Cô ta đi du học ở Mỹ từ nhỏ, cho nên rất khác với các cô gái trong nước, chuyện gì thích đi làm ngay, thích người nào là ngủ cùng luôn, chỉ cần không ảnh đến sự nghiệp, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ. Huống chi còn chộp được Lâm ảnh đế trong tay, đối với sự nghiệp của cô ta vô hại.
Trần Tố nháy mắt: "Mới uống một chút sao có thể nói uống nhiều rồi? Nhìn mặt ngươi ngay cả đỏ cũng không có, có phải ngươi không muốn ở cùng với ta nên mới mượn cớ?"
Thiết lập nhân vật của Lâm Kính Vũ là một người tốt thuần túy, chắc chắn không thể nào đùa giỡn cảm tình con gái. Hắn lập tức nói: "Sao lại vậy? Chẳng qua là Tiểu Tiết vẫn còn chờ dưới lầu."
Trần Tố nghe thấy cái tên sát phong cảnh này, mày hơi nhíu lại. Bây giờ nhìn lại, Tiết Mộc đối với Lâm Kính Vũ là ngưỡng mộ cùng sùng kính, hơn nữa y muốn trà trộn vào giới showbiz, còn phải dựa vào Lâm Kính Vũ.
Cô ta với y đều muốn giữ chặt Lâm Kính Vũ, cho nên chuyện tốt giữa hai người không thể tuôn ra, những thứ kia trong tay Tiết Mộc chắc chắn là bom nổ chậm.
Con ngươi Trần Tố hơi đảo, mặc kệ, Lâm Kính Vũ là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống, chỉ cần gạo nấu thành cơm, hắn sẽ không thể không chịu trách nhiệm.
Đến khi quan hệ ổn thỏa lại đi cảnh cáo Tiết Mộc, bắt y hủy đi mấy thứ ngổn ngang kia, vậy là mọi sự suôn sẻ.
Cô ta khanh khách cười: "Tiểu Tiết hiểu chuyện như vậy, chung quy sẽ không can thiệp tự do của người khác đúng chứ?"
Lâm Kính Vũ hỏi: "Tự do?" Tự do nảy sinh quan hệ?
Trần Tố cầm lấy hai chai rượu được ủ nhiều năm trên cái kệ: "Người ta còn chưa tận hứng, đây là rượu được ủ từ năm 96, ta vẫn không nỡ uống, nay vì ngươi mới lấy ra. Nếu Tiểu Tiết không thể đợi, cũng có thể uống cùng chúng ta nha."
Lâm Kính Vũ phàn nàn với hệ thống: "Thứ người như này, thật đúng là bất lực... nếu ta là tổng tài bá đạo, đã đạp cửa đi từ lâu!"
Hệ thống thử đề nghị: "Ký chủ Tát Mã, vậy ngươi cứ gọi điện thoại kêu Tiết Mộc lên đi."
Lâm Kính Vũ một bên nhân nhượng ngồi trên ghế salon, một bên i a với hệ thống: "Nào dễ như vậy, ngươi cứ chờ xem."
Hắn tao nhã mở nắp rượu ra, Trần Tố lập tức nhận lấy rót, còn đốt hai cây nến. Tắt đèn, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên buồn tẻ.
Hắn cầm lấy điện thoại, nói với Trần Tố: "Ta gọi cho Tiểu Tiết..."
Trần Tố bỗng nhiên trượt chân, rót rượu lên người hắn, điện thoại cũng bị cô ta đâm vào văng ra thật xa. Cô ta thuận thế ôm lấy cổ Lâm Kính Vũ nói: "Ai nha, người ta hậu đậu quá."
Lâm Kính Vũ đối với chuyện này trợn mắt há mồm nói với hệ thống: "Mời nhấn đúp vào màn hình 666."
(Số 666 ở Trung Quốc tượng trung cho phúc lợi.)
Trần Tố giơ ly rượu lên đặt vào bên miệng hắn: "Cục cưng, tới đi."
Lâm Kính Vũ cười cười, nói: "Được."
Hắn một hơi uống sạch rượu trong tay Trần Tố, sau đó nhấp nhấp môi, có chút bối rối nhẹ nhàng nói với Trần Tố: "Không hổ là rượu ngon năm 96, ta rất thích." Sau đó lại lấy ly khác trên bàn, lần nữa ngửa đầu uống cạn.
Trần Tố: "..."
Sao nhìn Lâm ảnh đế cứ như tên nhà quê chưa từng thấy qua việc đời vậy?
Nhưng hành động này không chống lại thiết lập nhân vật, Lâm Kính Vũ cưng chìu nói: "Vì để cho ngươi tận hứng, ta cũng không từ bất cứ giá nào."
Thì ra là muốn cô ta vui vẻ, Lâm ảnh đế phải dùng phương thức thật đặc biệt. Trần Tố vội vàng nói: "Vậy ta rót thêm..."
Nói được nửa câu, Lâm Kính Vũ bỗng từ trên ghế salon ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Rượu này mặc dù khẩu vị không nặng, nhưng dư vị kéo dài, tác dụng chậm vô cùng, Lâm Kính Vũ ở bữa tiệc sinh nhận đã uống không ít, thêm hai ly này nữa đã xác định không chịu nổi.
Trần Tố thật lâu sau mới phản ứng được, thất vọng muốn đập chai, nhưng đối với khuôn mặt đẹp trai không tì vết của Lâm ảnh đế.
Thật vất vả mới có cơ hội gạo nấu thành cơm, sau đó bạch bạch... vân vân, nhưng bây giờ vẫn có thể gạo nấu thành cơm như thường, hắn ngoan ngoãn nằm yên dễ táy máy hơn.
Con ngươi Trần Tố đảo đảo, cười lên, bắt đầu tự mình cởϊ áσ.
Hệ thống sốt ruột: "Ký chủ Tát Mã, Tiết Mộc đã đi lên rồi."
Lâm Kính Vũ nói: "Hoảng cái gì, ngươi mau biến cửa thành khép hờ cho ta."
"Vậy, vậy y chẳng phải vào được sao?"
"Vào thì cứ vào, ta say chết rồi cái gì cũng không biết."
Hệ thống bừng tỉnh: "WoW, ký chủ Tát Mã 666!"
Bạch Cảnh Ly ở trước quầy lễ tân hỏi vị trí phòng Trần Tố, vừa ra khỏi thang máy liền đi đến nơi đó từng bước ép sát. Y rõ ràng ăn mặc giản dị như vậy, nhưng giày đi trên đất lại giống như tiếng giày quân đội đi.
Y hỏi dịch vụ chăm sóc khách hàng: "Có thể thấy tình huống bên trong không?"
Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói: "Có thể, bây giờ đã tắt đèn, đang cởϊ qυầи áo."
Bước chân Bạch Cảnh Ly ngừng lại, xác nhận số phòng, ánh mắt y so với bóng mờ cuối hành lang càng u ám hơn.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói thêm: "Không đúng, hình như ta nói có hơi đơn giản..."
Bạch Cảnh Ly đạp một cước về cánh cửa trước mắt, kết quả dùng sức quá mạnh, mất thế loạng choạng --- mà cửa lại khép hờ.
Y cũng không quan tâm tới tình tiết nhỏ này, đi vào, trong phòng tràn ngập mùi rượu, ánh nến hòa hợp. Trên ghế salon, Trần Tố đang ngồi trên người Lâm Kính Vũ, chỉ mặc một bộ váy ngủ, cô ta đang giúp Lâm Kính Vũ cởi nút quần áo, mà hai mắt Lâm Kính Vũ nhắm nghiền lại, cũng không nhúc nhích gì.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói: "Lâm Kính Vũ uống say, chỉ có Trần Tố cởϊ áσ."
Trần Tố nghe âm thanh ngẩng đầu, trước cửa có một bóng người mảnh khanh đứng đó, Bạch Cảnh Ly trên mặt đeo khẩu trang, một đôi mắt lạnh lùng lóe lên phía sau cặp kính đen.
Trần Tố "A" lên một tiếng, che mặt, thét chói tai: "Tiết Mộc, cái tên biếи ŧɦái nhà ngươi! Ngươi đang làm gì!"
Bạch Cảnh Ly ngoài ý muốn không vâng vâng dạ dạ với cô ta, trực tiếp từ trên ghế salon kéo cô ta qua một bên, sau đó dìu Lâm Kính Vũ lên. Trần Tố trơn mắt há mồm, y dùng cơ thể mảnh khanh, đem Lâm Kính Vũ so với y cao hơn nửa đầu, vác lên trên vai.
Trần Tố tay chân luống cuống mặc quần áo, tiến lên chất vấn: "Ngươi vào bằng cách nào, ta phải báo..."
Câu nói kế tiếp đã bị ánh mắt lạnh lùng của Bạch Cảnh Ly ép lại cổ họng.
Bạch Cảnh Ly bước nhanh đi ra ngoài, đồng thời còn thuận tay đóng cửa, đầu cũng không quay lại chỉ khạc ra mấy chứ: "Không được chạm vào hắn."
Hệ thống nói với Lâm Kính Vũ: "Ký chủ Tát Mã, Tiết Mộc không muốn ngươi chạm vào Trần Tố, ngươi có nghe chứ?"
Lâm Kính Vũ: "Ngươi nói gì cơ? Hông của ta mới đυ.ng vào khung cửa..."
Trở lại khách sạn, Bạch Cảnh Ly ném Lâm Kính Vũ lên trên giường, sau đó đóng cửa tắt đèn.
Đoạn đường này, Lâm Kính Vũ rất thoải mái nằm ở ghế sau, Bạch Cảnh Ly đắp áo khoác lên người hắn. Hắn vẫn còn đang ngạc nhiên nhân vật phản diện khoan dung có hơi khác thường, lúc này nhà tối om, hắn tức khắc cảnh giác.
Quả nhiên, Bạch Cảnh Ly không nói lời nào mà ngồi xuống mép giường, gọi hắn: "Lâm lão sư."
Lâm Kính Vũ tất nhiên phải tiếp tục giả bộ ngủ.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói: "Bạch Cảnh Ly, tuy rằng cơ thể hắn hiện tại đã say, nhưng ý thức thanh tỉnh, đừng quên hắn có hệ thống, mọi hành động của ngươi hắn đều biết."
"Ta biết, nhưng ta là nhân vật phản diện, vẫn phải làm chút gì đó." Bạch Cảnh Ly lạnh nhạt nói xong, đưa tay cởi dây nịt bên hông Lâm Kính Vũ ra.