Vốn dĩ Tống Tuyết Kiều lần này tới đây là định quyến rũ nam chính, cho nên dưới áo sơ mi chỉ mặc một cái áo tự may, ngoài ra không có gì khác, áo lúc này không phải áo ngực, mà là một mảnh vải, hai dây đai được khâu lại với nhau, mặt bên là dây thừng, dùng để buộc lên dùng để che, tuy nhiên mặt trước không có bông, mặt dưới không có dây kéo bằng thép, chỉ là một miếng vải nhỏ mà thôi.
Thế nhưng, phía trên lộ ra bả vai phía dưới lộ ra eo rốn.
Nếu là thời đại của cô thì không có gì, nhưng ở niên đại này có thể tương đối kí©h thí©ɧ ánh mắt.
“Ôi!” Tống Tuyết Kiều không chú ý nút áo của mình bung ra, xoa gáy một cái, nơi đó đυ.ng có chút đau. nhưng khóe mắt lại nhìn thấy nam chính lao ra ngoài, cô có chút hoang mang đứng dậy, phát hiện quần áo của mình đã bị bung ra.
Ơ, còn rất chính nhân quân tử sao, phải có áo ngực là tốt rồi, có phải là có thể móc anh nhào tới hay không?
Nhưng cũng cho thấy nam chính tiết chế, thật sự có kiên trì.
Có vẻ hơi khó khăn để lăn lộn trong hòa bình.
Cô yên lặng cài khuy quần áo, sau đó cảm thấy hiện tại nam chính đã chạy mất, cô biết dụ dỗ ai đây? Vì thế cầm một cái nồi áp phích chuẩn bị rút lui. Nhưng mà, cô muốn đi dù sao cũng phải nói với chủ nhân một tiếng a, cô thấy Hoắc Chấn Đình không có phòng bếp thì thấy ở bên ngoài, kết quả nhìn thấy người nào đó đứng ở dưới tàng cây hút thuốc, tư thế bày rất tốt.
“Hoắc đoàn trưởng, tôi...... tôi đi đây, a...... anh chảy máu rồi.”
Cho dù cách thật xa cũng nhìn thấy có một vệt đỏ chảy xuống mũi của một người đàn ông ngay thẳng, nghĩ như thế nào, đó đều là máu đi?
Hoắc Chấn Đình đưa tay lau khuôn mặt đen kịt không thể đen hơn, vội vàng xua tay lấy khăn tay che mũi lại, sợ Tống Tuyết Kiều nhìn thấy liền xoay người lại.
Tống Tuyết Kiều cảm giác một sợi dây trong đầu mình đột nhiên sụp đổ, cô đột nhiên có chút không sợ nam chính, bởi vì cảm thấy anh bây giờ lại đáng yêu như vậy.
Cái gì cấm dục, cái gì không biết khói lửa nhân gian đều là anh giả vờ. Nhưng giả vờ có ích lợi gì, thân thể lại thành thật như thế.
Cũng không phải không dễ câu dẫn như vậy sao, chỉ cần một chút lại một chút, không chừng có thể cùng mình hòa bình lăn ra giường. Ở trong lòng yên lặng ra dấu cổ vũ, vừa đi vừa ăn hồ dán, mùi vị cũng không tệ lắm.
Trong sách cũng không có viết nam chủ biết nấu cơm, đều viết nữ chủ dùng mỹ thực như thế nào đem nam chủ chậm rãi cảm hóa.
Đều nói bắt được trái tim đàn ông phải đi qua dạ dày, nhưng cô sống tron thanh niên tri thức làm sao có thể nấu đồ ăn cho nam chính, hơn nữa cô cũng không giỏi lắm, có thể sống nấu cơm đã là không tệ rồi.
Hơn nữa ở đây đều ăn cơm tập thể, nhất là các thanh niên tri thức, cho nên công trình cào dạ dày này xem ra sắp mắc cạn rồi.
Về phần những thủ đoạn khác, cô cũng không biết nhiều, dù sao cũng chưa từng quyến rủ ai.. Nếu không, trực tiếp dùng thân thể quyến rũ là được rồi.
Nhưng mà, nhưng mà, cô cũng không có gan a, thật sự rất rối rắm.
Quay trở về thanh niên tri thức, cũng không biết người đàn ông nào đó vừa lao mũi vừa nghĩ đang chiếm tiện nghi con gái người ta.
Vừa rồi tuy nói không có làm gì cũng là hiểu lầm, nhưng dù sao cũng đã nhìn thấy. Nếu không, liền theo đi?
“Không được, mình không thể dễ dàng bị một người phụ nữ quyến rũ, đó không phải là tình yêu, cô ấy chỉ muốn tìm một người đàn ông để dựa vào. Nhưng mình quanh năm không ở nhà, chẳng những không làm được chỗ dựa chỉ sợ còn có thể làm cho cuộc sống của cô càng thêm khó khăn.”
Quên đi, không nghĩ tới loại chuyện này nữa.
Nhưng có những thứ giống như bộ não luôn xuất hiện trong đêm khuya khi có những thứ anh không muốn nhìn thấy nhưng anh phải nghĩ đến, chẳng hạn như chiếc cổ trắng như tuyết của cô gái đó, mở rộng vạt áo của cô gái đó...vẻ ngoài bối rối của cô gái đó. Cô ấy thực sự xinh đẹp và có vị rất ngọt ngào.
Nghĩ đến Tiểu Hoắc không thành thật, dù sao hắn cũng không ngủ được, đành cầm chậu nước lạnh đứng bên ngoài dội lên người, cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi Tống Tuyết Kiều trở lại thanh niên tri thức, phát hiện kháng lại bị Đào Hồng chiếm hơn phân nửa, cô lặng lẽ trèo lên, cởϊ áσ khoác, thay một bộ quần áo cộc tay mập mạp như áo ngủ rồi nằm xuống.
“Đêm hôm khuya khoắt cũng không biết đi đâu trêu chọc, không biết xấu hổ.” Bộ ngực kia vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh.
Tống Tuyết Kiều không giỏi cãi nhau với loại người này, vì vậy cô nằm xuống mặc kệ cô ta, nhưng đối phương lại nói: “Một thân hôi thối, ghê tởm.”
Nguyên chủ đúng là thích dụ dỗ nam nhân, nhưng nàng cũng không có làm cái gì khác người, Đào Hồng chửi bậy khiến người ta rất khó chịu, Tống Tuyết Kiều ngồi dậy nói: “Miệng cô thối sao không nói?”
“Yo, nếu không phải ra ngoài giao du với đàn ông sao lại về trễ như vậy, vậy cô nói thử xem cô vừa ,ới đi đâu về?” Đào Hồng hừ một tiếng nói.
“Liên quan gì đến cô, cô cả ngày đều là mùi chua, thối như cải chưa lâu năm. "Tống Tuyết Kiều hừ một tiếng rồi nằm xuống, đắp chăn không để ý tới cô ta.
“Cô nói ai là cỉa chua lâu năm? Chính mình không biết bò lên giường của bao nhiêu người đàn, còn ở chỗ này giả bộ thanh cao làm gì.”
“Cô nói cái gì? “ Đây thật sự là vô tội a, Tống Tuyết kiều nổi giận, trực tiếp xuống kháng lôi kéo Đào Hồng ủy khuất nói: "Cô cũng dám nói oan cho tôi, tôi tuy rằng bình thường làm việc yếu ớt một chút nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng người đàn ông khác xằng bậy, cô hủy thanh danh của tôi, rốt cuộc là muốn cái gì?”
"Ai hủy cô, cô đi ra ngoài lâu như vậy mới trở về không phải là bò lên kháng đàn ông, chẳng lẽ là bò cỏ dậm chân?"
“Cô, quá xấu xa. Đầu óc toàn là thứ hỗn độn. Đi, cùng tôi đi tìm bí thư chi bộ thanh minh, cô nói oan cho tôi.”
"Ha, ai oan uổng cô, ngày nào đó nói không chừng trong bụng có con của người khác, đến lúc đó tất cả mọi người đều thấy rõ ràng. Nếu không, sao cô không nói hôm nay mình đi đâu." Điều này nói lên nhiều điều. Đào Hồng liền cảm thấy cô có điều giấu diếm, cho nên nhất định phải moi chuyện này ra nói.
"Đừng nói nhảm, đúng sai luôn có đáp án, cô đi ra cho tôi." Tống Tuyết Kiều cũng là thật nóng nảy, lôi Đào Hồng kéo ra ngoài. Nhưng thân thể cô yếu ớt, tuổi lại nhỏ hơn Đào Hồng, tuy rằng đem người kéo xuống kháng nhưng bị cô ta vung lên liền ngã trên mặt đất.
Tính tình bướng bỉnh của cô cũng nổi lên, cô tiếp tục tranh luận trong nước mắt cho đến khi ba thanh niên trí thức phải giật mình.
Lúc này Tống Tuyết Thuần mới mang giày tiến lên khuyên nhủ: “Tuyết Kiều, quên đi, tất cả mọi người làm việc một ngày phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói.”
Người chị thật đúng là có thể giả bộ làm người tốt, vừa rồi bị oan ức không nói lời nào, lúc này có người đến vây xem cô ta mới xuống nói chuyện, hơn nữa đây căn bản là đang hãm hại cô. Câu nói này giống như là cô đang gây chuyện.
Tống Tuyết Kiều trừng mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Chị, hôm nay em bị người ta bẩn thỉu nói thành như thế này, chị lại muốn ngày mai nói chuyện? Em cũng không phải là người gây chuyện, là cô ta gây chuyện trước.”
"Ai gây chuyện, là do cô tác phong không thành thật còn trách tôi." Đào Hồng lại muốn hất Tống Tuyết Kiều, nhưng là phát hiện con mắt cô ấy đỏ như con thỏ bị bức, cắn môi thế nào cũng phải đem cô kéo ra ngoài.