Chương 9: Không phải thuốc chỉ có tác dụng một lần

Văn Chung rúc trên sofa, cầm lấy một khối rubik trong phòng lau sạch chơi, cậu đột nhiên nghĩ ra, gọi 01 ra, hỏi: “Tiểu Phi ở đâu?”

01: “Ở dưới tầng, Hướng Yến Lễ tìm được hắn ta, mang hắn trở về.”

“Hắn ta sao rồi?” Văn Chung tò mò, trong nguyên tác Tiểu Phi trực tiếp bị Hướng Yến Lễ phế bỏ.

01: “Thương thế quá nặng, Từ Cảnh Sơ hạ tử thủ.”

Văn Chung “Ò” một tiếng, nghe không ra quá nhiều cảm xúc.

Tưởng Phủ đi đến, xách một túi thuốc lớn “phịch” một cái, nặng nề đặt trên bàn, tro bụi thi nhau bay ra.

Văn Chung lùi về sau một chút, sau đó phẩy phẩy bụi trước mặt mình.

Tưởng Phục mở miệng, giọng điệu khinh thường: “Cảm phiền dịch ra một chút.”

Văn Chung cảm thấy buồn cười, xung quanh đầy chỗ rộng rãi không để, cứ phải để ở cái bàn trà bé tí này. Cậu nhìn chằm chằm Tưởng Phục, Tưởng Phục bị ánh mắt kì lạ này của Văn Chung nhìn đến chột dạ.

Văn Chung đột nhiên hỏi: “Tưởng Phục, rốt cuộc anh thích Từ Cảnh Sơ cái gì?”

Tưởng Phục thần sắc cứng lại.

Từ Cảnh Sơ trong nguyên tác quả thực rất nhiều người thích, một là quá xinh đẹp, chỉ đứng đó thôi đã yêu dã đến giống một đóa bỉ ngạn đỏ nguy hiểm. Hai là rất mạnh, đánh nhau không tiếc mạng, gϊếŧ người không chớp mắt. Quá nhiều người muốn có được Từ Cảnh Sơ, anh chính là một thanh đao sắc bén.

Văn Chung lại cảm thấy, “Tình yêu” mọi người đối với Từ Cảnh Sơ lại tràn ngập mục đích, nếu không cũng không xuất hiện tình huống như trong nguyên tác, ngược người ta đến chết đi sống lại. Trong mắt bọn họ, Từ Cảnh Sơ không phải một con người có đầy đủ lý trí và suy nghĩ, mà là một vật phẩm.

Tượng Phục nhất thời không nói nên lời, Văn Chung vòng qua hắn đi về phòng.

Gần đến tối, người ra ngoài trở về, dưới tầng ầm ĩ tiếng người.

Văn Chung không xuống, cuộn người trên giường nghịch rubik.

Lúc Từ Cảnh Sơ đẩy cửa đi vào nhìn thấy chính là bộ dạng người thanh niên sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường, mày nhíu chặt lại, tình huống rất không tốt.

Lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng như vậy, trước đó lúc Văn Chung hôn mê có nghĩ qua cảnh thiếu niên giằng co với anh, nhưng vào lúc thật sự cần đối mặt, lòng bàn tay Từ Cảnh Sơ lại đầy mồ hôi.

Văn Chung nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa.

Đối mặt với tầm mắt của Văn Chung, tay cầm tay nắm cửa của Từ Cảnh Sơ không tự chủ được siết chặt lại một chút. Hầu kết anh lên xuống hai cái, đi vào đóng cửa lại.

“Cậu…thấy sao rồi?” Từ Cảnh Sơ giọng điệu lo sợ bất an hỏi.

Trong lòng Văn Chung còn chút oán khí chưa tan, nhưng vừa nhìn thấy Từ Cảnh Sơ, khí thế không hiểu sao yếu xìu đi, ngồi dậy nói: “Vẫn ổn.”

Từ Cảnh Sơ há há miệng: “Có đói bụng không?” Biểu tình trên mặt anh không có gì khác trước, vội vàng lấy một nắm kẹo từ trong túi quần ra đưa cho Văn Chung.

Văn Chung cầm trên tay không ăn, nói: “Tôi muốn tắm rửa một chút, khi nào có nước vậy?”

Từ Cảnh Sơ nhẹ nhíu mày một chút: “Cậu rất khó chịu sao?”

Văn Chung nghẹn lại, ấp a ấp úng nói: “Tại, tại vì, cái ở bên trong, còn chưa có lấy ra.”

Vừa nghe thế, vành tai Từ Cảnh Sơ đỏ muốn chảy máu: “Xin lỗi, cậu đợi một chút.”

Từ Cảnh Sơ xoay người ra ngoài, không qua bao lâu thì quay lại, sau người có thêm một người, hai người cùng vào phòng tắm. Qua khoảng một phút, người kia rời đi, nhìn Văn Chung đầy ý vị.

Từ Cảnh Sơ đóng cửa lại, đi đến trực tiếp ôm Văn Chung lên.

“Í không phải.” Đột nhiên mất trọng lực, Văn Chung thoe bản năng duỗi tay ôm cổ người thanh niên.

Thân nhiệt ấm áp dính sát vào nhau, đại khái là ảo giác, Từ Cảnh Sơ ngửi thấy một mùi hương từ trên người Văn Chung, là mùi gói hương liệu tối qua Tiểu Phi mở ra. Anh bước nhanh ôm Văn Chung vào phòng tắm: “Tắm đi.”

Nước trong bồn tắm sắp tràn ra, Văn Chung bỗng nhiên biết người vừa nãy bị Từ Cảnh Sơ gọi vào là để làm gì.

Từ Cảnh Sơ lại ra ngoài lấy một bộ quần áo đặt trên kệ: “Là quần áo của tôi, cậu mặc tạm đi.”

“Được.” Văn Chung gật đầu.

Đợi Từ Cảnh Sơ ra ngoài, Văn Chung cởϊ qυầи áo đem khăn lông thấm nước lau người, cởi ra mới nhìn thấy vết tích trên người nặng như nào. Cậu nâng chân lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c dọc theo đùi chậm rãi chảy xuống, Văn Chung chịu đựng cảm giác xấu hổ dùng khăn lông lau phía dưới, cẩn thận duỗi tay với vào nơi tư mật của mình.

Từ Cảnh Sơ dựa vào cửa xoa xoa lỗ tai nóng bỏng của mình, loại cảm giác này vừa kỳ quái vừa xa lạ, tiếng tim đập như tiếng sấm vang lên từng đợt bên tai.

Văn Chung đơn giản rửa qua một chút, mặc quần áo Từ Cảnh Sơ vào, áo và quần với cậu mà nói đều quá dài, Văn Chung xắn tay áo và ống quần lên hai vòng lộ ra hai tay và mắt cá chân, mở cửa ra ngoài.

Vừa ra ngoài, cửa phòng cũng bị mở ra, Hướng Yến Lễ thò nửa người vào: “Xuống ăn cơm thôi.” Hắn liếc nhìn Văn Chung một cái, tóc thiếu niên ẩm ướt, trên cổ còn vắt ngang khăn lông, Từ Cảnh Sơ đứng phía sau Văn Chung, tình huống có chút kỳ quái.

“Sao hai người lại ở chung một phòng?” Hướng Yến Lễ đột nhiên phản ứng lại.

Từ Cảnh Sơ không quan tâm ý của Hướng Yến Lễ.

Văn Chung ngại thiết lập của nguyên chủ, không khỏi thò lại gần, nhưng nhảy qua vấn đề của Hướng Yến Lễ: “Trưa nay chúng ta ăn gì vậy?”

Đại khái là hôm nay thu hoạch được rất nhiều, Hướng Yến Lễ khó có được kiên nhẫn với Văn Chung một chút, cười nói: “Đồ ngon đấy, nhanh xuống đi, mọi người đều ở phía dưới.”

Văn Chung thấp hơn Hướng Yến Lễ, lúc nhìn người có thói quen nhìn vào mắt đối phương. Từ Cảnh Sơ ở đằng sau thấy Văn Chung ngẩng đầu nhìn Hướng Yến Lễ, trong lòng xẹt qua một tia không vui.

Trên mặt Hướng Yến Lễ treo ý cười nhìn về phía sau Văn Chung, đυ.ng phải đôi mắt đen nhánh của Từ Cảnh Sơ, ngoài ý muốn phát hiện một chút cảm xúc lạnh băng trong đôi mắt đó.

Văn Chung từ căn cứ chạy ra đến giờ chưa có ăn cơm đàng hoàng, bữa cơm trưa này cuối cùng cũng ăn đến no bụng.

Ăn xong cơm, Hướng Yến Lễ gọi Văn Chung qua.

“Sao vậy?” Văn Chung hỏi.

Vừa nãy không chú ý, Hướng Yến Lễ bây giờ mới phát hiện quần áo Văn Chung mặc trên người là của Từ Cảnh Sơ. Mày hắn nhíu chặt lại, nói: “Cậu…và Từ Cảnh Sơ là có chuyện gì?”

“Không có gì cả.” Văn Chung giả vờ không có chuyện gì nói.

Hướng Yến Lễ: “Sáng nay tôi nghe Tưởng Phục nói, tối qua Từ Cảnh Sơ ôm cậu trở về, có chuyện gì xảy ra? Cậu lén chạy qua ngoài à?”

Văn Chung tất nhiên không thể nói ra sự thật, bịa chuyện nói: “Em muốn ra ngoài tìm anh, nhưng trùng hợp gặp được Từ Cảnh Sơ, sau đó chúng tôi gặp phải xác sống, em bị dọa ngất.”

Hướng Yến Lễ càng nghe, lông mày càng nhíu chặt, vốn nghe Văn Chung nói bản thân chạy ra ngoài hắn còn muốn mắng người, sau lại nghe thấy câu gặp được xác sống. Hắn ấn ấn mày: “Không phải tôi không cho phép cậu ra ngoài sao!”

Giọng nói rất lớn, Hướng Yến Lễ không khống chế được âm lượng, Văn Chung bị dọa giật bắn một cái. Mọi người trong phòng khách cũng nghe thấy thanh âm, nhao nhao nhìn về phía bọn họ.

Từ Cảnh Sơ vẫn luôn chú ý phía bọn họ, thân hình Hướng Yến Lễ ẩn bên trong, chỉ thấy Văn Chung lộ ra nửa người. Lúc Hướng Yến Lễ gào lên, Từ Cảnh Sơ nhìn thấy bả vai Văn Chung co rụt lại. Thấy Văn Chung giơ tay vào bên trong, tựa hồ như giữ lấy tay của Hướng Yến Lễ, ngón tay buông lỏng bên người động động, nhưng không làm gì.

Văn Chung kéo tay áo Hướng Yến Lễ, nhẹ giọng nói: “Em muốn ra ngoài xem.”

Đây là động tác mà nguyên chủ làm mỗi khi khiến cho Hướng Yến Lễ tức giận— nắm chặt tay Hướng Yến Lễ xin lỗi. Nhưng Văn Chung không muốn chạm vào Hướng Yến Lễ, chỉ dùng hai ngón tay bám lấy tay áo của người đàn ông.

Hướng Yến Lễ đẩy Văn Chung ra, trầm giọng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cậu xảy ra chuyện thì tôi biết ăn nói thế nào với chú Văn, Văn Chung cậu lớn như vậy rồi, có thể bớt khiến người khác bận tâm có được không…”

Văn Chung cúi đầu lặng lẽ nghe Hướng Yến Lễ giáo huấn cậu.

Nói một lúc, Hướng Yến Lễ thấy Văn Chung không nói tiếng nào, y như một con chim cút đứng ở đó, giống như thật sự bị mắng thảm. Hướng Yến Lễ xoa cái ót, giọng điệu bực bội: “Tôi cũng không phải thật sự muốn nói cậu, nhưng cậu nghe lời một chút, đừng gây thêm chuyện, chúng ta hai ngày nữa sẽ quay về quay cứ.”

Văn Chung thái độ rất tốt trả lời một câu “Đã biết”.

Hướng Yến Lễ cũng không nói được nữa, vỗ vỗ vai Văn Chung: “Nghe lời, quay về đi … Còn nữa.”

Văn Chung hỏi: “Sao?”

Hướng Yến Lễ nghiêm túc nói: “Cách xa Từ Cảnh Sơ một chút, anh ta không phải người cậu có thể vào gần, cậu cũng đừng có chọc đến anh ta.”

Trước khi về phòng, Hướng Yến Lễ lại đưa cho Văn Chung đồ ăn vặt, còn cho Văn Chung vài quyển truyện tranh, chính là muốn cậu yên phận một chút, không gây chuyện.

Văn Chung ôm một đống đồ ném lên tủ đầu giường, sau đó từ trong túi quần lấy qua một viên kẹo nhét vào trong miệng, vị nho nồng đậm lan ra khắp khoang miệng: “Từ Cảnh Sơ đi đâu rồi?”

01 nói: “Vừa rồi lúc cậu với Hướng Yến Lễ nói chuyện, anh ta đổi sang một căn phòng khác rồi.”

Văn Chung không hiểu: “Nhưng phòng không phải đều đầy người rồi sao?”

01 nói: “Nhưng giá trị vũ lực của anh ta cao.

Từ Cảnh Sơ rất mạnh, người lợi hại đi đến đâu cũng được ưu ái, vậy nên mọi người tất nhiên sẽ tự giác nhường cho anh một phòng.

Văn Chung thở dài một hơi: “Giá trị thù hận như vậy, anh ta chán ghét tôi như vậy đấy.”

“Thật ra…” 01 nhỏ giọng lẩm bẩn gì đó.

Văn Chung không nghe rõ, trong lòng nghĩ Từ Cảnh Sơ chán ghét mình như vậy, vẫn là không chủ động đi trêu chọc người ta làm gì. Cậu bò trên giường lật truyện tranh ra xem, nội dung rất bình thường, xem không bao lâu là thấy buồn ngủ. Văn Chung đặt đầu một cái, ngủ luôn rồi.

Cậu không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân bị nóng tỉnh, rãnh xương quai xanh toàn mồ hôi, dưới thân giống như vớt từ dưới nước lên. Văn Chung cong lưng, khó chịu kéo kéo quần áo trên người mình.

“01, tôi làm sao vậy?” Cậu mở miệng ra thở bằng miệng.

01 nói: “Thuốc trong túi hương liệu kia đối với người dị năng mà nói chỉ có tác dụng một lần, nhưng đối với người bình thường không có dị năng sẽ có tác dụng nhiều lần.”

“Rất nhiều lần!?” Văn Chung chấn kinh, cả người giống như bốc lửa: “Sao cậu không nói cho tôi biết?”

01 bất đắc dĩ: “Tôi muốn nói cho cậu biết, nhưng bị cậu ngắt lời.”

Văn Chung cởϊ áσ khoác, cánh tay tiếp xúc với không khí lạnh băng bên ngoài, ngược lại giống như đổ nước vào chảo dầu, bùm bùm nổ tung càng mãnh liệt.

Trên người tựa hồ tỏa ra mùi hương giống cái thuốc kí©ɧ ɖụ© kia, Văn Chung ngốc rồi, hạ thân truyền đến từng đợt ngứa ngáy và trống rỗng, não không tự chủ được mà nhớ lại Từ Cảnh Sơ ở trong phòng trữ vật ôm cậu làm, cái kɧoáı ©ảʍ cực hạn mà dươиɠ ѵậŧ thô hồng cắm hoàn toàn vào trong thân thể ấy.

Văn Chung run run chân xuống giường, mặc lại áo khoác, nghiêng ngả lảo đảo mở cửa đi ra ngoài