Chương 12.1: Vai phản diện tam quan bất chính

Lâm Kính Vũ dứt lời, dường như cảm thấy không đúng, lại bổ sung thêm: "Cũng không phải hoàn toàn quên y, dẫu sao nhân vật phản diện này rất đặc biệt. Đại khái là tiến vào thế giới tiếp theo, ta vẫn có thể sợ hãi khi nhớ tới y biếи ŧɦái với bệnh xà tinh chi phối, có điều cũng chỉ có như này."

(Bệnh xà tinh: không phải là bị bệnh thần kinh thật sự, mà là bị người ta đánh giá như vậy do cách hành xử kì lạ, có phần biếи ŧɦái.)

Hắn đang nói hăng say, bỗng có tiếng động cửa từ phòng cách vách vang lên.

Lâm Kính Vũ đang ngồi trên bồn cầu bị dọa sợ, vội hỏi: "Sao vậy Tiểu Tiết?"

"Không có gì đâu Lâm lão sư, lúc ta đóng cửa không chú ý, dùng sức quá mạnh." Người bên ngoài bình tĩnh nói, sau đó lặng yên không tiếng động đi ra ngoài, mở vòi nước rửa tay.

Lâm Kính Vũ nghe tiếng nước chảy rào rào, vỗ ngực một cái: "Ta không muốn nói đâu, sau đêm hôm đó, mỗi khi ta nhìn thấy Tiết Mộc liền theo bản năng đau trứng... cũng không biết lúc nào mới có thể lau sạch vết thương lòng này."

Hệ thống an ủi hắn: "Yên tâm đi ký chủ Tát Mã, sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, thế giới tiếp theo sẽ không còn Tiết Mộc nữa."

Lâm Kính Vũ: "Nhớ tới còn có chút kích động, giá trị hắc hóa của y chỉ còn 30%, thắng lợi đang ở trước mắt."

Bạch Cảnh Ly cầm khăn giấy lau tay, bước nhanh rời khỏi phòng vệ sinh. Đèn bên ngoài nhấp nháy, y đeo khẩu trang với mắt kính đen, vẫn cười đối mặt với ống kính. Nốt ruồi son ở giữa trán gần như bị che lại, rõ ràng đã nhạt đi không ít, so với lúc trước càng lúc càng nhạt.

Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói: "Bạch Cảnh Ly, đối thoại vừa rồi của người xuyên việt ta cũng nghe thấy, ta cảm thấy những lời đó sẽ kí©h thí©ɧ đến ngươi, nhưng ngươi cũng không làm ra hành động gì quá khích, chẳng lẽ ngươi không giận?"

Đèn nhấp nháy ở trong ống kính lúc sáng lúc tắt rất nhức mắt, Bạch Cảnh Ly nháy mắt một cái cũng không nháy. Y hỏi ngược lại dịch vụ chăm sóc khách hàng: "Ngươi rất thất vọng?"

"Không có, chẳng qua là ta cảm thấy rất khác thường."

"Ngươi sai rồi, ta rất tức giận." Bạch Cảnh Ly nói: "Nhưng trút hết tức giận còn có nhiều cách khách, không nhất định phải lựa chọn hành động quá khích."

Dịch vụ chăm sóc khách hàng từ chối cho ý kiến: "Xem ra ngươi đã có cách riêng, nhưng ta vẫn nhắc lại câu kia, đừng vi phạm thiết lập nhân vật của nhân vật phản diện."

"Đã biết."

Người xuyên việt với nhân vật phản diện, người công lược với người bị công lược, người chơi với nhiệm vụ, hai người này vẫn là địch thủ như cũ, là mặt đối lập vĩnh viễn không đυ.ng nhau --- Đây là quan điểm thống nhất của người xuyên việt, hệ thống cùng với dịch vụ chăm sóc khách hàng.

Nhưng không phải là quan điểm của Bạch Cảnh Ly.

Nếu nhân vật phản diện chẳng qua chỉ là nhân vật giả tưởng trong một trò chơi, vậy tại sao y lại sinh ra tình cảm chân thật như vậy? Còn người xuyên việt là người sống sờ sờ, lại không có trái tim?

Người xuyên việt có thể tùy ý đùa giỡn nhân vật trong trò chơi sao?

Chuyện cười.

Ánh mắt Bạch Cảnh Ly so với son ruồi son giữa trán càng tối tăm hơn.

Y rất mong đợi nhìn thấy dáng vẻ của người xuyên việt bị nhân vật trong trò chơi đùa giỡn, vô cùng mong đợi.

Một bóng người đi ra từ phía sau sân khấu, đi tới C vị đứng yên. Tất cả ánh đèn chớp nháy đều bị hắn hấp dẫn, đi đôi với đó là tiếng hoan hô, chỉ phút chốc toàn bộ hội trường thật giống như biến thành biển sao nhấp nhô.

Bạch Cảnh Ly lễ phép hướng hắn cúi nửa người, lui qua một bên. Người chủ trì lật đật đi tới C vị đưa micro ra: "Chúng ta hãy hoan nghênh nhiệt liệt Lâm tiên sinh! Là nam diễn viên chính của bộ phim, Lâm tiên sinh ngài có điều gì muốn nói với fan hâm mộ không?"

Trần Tố trang phục lộng lẫy ngồi dưới đài sân khấu, mặc dù đang bày ra dáng vẻ thục nữ dè dặt, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng đê mê như mấy em gái sau lưng vậy. Lâm Kính Vũ tao nhã lễ phép cúi mình chào mọi người, lúc này mới cầm micro nói: "Cám ơn mọi người đã yêu thích. Sau đó, ta muốn cảm ơn bạn gái ta đạo diễn Trần Tố, cảm ơn cô ấy đã tin tưởng, cho ta nhân vật ưu tú như vậy. Cũng cám ơn bộ phim này, để cho ta tìm được đúng người trong cuộc đời."

Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn rơi lên người Trần Tố, trong mắt đầy ắp thâm tình, Trần Tố nhịn không được chạy như bay lên sân khấu, cho hắn một chiếc ôm thật chặt. Dưới sân khấu tiếng hoan hô nổ tung, các nhà báo vùi đầu chụp lại khoảnh khắc này, sục sôi nhất trời.

Chỉ có Bạch Cảnh Ly quay đầu, nhìn chăm chú màn ảnh lớn sau lưng đang chiếu ra những cảnh quay ngẫu nhiên.

Sau trận đánh nhau kịch liệt, đệ tử ngã nhào trên đất, khóe miệng mang máu, trên mặt y đeo chiếc mặt nạ độc nhất của ma giáo, lộ ra đôi mắt trong sáng như sao. Kiếm trong tay sư phụ rõ ràng đã đặt lên cổ họng y, nhưng hắn lại chẳng có chút hối hận nào.