Chương 42

Hắn không có hứng thú chút nào với nhà ở trong lời của Giang Nhị, hắn chỉ muốn biết, Thanh Châu có thật lòng mời hắn tới không.

Giang Nhị nói: “Nếu không phải thì sao quản gia Tạ lại chờ ở ngoài thành? Thanh Châu cầu tài như khát, cũng có mười phần thành ý, ngay vì tiếp tục ở lại thành Dương, không bằng ngài đến Thanh Châu thử xem.”

Nghiêm Thành nói: “Ngươi để ta có thời gian suy nghĩ.”

Hắn vốn cho rằng mình sẽ mãi thế này, ai biết đâu đường đời xoay chuyển, sẽ có người đặc biệt tới hỏi hắn có muốn rời khỏi thành Dương không.

Có muốn rời đi không?

Đương nhiên hắn muốn rời đi rồi.

Nhưng liệu Thanh Châu có phải là một lựa chọn tốt không?

Cho dù Giang Nhị thổi phồng thành Thanh Châu lên tận trời, nhưng muốn hắn đưa ra quyết định này thì cũng thiên khó vạn khổ.

Qua ít nhất nửa canh giờ, Nghiêm Thành mới thở dài nói: “Được, ta rời đi với các ngươi.”

Dù sao ở lại thành Dương sẽ cứ như thế mãi, đi đến Thanh Châu, cho dù không biết con đường phía trước như thế nào, nhưng ít ra sẽ không giống như bây giờ, ao tù nước đọng.

Giang Nhị nghe vậy hai mắt sáng ngời, Tưởng Thất cũng vô cùng phấn khởi.

Nghiêm Thành nguyện ý đi theo bọn họ, vậy nhiệm vụ của bọn họ hoàn thành rồi!

Nghiêm Thành nếu đã quyết định thì sẽ không dây dưa chậm trễ nữa: “Các ngươi chờ ta mười lăm phút, ta thu dọn đồ một chút.”

“Ngài còn có người nào muốn dẫn theo không?” Giang Nhị hỏi.

Nghiêm Thành lắc đầu.

Giang Nhị nói: “Được, vậy ta để Tưởng Thất chờ ở đây với ngài, bọn ta còn có một người muốn mang đi.”

Nghiêm Thành nhíu mày: “Còn có người? Cũng là đội săn thú?”

Trong đội săn thú chẳng lẽ còn có người có giá trị hơn hắn sao?

Giang Nhị lắc đầu, cười lấy lòng: “Không phải người trong đội săn thú, là phàm nhân có tay nghề nấu cơm tốt.”

Nghiêm Thành: …

Hắn chợt không hiểu tiêu chuẩn tuyển người của Thanh Châu là như thế nào, hắn xua xua tay nói: “Ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi là được.”

Giang Nhị không dám trì hoãn, vừa ra cửa là đi tìm Giang Cầm ngay.

Bởi vì hồi xưa Giang Cầm từng là tu sĩ, lại còn đắc tội người của Liệt Dương Tông, cho nên không có người nào dám ở cùng với nàng.

Giang Nhị rất thuận lợi tìm được nàng.

Giang Cầm đang ngồi ở trên giường ngây ngẩn, sắc mặt xám xịt, không có chút sức sống nào, dù nghe thấy tiếng đẩy cửa vào thì đôi mắt của nàng cũng không ngước lên chút nào.

Cho đến khi Giang Nhị nói ra ý đồ đến đây, nàng mới ngẩng đầu nhìn Giang Nhị một cái.

“Đi Thanh Châu làm gì?” Có lẽ do lâu lắm không nói gì nên giọng nàng đã khàn khàn như bị đao cắt qua.

Giang Nhị gãi đầu rồi nói: “Ta cũng không biết, nhưng theo ta đoán, có lẽ đi nấu cơm chẳng?”

Giang Cầm sửng sốt, nhưng không nói gì thêm: “Vậy đi thôi.”

Lần này lại đến phiên Giang Nhị kinh ngạc: “Cô không hỏi thêm gì nữa à?”

Giang Cầm nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, trầm giọng nói: “Ở thành Dương chỉ có một đường chết, đi đến nơi khác, không chừng còn có cơ hội sống sót.”

Nàng không có gì muốn mang theo, cũng không có gì mang theo được, tay không đi theo Giang Nhị ra khỏi cửa.

Sau khi bốn người hội họp đã cùng nhau rời khỏi thành Dương trong thầm lặng.

Nghiêm Thành cười khinh rồi nói: “Tu sĩ của thành Dương ngày càng lụn bại rồi.”

Lúc hắn còn làm đội trưởng đội săn thú, đừng nói mùa đông tuyết rơi, cho dù mùa đông buốt giá, hắn cũng sẽ đưa người đi tuần tra, tuyệt đối không có khả năng cho phép tường thành bị người ta đυ.c lỗ chó.

Giang Cầm không có lòng hận sắt không thành thép như hắn, đối với Liệt Dương Tông và thành Dương, nàng chỉ có lòng hận thù chứ chẳng còn gì khác, chỉ cần có chỗ để đi, nàng tuyệt đối sẽ không ở lại.

Mấy người nhanh chóng bước đi trong tuyết lớn, rất nhanh đã thấy một người khoác áo choàng.

“Đó chính là quản gia Tạ.” Giang Nhị giới thiệu.

Tạ Ngang thấy Giang Nhị mang về hai người, nhẹ nhàng thở ra, tiến lên nói: “Các ngươi đã trở lại rồi.”

Giang Nhị lập tức giới thiệu một phen.

Nghiêm Thành cùng Giang Cầm cũng mờ mịt đánh giá Tạ Ngang.

Vị này trong lời Giang Nhị nói chính là người đứng thứ hai của Thanh Châu, quản gia Tạ. Người nọ thoạt nhìn đã có tuổi, khuôn mặt tràn ngập ý cười, trông hiền hòa dễ gần, không khác gì ông lão nhà bên.

Nhưng chính là loại người luôn nở nụ cười như thế này mới khiến người khác đoán không ra tâm tư của họ.

Giang Nhị không nhìn thấy Tần Việt, có chút tò mò, lại không dám hỏi. Cuối cùng Tạ Ngang đã chủ động nói: “Hôm nay chúng ta vẫn còn một người nữa, hai vị tạm thời đừng nóng nảy, chờ thêm một lát nữa.”

Tiếng nói vừa dứt, từ nơi xa liền có một bóng người đi tới.

Trên tay hắn kéo theo một con sói tuyết dài ít nhất phải hai thước, da thú còn nguyên, tìm không ra miệng vết thương, thậm chí vết máu cũng không có, nơi đi qua chỉ có dấu chân trên nền tuyết trắng.

Ánh mắt Nghiêm Thành chợt lóe.

Sói tuyết cỡ này là đã gần đến Kim đan kỳ, tuyệt đối không dễ đối phó.

Vậy mà người này lại mang nó về với không một vết thương, thậm chí xác chết còn nguyên vẹn như thế, không cách nào nhìn ra là đã bị đánh chết như thế nào.

Đây cũng là tu sĩ thành Thanh Châu ư?

Đã có tu sĩ lợi hại như vậy rồi, sao lại còn mời hắn đến làm đội trưởng đội săn thú?

Chuyến này thật ra Tần Việt đánh chết không ít sói tuyết, tuy nhưng con này lớn nhất, lông cũng khá được, cho nên hắn mới kéo về, định đem về làm thảm cho Thành chủ.

Hắn nhìn thấy Nghiêm Thành và Giang Cầm cũng không có thêm phản ứng dư thừa nào ngoài lịch sự chào hỏi, kế đó nói với Tạ Ngang: “Quản gia Tạ, về thôi.”

Tạ Ngang đánh giá sói tuyết trong tay hắn: “Cần hỗ trợ không?”

Tần Việt nói: “Không cần.”

Tay hắn vung một cái, con sói tuyết này đã được hắn quải lên vai nhẹ như không: “Như thế thì sẽ không để lại dấu vết nữa, đi thôi.”

Mặc dù đang khiêng một thứ nặng ít nhất trăm cân nhưng Tần Việt đi trên tuyết vẫn như giẫm lên đất bằng, không thấy một chút cực nhọc nào.

Nghiêm Thành càng thêm kinh ngạc tò mò.

Hắn ta dám khẳng định, tu sĩ tên Tần Việt này chắc chắn lợi hại hơn hắn ta nhiều. Nếu đã vậy, sao thành Thanh Châu lại phải bỏ gần tìm xa?

Dường như Tạ Ngang đoán được sự nghi ngờ của hắn ta, ông nhìn hắn ta đầy thương hại.

Bởi vì vị này đã tự xem mình là giai cấp quản lý, không bao giờ đi săn cùng đội săn thú nữa rồi.