Chương 10.1: Vai phản diện tam quan bất chính

Lâm Kính Vũ giữ vững nụ cười: "A Tố, ngươi uống nhiều rồi."

Trần Tố vốn có tính tùy tiện, chẳng qua là giữ hình tượng tốt trước mặt Lâm Kính Vũ, cho nên cô ta không dám chủ động quá. Vào lúc này mượn men say lộ nguyên hình, ôm cổ Lâm Kính Vũ chớp chớp mắt nói: "Uống nhiều... chẳng phải còn có ngươi sao... ức, ngươi ta muốn trở lại khách sạn... muốn ngươi ôm..."

Mùi rượu trên người cô ta xông lên, Lâm Kính Vũ nhất thời đẩy không được, phàn nàn với hệ thống: "Cô em chết tiệt này, cả người hôi mùi rượu."

Hệ thống rất đồng tình với hắn: "Nhưng mà ký chủ Tát mã, đây là cô gái ngươi dùng bản lĩnh theo đuổi đó."

"Nên là khóc cũng phải ôm, đúng không?" Lâm Kính Vũ trái lo phải nghĩ: "Hiện tại giá trị hắc hóa của Tiết Mộc vẫn bất động, thật vất vả mượn cách đó công khai tình yêu, nhưng đừng phạm vào chuyện sai lầm nào. Nhân vật phản diện này vẻ ngoài quá xảo quyệt, trước khi thanh lọc không thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ."

Hắn nghi nhờ quả thật không cần quá nhiều.

Trừ lần Phương Tử Mặc bị hắn ngăn cản, Tiết Mộc còn có mấy lần tiêu trừ giá trị hắc hóa khách quan, không thể giải thích được hành động: Để Tiết Mộc xách vali hành lý, cảnh sư đồ đối diễn, đứng ở trước cửa cười với Tiết Mộc.

Tất cả điều này là sao?

Còn nữa, tại sao vào thời điểm công khai tin tức yêu đương, Tiết Mộc cũng không phản ứng bao nhiêu, nếu thật sự chạy đến trước mặt y tỉ tê tâm sự, y sẽ nổi sát ý gϊếŧ người?

... Hay là, Tiết Mộc biết mình đối với Trần Tố là diễn trò?

Sao có thể, hắn dù sao cũng là người xuyên việt. Trần Tố còn bị hắn xoay vòng vòng, đã từ bỏ ý định ở chung với hắn, Tiết Mộc sao có thể phát hiện?

Lâm Kính Vũ đang suy nghĩ miên man, trên vai bỗng dưng nặng nề, Trần Tố dựa vào người hắn khì khì ngủ, cả người như bị bạch tuột ôm lấy không chịu buông tay. Lâm Kính Vũ không thể làm gì khác hơn ngoài nhắm mắt đứng dậy, tao nhã ôm lấy Trần Tố, hướng mọi người gật đầu: "Mọi người, Trần đạo diễn quá say, ta đưa cô ấy về khách sạn trước."

Nghe lời này, trên mặt tất cả mọi người đều xuất hiện vẻ mập mờ, sau đó không hẹn mà cùng dành ra con đường, nóng nảy ồn ào để vợ chồng trẻ này đi nhanh lên.

Bạch Cảnh Ly cầm lấy dao nhựa hung hăng cắm vào bánh ngọt, giống như đang cắm vào người nào đó. Y bước nhanh đuổi theo: "Lâm lão sư, ngài uống rượu không thể lái xe, để ta đưa hai người đi."

Bên cạnh có người hướng y chớp chớp mắt: "Tiểu Tiết à, đưa đến dưới lầu là được, cũng đừng... ngươi hiểu chứ?"

Bạch Cảnh Ly cười nói: "Ta hiểu."

Dịch vụ chăm sóc khách hàng hỏi y: "Ngươi có hiểu thật không? Còn gì nữa không?"

Bạch Cảnh Ly hờ hững trả lời: "Còn đừng hạ thủ lưu tình."

Y vẫn cười cười nhìn Lâm Kính Vũ: "Đi thôi Lâm lão sư, trễ nữa đèn đường sẽ tắt."

Lâm Kính Vũ cũng cười gật đầu, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, Trần Tố giả vờ uống say kề cận hắn, đây là tiết tấu phải tận mắt NTR, Tiết Mộc sao có thể bỏ qua cho hắn?

Ba người lòng mang điều xấu lên xe, Lâm Kính Vũ ôm Trần Tố nên chỉ có thể ngồi ở ghế sau. Trần Tố cũng không biết là ngủ thật hay giả ngủ, xe vừa chạy, cô ta bắt đầu nói sảng, hai tay vẫn còn sờ soạn lên người hắn.

Cũng may thiết kế nhân vật của hắn là quân tử khiêm nhường. Hắn ngồi rất đàng hoàng, dè dặt đẩy Trần tố ra: "A Tố, đừng làm rộn, Tiểu Tiết còn đang nhìn đây."

Bạch Cảnh Ly khóe mắt phân ra dư quang khóa chặt đội cẩu nam nữ trong kính chiếu hậu, nhưng vẫn làm ra tư thái lái xe nghiêm túc, rất độ lượng nói: "Lâm lão sư nói đùa, ta lái xe làm sao thấy được, hai người cứ tùy ý, không cần chú ý đến ta."

Cái gì mà không cần chú ý đến ngươi? Giọng điệu này rõ ràng không đúng.

Lâm Kính Vũ miễn cưỡng kéo ra, hận không thể ném Trần Tố ra khỏi cửa xe.

Thật vất vả mới cầm cự Trần Tố tới chỗ khách sạn, hắn vội vàng ôm chặt Trần Tố xuống xe. Bạch Cảnh Ly ở chỗ ghế ngồi tài xế không động đậy: "Lâm lão sư, một mình ta đi về trước?"

Cái từ "một mình" đặc biệt nhấn mạnh.

Lâm Kính Vũ giật mình trong lòng, lắc đầu: "Không, ngươi chờ ta mười phút, ta đưa Trần Tố lên lầu rồi xuống ngay."

Bạch Cảnh Ly đưa mắt nhìn hắn tiến vào khách sạn, sau đó cúi đầu, dường như đang ngẩn người. Lúc này nội thành đã tắt đèn, đèn xe cũng đang tắt, ánh trăng yếu ớt chiếu lên mặt y, dường như có thêm hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh mắt y ở trong bóng tối càng lúc càng lạnh.

Dịch vụ chăm sóc khách hàng lên tiếng: "Ngươi cúi đầu, là đang nhìn đồng hồ trên xe hơi sao?

Bạch Cảnh Ly nói: "Ừ."

"Hắn đã đi tám phút."

"Ừ."

"Ngươi... càng lúc càng tức giận."

"Ừ."

Dịch vụ chăm sóc khác hàng không rõ: "Tại sao lúc Lâm Kính Vũ và Trần Tố công khai yêu đương, thành một đôi, ngươi không tức giận, bây giờ lại..."

Bạch Cảnh Ly ngẩng đầu nhìn trên lầu khách sạn có một phòng cửa sổ sáng đèn, nheo mắt nói: "Hắn động vào người khác, chính là không được."

"Ta vẫn không hiểu, ngươi phải biết, cho dù hắn có ngủ với Trần Tố, cũng không có khả năng nảy sinh tình cảm với cô ta, ngươi ở thế giới trước kia chẳng phải cũng gặp qua sao? Tại sao không nhìn thoáng một chút?"

"Có thể là do tư tưởng của ta bây giờ. Chỉ cần không vi phạm điều kiện tiên quyết, ta sẽ tuân theo ý chí của mình làm việc. Nếu như Trần Tố hoặc là ai khác ngày nào đó xảy ra bug thức tỉnh, cô ta vẫn có thể như vậy, ta không ý kiến." Bạch Cảnh Ly dứt lời, mở cửa xuống xe.

Dịch vụ chăm sóc khác hàng nói: "Chờ đã, ý của ngươi bây giờ là..."

"Hết mười phút." Bạch Cảnh Ly tháo đai an toàn ra.

Lâm Kính Vũ dự định trong mười phút sẽ xuống lầu, chỉ có điều xảy ra chút tình huống.

Trần Tố quả nhiên mượn rượu giả ngu. Lâm Kính Vũ ở trong giới showbiz lăn lê bò lết nhiều năm kinh nghiệm, sẽ không tùy tiện yêu đương, một khi chủ động công bố, vậy là đã nói rõ thật tâm thật ý cùng người kia ở chung.

Đây thường là vỏ ngoài phổ biến của các ngôi sao, cầu an ổn sau khi công thành danh toại.

Mà Lâm Kính Vũ là nam thần nhiều năm trong giới, từ lúc hẹn hò với Trần Tố chỉ có nắm tay với ôm, hôn còn chưa hôn một cái, cô ta đã không nhẫn nhịn được từ lâu. Tối nay cô ta có ý định mượn rượu giả say bắt người lại, vừa vào phòng, cô ta liền từ trên người Lâm Kính Vũ đi xuống.

Lâm Kính Vũ chỉnh chỉnh nếp áo nhăn, nghiêm mặt nói: "A Tố, nếu ngươi không sao nữa, vậy ta về trước, ngủ ngon."

Trần Tố khóa cửa lại, tiếp tục dán lên người hắn: "Đừng mà, Kính Vũ, chẳng phải ngươi nói yêu ta sao? Ta cũng không phải con gái bảo thủ, ta cũng rất thích ngươi, cho nên... ngươi hiểu chứ?"

Lâm Kính Vũ sờ lên tóc cô ta: "Chúng ta cũng uống nhiều rồi, sau này hãy nói đi."

Trần Tố phản bác: "Cũng vì uống nhiều rồi nên mới..." Mới phải làm chuyện đó!