Chương 19

Nhóm nam thanh niên tri thức khuyên nhủ: “Đúng vậy, có gì nói thẳng là được rồi, hai nữ đồng chí bình tĩnh một chút.”

“Không, chuyện hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích. Tôi không rõ, vì sao bên ngoài đều nói tôi lẳиɠ ɭơ, nói tôi làm loạn quan hệ nam nữ, tôi nhịn đến bây giờ cũng nhịn đủ rồi. "Tống Tuyết Kiều đúng là nhịn đủ rồi, từ nhỏ được người nhà nuông chiều lớn lên, bình thường quan hệ với các bạn học cũng tốt. Trong lúc bất chợt bị đá tới nơi này tựa như mỗi người đều gây khó dễ cho cô, thậm chí còn nói oan cô, thực sự không nuốt nổi.

"Cứ đi đi, để mọi người biết bộ mặt thật của cô." Đào Hồng cũng muốn hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Tống Tuyết Kiều, dộ dạng cuả cô ấy thật sự là càng nhìn càng làm cho người ta tức giận. Mọi người biết rõ cô là người lẳиɠ ɭơ, nhưng trong mắt nam thanh niên tri thức nhìn cô vẫn là thương hại. Cô ta biết, những người đàn ông này cũng thích Tống Tuyết Kiều, thật sự làm cho người ta ghê tởm.

Vì vậy cứ như vậy nhóm thanh niên tri thức khoác quần áo đi tới bí thư chi bộ, vừa định nghỉ ngơi liền thấy một đám người đi tới, không vui nói: "Các người tới làm gì?"

Tống Tuyết Kiều dẫn đầu đỏ mắt đem chuyện mình vừa trở lại thanh niên tri thức đã bị Đào Hồng chỉ vào mũi mắng nói, sau đó nói: "Tôi trước kia tuổi còn nhỏ quả thật làm sai chút chuyện, thế nhưng chưa từng làm qua chuyện gì tác phong bất chính, bí thư chi bộ đã hủy hoại thanh danh của tôi căn bản là muốn chết tôi.”

Đào Hồng hừ lạnh một tiếng nói: “Cô buổi tối đi đâu cũng không nói, rõ ràng là trong lòng có quỷ.”

“Tôi đi ra ngoài tiêu chảy cũng phải nói rõ ràng với người khác, dựa vào cái gì mà đem tất cả mọi chuyện của tôi nói với cô. " Giọng Tống Tuyết Kiều lúc cãi nhau với người khác mềm mại tế nhị, rất thoải mái không chút uy hϊếp.

Bí thư chi bộ cũng biết chuyện của Tống Tuyết Kiều, bất quá cô bé này mấy ngày hôm trước cứu con gái Hoắc đoàn trưởng làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, gần đây cũng tương đối thành thật một chút, vì thế ông ta lắc lắc tay nói: “Loại chuyện này về sau không nên nói lung tung, mau trở về đi.”

“Cháu nào có nói lung tung, tất cả mọi người điều biết cô ta quyến rũ người khác, chuyện này người đều nhìn thấy, cô ta còn muốn phản bác a?" Đào Hồng đúng là nói thật, nhưng là nguyên chủ.

“Tôi quyến rũ ai, cô nói tên đi, người khác nói cái gì cô nói cái đó, như thế nào không đi làm vẹt.”

“Tôi lười nói, cả ngày quyến rũ đàn ông còn nói cái gì tác phong chính phái, thật sự là cười chết người. Cô bẩn, chỉ sợ là đàn ông cùng không thèm.”

Bốp!

Tống Tuyết Kiều nóng nảy đưa tay tát Đào Hồng một bạt tai, nhưng không đủ sức để tát mạnh. Đào Hồng cũng bị tức giận, mắng mỏ hay gì gì đó, điều này đã thu hút rất nhiều người.

Trong đó bao gồm cả nam chính Hoắc Chấn Đình, Tống Tuyết Kiều từ xa nhìn anh ta đi tới, vốn dĩ cô định cãi cọ chuyện này, hoặc nói thẳng ra là thật ra là đi lấy tiền, như vậy thì ai cũng biết cô vô tội, như vậy vô luận Đào Hồng kia dù thế nào cũng không có sức thuyết phục gì. Dù sao nhân cách của Hoắc đoàn trưởng tất cả mọi người đều tin tưởng, cô nói đi lấy tiền mang ra chuyện tốt mình đã làm, ấn tượng như vậy khẳng định có thể xoay chuyển một ít. Nếu thật sự không được thì đi bệnh viện kiểm tra đi, dù sao cô cũng không sợ.

Nhưng cô không ngờ rằng nam chính lại đến vào lúc này, cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng táo bạo để tăng độ hảo cảm cho nam chính.

Đánh xong rụt tay lại, thoạt nhìn bộ dáng thập phần sợ hãi cùng ủy khuất khóc ròng nói: "Cô, các người là muốn bức chết tôi phải không? Tôi không có làm, cô nhất định nói tôi làm?”

“Cô muốn đặt chuyện này an bài trên người tôi. Được, tôi chết còn không được sao. Chờ tôi chết các người đem thi thể tôi đi kiểm tra, nếu quả thật như lời các người nói tác phong không đứng đắn... Còn mang thai, mang thai con trai gì gì đó thiêu sống tôi. Nếu như kiểm tra tôi vẫn là con gái, cô liền bồi táng cho tôi.” Mặc dù cô nói tàn nhẫn nhưng lại rơi nước mắt, nam chính không phải không thích quá mềm mại sao, vậy thì mạnh mẽ cho anh xem.

Lúc trước cũng đã tới nhà bí thư chi bộ, biết phía sau nhà bọn họ có một con sông nhỏ cách không xa.

Khi nói xong cô lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi như đã có một quyết định trọng đại, cô chạy thẳng đến con sông nhỏ.

Hoắc Chấn Đình chỉ là đến xem trò vui, hoặc là ngủ không được đi ra ngoài đi dạo, lại không biết thanh niên trí thức tìm bí thư chi bộ hình như có chuyện gì đó, có thể là cãi nhau.

Vừa nhắc đến thanh niên tri thức, anh liền nghĩ đến người phụ nữ đó, anh không muốn đến nhưng hai chân không khống chế được nên vô thức bước tới, nhưng vừa muốn xem náo nhiệt thì anh lại nhận ra rằng người liên quan chính là người phụ nữ đó, rõ ràng là cô đánh nguoiwfta nhưng cô lại khóc. Trước kia không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cảm thấy cô rơi nước mắt thật đáng thương.

Chờ đã, sao còn sống chết thế này, chưa kịp hiểu ra thì đã thấy có người lao ra ngoài, biết vì sao lập tức đầu đầy mồ hôi, mắng một tiếng: "Mẹ kiếp!"

Bí thư chi bộ cũng hoảng sợ, mới vừa nói: "Mau......" Ông ngăn cô lại, còn chưa kịp nói ra ba chữ này, một bóng người màu xanh lao ra như mũi tên đứt dây.

Tống Tuyết Kiều cũng sắp đến bờ sông cảm giác được có thứ gì đó lao về phía mình, toàn thân không khỏi nổi da gà. Động tác của nam chính cũng quá nhanh, con báo đầu thai, còn chưa kịp nhảy đã bị xách lên, thật là xấu hổ.

Vội vàng chạy nhanh, vì sợ bị cứu, Tống Tuyết Kiều không chọn địa điểm cũng như góc độ nhảy xuống sông, bị một đống cỏ dại mắc kẹt, khiến cô ngay cả cơ hội lật người cũng không có.

Lúc đang đạp nước, một bàn tay to ôm lấy eo cô, dùng sức nhấc bổng cô lên. Bởi vì nhấc quá nhanh nên cô cảm thấy cổ và tay bị rong rêu cứa vào, đau đến cả người run lên.

“Cô làm cái gì?" Một tiếng rống trên mặt đất làm toàn thân Tống Tuyết Kiều run lên, sau đó oa một tiếng khóc lên, muốn bao nhiêu ủy khuất có bao nhiêu ủy khuất. Quan trọng nhất là cô vẫn đang dựa vào ngực nam chính mà khóc, dù sao cô cũng là nữ sinh muốn tự tử, anh không thể ném cô xuống sông lần nữa chứ?

Hoắc Chấn Đình thật sự không nỡ ném người xuống, không có cách nào ôm cô lên. Nhưng cô gái này thật sự rất nhẹ, ngâm trong nước dường như không nặng chút nào.

Anh ôm người lên nhìn bí thư chi bộ nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”

Bí thư chi bộ thở phào nhẹ nhõm, thanh niên tri thức này sắp xảy ra chuyện gì ông cũng không dễ ăn nói với cấp trên. Mà lúc này Tống Tuyết Thuần cũng khóc chạy tới nói: "em gái, em như thế nào lại nghĩ quẩn, cô ấy chỉ nói đùa với em thôi."

“Tôi nói đùa cái gì, ban đêm cô ấy không về nhà ngay cả cơm cũng không ăn, chạy ra ngoài lâu như vậy, không phải giao du với đàn ông còn có thể làm gì? Hỏi cô ấy không nói, như vậy không khả nghi sao?"

Đào Hồng cũng không chịu thua, tuy rằng cô giật mình nhưng vẫn kiên trì mình không làm sai, bằng không nếu thật sự nhận thua, chẳng phải chính mình biến thành kẻ sắp đặt người khác lại ép người nhảy sông sao? Cô sẽ không làm thế đâu.

Nhưng không ngờ Hoắc Chấn Đình lại lạnh lùng nói: "Cô ấy đến nhà tôi, đồng chí Tống đã giúp đỡ phí phẫu thuật của Hương Hương, cho nên tôi muốn trả lại tiền cho cô ấy."