưa kịp mở miệng, hắn ta đã kể hết chuyện xảy ra sáng nay.
Phương Chấn Thanh càng nghe, ấn đường càng nhíu lại, hành động của Lâm Kính Vũ quả thực rất khác thường. Hắn là người thứ hai già nhất dưới cờ của ông ta, là nghệ sĩ có địa vị tối cao, trong tay còn nắm cổ phần công ty, có thể nói là nhân vật cấp thân tín. Rõ ràng là phải ra nước ngoài, tại sao hắn lại đột nhiên mang con trai mình cùng nhau mất tích?
Bạn thuở nhỏ Phương Tử Mặc lại nói ra nguyên nhân Lâm Kính Vũ tìm Phương Tử Mặc, cũng nói mối quan hệ giữa Lâm Kính Vũ, Tiết Mộc, Trần Tố ra một lần. Cuối cùng còn phát biểu ý kiến: "Chắc chắn là do Phương thiếu nói cho Lâm Kính Vũ biết chân tướng, hắn không tiếp thu được, hai người nổi lên tranh chấp, hắn mới mang Phương thiếu đi... Phương thiếu bây giờ rất nguy hiểm chú ơi."
Phương Chấn Thanh đặt ly cà phê trên tay xuống, chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Cảnh Ly: "Tiết tiên sinh, có chuyện này hay không?"
Bạn thuở nhỏ Phương Tử Mặc từ lúc vào nhà vẫn luôn cúi đầu, vốn không chú ý tới Bạch Cảnh Ly ở trong góc tường yên lặng không tiếng động, lúc này lại nghe Phương Chấn Thanh mở miệng, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc kêu: "Chú! Chính là y, Tiết Mộc! Cái tên tiểu bạch kiểm hèn hạ vô sỉ! Nói không chừng Phương thiếu mất tích cũng có y ở phía sau làm chuyện xấu!"
Bạch Cảnh Ly hoảng hốt khoát tay: "Ta không có! Lâm lão sư cũng không có! Tối hôm qua ta với Lâm lão sư... không có gặp nhau!"
Những lời này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, vội vã phủi sạch cái gì đó. Phương Chấn Thanh nháy mắt ra hiệu, mấy người vệ sĩ lập tức tiến lên đè Bạch Cảnh Ly xuống đất. Phương Chấn Thanh nhìn Bạch Cảnh Ly hoảng sợ luống cuống nói: "Tiết tiên sinh, con trai ta với ngươi đều là người trẻ tuổi. Ta hy vọng các ngươi có thể sống thật tốt, nhưng nếu con trai ta không về, ta hy vọng ngươi cũng giống như nó... vĩnh viễn không xuất hiện trong tầm mắt quần chúng."
Bạn thuở nhỏ diễu võ dương oai nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ly: "Chú, y không muốn nói thì cứ đánh!"
Phương Chấn Thanh không để ý tới đề nghị của hắn ta, đi đến ghế dựa người vào, tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ly. Trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả áp lực đều dồn lên người Bạch Cảnh Ly, y cắn môi, dường như rất khó khăn mở miệng: "Tối hôm qua ta đến gặp Lâm lão sư gần nhà Trần đạo diễn, ta chỉ muốn cầu xin hắn thuyết phục Trần đạo diễn để ta đi cùng bọn họ ra nước ngoài."
Phương Chấn Thanh hỏi: "Sau đó?"
"Sau đó... khi ta chuẩn bị lên xe, không biết sao lại mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại đã là mấy giờ sau. Lúc đó ta còn nằm tại chỗ, còn Lâm lão sư chẳng biết đã đi đâu. Khi ta chạy đến sân bay, mới biết Lâm lão sư với Phương thiếu mất tích cùng lúc." Bạch Cảnh Ly lấy dũng khí kể hết, kiên định nói: "Chủ tịch Phương, nhất định là có người muốn hại Lâm lão sư! Cho dù xảy ra chuyện gì cũng xin ngươi tin tưởng hắn!"
Phương Chấn Thanh không phát biểu ý kiến, chỉ nói: "Trước khi có tin tức, phiền mấy vị ở lại chỗ này chờ đợi với ta."
Bọn họ không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống, mỗi người mắt to trừng mắt nhỏ, bạn thuở nhỏ hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ly. Bạch Cảnh Ly chỉ xem hắn ta là không khí, làm bộ lo lắng ngồi tại chỗ, dư quang nơi khóe mắt thỉnh thoảng liếc lên bức tường.
Nửa giờ sau, điện thoại Phương Chấn Thanh run lên. Ông ta nhìn xuống, thần sắc cuối cùng cũng xuất hiện một chút chập chờn, sau đó nhấc điện thoại lên nhìn.
Tất cả mọi người đều khẩn trương dán mắt nhìn từng cử chỉ của Phương Chấn Thanh, còn Phương Chấn Thanh sau khi mở điện thoại nhìn, đồng tử chợt co lại, giống như nhìn thấy thứ gì đó nghiêm trọng. Ông ta hít sâu một hơi, đứng lên, ném điện thoại cho Bạch Cảnh Ly xem: "Ngươi nói ta phải làm sao tin tưởng hắn?"
Bạch Cảnh Ly giật mình nâng điện thoại lên, những người khác cũng tới gần nhìn.
Nó là một tin nhắn đa phương tiện, chỉ có một tấm hình --- Phương Tử Mặc bị còng trên giường, hai mắt nhắm chặt, nửa người trên có đủ loại dấu vết, ngoài ra còn trộn lẫn với một chất lỏng màu trắng đυ.c không rõ nguồn gốc.
Người gửi: Lâm Kính Vũ.