Chương 41

Thảo nào Tần Việt lại nhận được sự sủng ái của thành chủ. Biết được vậy rồi nên Tạ Ngang cũng không xói moi gì hắn nữa. Nội nhìn cách hắn đặt thành chủ vào trong lòng thế này, thành chủ không có qua có lại thì mới là lạ.

Hai người Giang Nhị ở phía sau nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng chính vì nghe rõ cho nên vẻ mặt mới mờ mịt.

Tại sao tìm đầu bếp lại là một chuyện lớn chứ?

Nhưng Giang Nhị vẫn lập tức tiến lên nói: “Quản gia Tạ, ta có quen một vài người có tay nghề nấu nướng rất tuyệt.”

Ma Tôn nhìn hắn ta một cái, chỉ bởi một cái liếc mắt nhẹ tựa lông hồng thế thôi mà đã lập tức khiến Giang Nhị đổ đầy mồ hôi lạnh ngay giữa ngày đông.

Không biết tại sao, chàng thiếu niên trẻ tuổi hơn quản gia Tạ rất nhiều, vậy mà khí thế toàn thân lại vô cùng đáng sợ.

“Tay nghề rất tuyệt? Tuyệt đến mức nào?” Ma Tôn hỏi.

Giang Nhị liếʍ môi, biết chắc chắn vị này không dễ ứng phó, nếu hắn ta không nói ra hết tí sửu dần mẹo thì chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ, cho nên sau khi hắn nghiêm túc cân nhắc một lúc lâu, lập tức loại bỏ mấy người mà khi nãy hắn nghĩ tới, chỉ nhắc tới một người.

“Có một người hơi lớn tuổi, là dòng họ bên nội của ta, tên Giang Cầm, là một nữ đầu bếp. Ta nghe nói nàng vốn là tu sĩ, nhưng mà đắc tội người khác nên bị phế bỏ linh căn, bán đến thành Dương. Trước khi bị phế, nàng ấy là người phụ trách nuôi dưỡng linh thú choLiệt Dương Tông.”

“Ta ở gần chỗ nàng ấy, có một lần từng ăn đồ nàng ấy làm, ngon đến mức suýt nữa ta nuốt cả lưỡi vào.”

Nghĩ đến những món lần đó được ăn, Giang Nhị còn có chút chưa đã thèm.

Ma Tôn chưa từng nghe qua người Giang Cầm này, cũng rất nghi ngờ lời nói của Giang Nhị, nhưng mà lần này hắn ta ra ngoài vốn mang tâm thái quăng lưới bắt cá*, cho nên hắn ta hỏi: “Còn những người khác mà ngươi nói thì sao?”

(*) Quăng lưới bắt cá: ý chỉ tìm kiếm mục tiêu trên diện rộng.

Giang Nhị lập tức kể lại tình huống của những người khác.

Ma Tôn có chút thất vọng, mấy người kia đều là phàm nhân, chỉ sợ đến cả gia vị nguyên liệu còn không biết rõ hết, làm sao nấu cơm được?

Tạm thời chỉ có thể đưa Giang Cầm về thôi.

Tạ Ngang lại hỏi Giang Nhị: “Các ngươi có muốn dẫn ai cùng đi không??”

Giang Nhị nghe xong như mở cờ trong bụng, không ngờ lại còn có chuyện tốt thế này. Nhưng mà hắn ta cân nhắc một phen thì thấy cũng không có người nào đặc biệt thân quen, hơn nữa quanh khu hắn ta có rất nhiều phàm nhân ở, nếu không cẩn thận để lộ tin tức ra ngoài thì chỉ sợ phiền toái không nhỏ.

Đã có lần đầu tiên, về sau không chừng cũng có lần thứ hai, cho nên hắn lắc đầu nói: “Ta không thêm phiền toái cho quản gia Tạ nữa, nếu về sau còn có cơ hội, ta sẽ suy nghĩ kĩ lại.”

Tạ Ngang nói: “Cũng đúng, lần này là lần đầu, mang nhiều người ra e là sẽ có rủi ro.”

Mấy người nhanh chóng đến phụ cận thành Dương.

Giang Nhị nói: “Bọn ta chui ra từ lỗ chó ở phía trước, quản gia Tạ và ngài Tần ở đây chờ một lát, bọn ta đi một chút sẽ trở lại.”

Ma Tôn thấy bọn họ đi rồi, cũng nói với Tạ Ngang: “quản gia Tạ, ta cũng đi một lát.”

Tạ Ngang nhíu mày: “Ngươi muốn đi làm gì?”

Ma Tôn cười nói: “Đã lâu rồi không săn thú, đi ra ngoài luyện tập chút.”

Tạ Ngang nghi hoặc: “Ngươi định sau này không ra ngoài thành cùng đội săn thú à?”

Ma Tôn nói: “Thành chủ cần người ở bên nên ta sẽ không đi.”

Tạ Ngang gật đầu: “Vậy được, ngươi đi đi.”

Sau khi nhìn bóng dáng Tần Việt khuất hẳn, Tạ Ngang mới thở dài.

Xét về phương diện hiểu ý của Thành chủ, thật ra những tu sĩ khác trong phủ Thành chủ đều kém Tần Việt, đáng tiếc hắn lại không có hứng thú với quản gia, ông chỉ có thể tìm người khác nối nghiệp.

Ma Tôn không nói sai, từ sau khi Tần Việt tiến vào Trúc Cơ đã chẳng hề động thủ, cứ tiếp diễn như thế không phải là cách hay. Tiếc là cả hắn ta và Tần Việt đều không muốn ở xa thành chủ, cho nên hôm nay mới nắm chặt cơ hội này để đi săn.

Bên kia, Giang Nhị và Tưởng Thất đã vào thành.

Tuy bây giờ đã là giữa trưa nhưng trên đường lại không có một bóng người, ngoại trừ biển tuyết mênh mông thì không thấy gì khác.

“Đi.” Giang Nhị nói.

Nếu đã vào thành thì bọn họ không cần lén lút nữa.

Không bao lâu sau, bọn họ đã tìm thấy chỗ Nghiêm Thành ở.

Tuy bây giờ Nghiêm Thành nghèo túng, nhưng chung quy hắn vẫn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho nên hắn vẫn được ở phòng riêng.

Lúc này Nghiêm Thành đang mài đao, cây đao này đã theo hắn mười mấy năm, không biết đã uống bao nhiêu máu yêu thú, tiếc là vẫn bị cùn đi.

Đột nhiên, tai hắn khẽ động, nghe được tiếng bước chân truyền đến từ đằng xa.

Sao lại có người tới tìm hắn vào giờ này?

Hai mắt hắn lóe sáng, chẳng lẽ là muốn ra khỏi thành săn thú?

Nhưng khi tiếng bước chân gần lại, hắn lại thất vọng.

Bởi vì này tiếng bước chân lộn xộn mềm yếu, tuyệt đối không phải là tu sĩ, cho nên người tới là phàm nhân?

Phàm nhân tới tìm hắn làm cái gì? Thiếu ăn? Thiếu mặc?

Hắn đứng dậy, trực tiếp mở cửa ra.

Giang Nhị thấy cửa mở thì có hơi kinh ngạc nhưng cũng xen lẫn vui sướиɠ, hắn ta vội vàng tiến tới.

Nghiêm Thành lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

Giang Nhị nói một cách cung kính: “Nghiêm đại nhân, có thể vào nhà nói chuyện được không?”

Vẻ mặt Nghiêm Thành lạnh nhạt: “Có gì thì nói ngay đây đi.”

Giang Nhị nhỏ giọng nói: “Chuyện này rất quan trọng, Nghiêm đại nhân chắc chắn không muốn ta nói ở đây đâu.”

Nghiêm Thành nheo mắt, hắn chẳng nói chẳng rằng vươn tay đóng sầm cửa.

Giang Nhị lập tức nói nhỏ: “Nghiêm đại nhân, ngài mạnh như vậy, chẳng lẽ cam tâm chôn vùi thời gian ở thành Dương này sao?”

Lời này vừa nói ra, động tác Nghiêm Thành chợt khựng lại.

“Có ý gì?”

Giang Nhị nói: “Ta phụng mệnh mà đến, mời Nghiêm đại nhân rời khỏi thành Dương.”

Nghiêm Thành quả thực chẳng thể hiểu nổi, hắn cười gằn: “Vậy được, ta cho các ngươi vào, nếu lừa ta thì các ngươi biết trước hậu quả rồi đấy.”

Giang Nhị thở phào nhẹ nhõm, hắn ta thật sự rất áp lực khi đối diện với khuôn mặt đen xì kia của Nghiêm Thành.

Giang Nhị và Tưởng Thất bước vào.

Đầu tiên, Giang Nhị nói: “Chắc Nghiêm đại nhân rất nghi ngờ, chuyện này phải kể từ mấy hôm trước.”

Cậu nói từ việc mình gặp được tu sĩ thành Thanh Châu đến việc mình và Tưởng Thất rời khỏi thành Dương, rồi lại kể về chuyện bọn họ ở lại thành Thanh Châu, cuối cùng là đến chuyện quản gia Tạ tới tìm bọn họ hỗ trợ.

“Bây giờ quản gia Tạ của thành Thanh Châu đang ở ngoài thành, muốn mời Nghiêm đại nhân đến Thanh Châu.”

Nghiêm Thành cảm thấy đây quả thực là truyện cười kinh thiên động địa.

“Hai người các ngươi đi đến thành Thanh Châu sau đó lại quay về?” Hắn đánh giá hai người trước mắt từ trên xuống dưới: “Các ngươi xem ta ta là thằng khờ đấy à?”

Giang Nhị biết Nghiêm Thành khẳng định không tin, lấy ra một viên linh thạch từ trong ngực: “Đây là quản gia Tạ giao cho ta, là linh thạch hệ mộc đặc sản từ Thanh quặng của thành Thanh Châu. Nếu ta luôn ở thành Dương, làm sao lại có viên linh thạch này trong tay được.”

Lúc này Nghiêm Thành mới nghiêm túc hơn một chút, hắn đưa tay cầm lấy viên linh thạch kia, quả nhiên là linh thạch hệ mộc.

Hắn ném trả linh thạch cho Giang Nhị: “Lời ngươi nói là thật sao?”

Giang Nhị lập tức gật đầu: “Làm sao ta dám lừa Nghiêm đại nhân.”

Trừ khi là chán sống mới dám làm thế thôi.

Có điều việc này vẫn quá hiếm thấy, Nghiêm Thành còn nửa tin nửa ngờ.

Giang Nhị nói tiếp: “Ta biết chắc chắn Nghiêm đại nhân muốn suy xét lại, thế nhưng điều kiện của thành Thanh Châu đưa ra thật sự rất tốt. Nếu ngài đến Thanh Châu là có thể trở thành đội trưởng đội săn thú, được hưởng quyền lợi giống như những tu sĩ khác.”

Hắn biết trong lòng Nghiêm Thành còn băn khoăn, nếu không phải dụ dỗ thật lớn hoặc chịu nhục nhã quá mức, làm sao một tu sĩ lại đồng ý rời khỏi cố hương được.

Cho nên cậu lại nói: “Nghiêm đại nhân, ta vốn cũng là người thành Dương người, nếu không phải vì thành Thanh Châu quá tốt thì tại sao ta lại đến đó chứ.”

“Thành chủ thành Thanh Châu hoàn toàn khác với Thành chủ thành Dương.” Giang Nhị kể lại: “Tuy ta chưa gặp y, nhưng chính y đã cho quản gia Tạ tới thành Dương mời ngài đến, ta thấy y không bình thường đâu.”

Nghiêm Thành nghe đến đó, ánh mắt khẽ lung lay.

Giang Nhị biết đây mới là chỗ ngứa của Nghiêm Thành nên lại chiêm thêm vào: “Đội săn thú thành Thanh Châu mới được thành lập mấy thắng trước. Lúc mới bắt đầu, thành chủ Thanh Châu mỗi ngày đều cùng bọn họ ra ngoài săn thú. Dù rằng đến trước mùa đông, ngài ấy cũng cách ba ngày sẽ đi cùng một ngày.”

Lúc đầu Giang Nhị nghe thấy tin này cũng thấy hoảng sợ.

Thành chủ là nhân vật như thế nào? Đó là cao cao tại thượng! Người như vậy mà lại cùng tu sĩ đi săn thú, thật sự là không dám tưởng tượng.

Nghiêm Thành nghe đến đó cũng thẫn thờ: “Thành chủ tự mình đi cùng sao?”

Hắn nhíu mày, nói: “Sao có thể thế được!”

Giang Nhị cười khổ nói: “Ta cũng cảm thấy không thể nào, nhưng sự thật đúng là như thế.”

“Thành chủ Thanh Châu đối với người dưới trướng rất coi trọng và yêu quý, ngài đến Thanh Châu, nhất định sẽ không hối hận.”

Thấy sắc mặt Nghiêm Thành đã có thay đổi, Giang Nhị lại thêm dầu vào lửa: “Có lẽ ngài chưa biết, thành chủ Thanh Châu đã từng dùng một kiếm ép Thành chủ thành Dương lùi lại.”

“Cái gì ?!” Nghiêm Thành nghe vậy, kinh ngạc đứng phắt dậy: “Tuyệt đối không thể! Thành chủ đã là Kim đan hậu kỳ, chỉ còn cách Nguyên anh một bước, sao có thể bị người khác một kiếm ép lùi!”

Giang Nhị nói: “Lần trước thành Thanh Châu đưa người đến, là chính quản gia Sa đi tự mình tiếp đãi. Nếu không phải vì thành chủ Thanh Châu quá lợi hại thì sao thành chủ lại phái người tiếp đãi bọn họ?”

Đây cũng là một chuyện vẫn luôn khiến tu sĩ thành Dương nghi ngờ, Nghiêm Thành trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Vậy cũng không có nghĩa những điều ngươi nói là thật.”

Giang Nhị nói: “Vậy nguyên nhân gì mà ta phải nói dối? Tuy hôm nay, ta tới để mời ngài cùng ta quay về, nhưng nếu ngài không đi thì ta cũng không có bất kì tổn thất nào cả.”

Trong lòng Nghiêm Thành hơi loạn, hắn lại ngồi xuống rồi nói: “Ngươi chắc chắn là thành chủ thành Thanh Châu muốn mời ta đến Thanh Châu?”