Chương 8: Giá trị thù hận tăng

Cửa sổ bị mở ra, nhiệt độ quanh quẩn lâu trong phòng trộn lẫn với khí vị không nói rõ nào đó tỏa ra từ phía sau cửa sổ. Từ Cảnh Sơ rút tay lại, quay người nhìn về phía thiếu niên đã ngất đi ở trong góc, mày nhíu chặt.

Từ Cảnh Sơ là lần đầu tiên, nếm được ngon ngọt lại trúng thuốc, làm rất ác, hoàn toàn không biết khống chế sức lực, kết quả của tùy ý buông thả bản thân chính là khiến Văn Chung sau cùng ngất xỉu, tình huống hiện tại là điều mà anh chưa từng lường trước được.

Mà Tiểu Phi hôn mê ở một bên, cơ thể hãm sâu trong kệ để hàng đã biến dạng, cánh tay cùng hai chân bị gấp ở tư thế quái dị, cách Tiểu Phi không xa là hai túi vật tư to mà bọn họ lấy được. Từ Cảnh Sơ thu tầm mắt lại, đi đến cạnh Văn Chung ngồi xuống. Mí mắt Văn Chung hơi hồng, mặt cũng hồng, phần cổ lộ ra đầy những vết tích màu đỏ có nông có sâu có đậm có nhạt, giống như một chùm hoa nở rộ, càng không cần nói đến những chỗ được quần áo che lại, hoàn toàn không nhìn nổi.

Từ Cảnh Sơ kéo chặt áo trên người Văn Chung hơn một chút, sau đó cõng người lên đi về cánh cửa phía sau của phòng chứa đồ.

Sắc trời bên ngoài bị nhuộm thành màu vàng mờ nhạt, ánh mặt trời phủ lên những tòa cao ốc, đường phố rách nát, không có đẹp, ngược lại cho người ta cảm thấy một bầu không khí quỷ dị.

Xe dừng ở cách đó không xa, Từ Cảnh Sơ bỏ Văn Chung nằm ở ghế sau xe, vòng về ghế trước lái xe rời đi.

Đa số đội viên đều đã quay lại, mọi người đem vật tư đặt ở một chỗ bằng phẳng rộng rãi để kiểm kê. Tưởng Phục lâu mồ hôi trên trán quay đầu thì thấy một chiếc xe dừng ở bên ngoài, người thanh niên áo đen, thân hình cao gầy từ trên xe xuống, mở cửa ghế sau, ôm một người từ trong đó ra.

Thấy vậy, Tưởng Phục nhét thuốc trong tay cho người bên cạnh rồi đi nhanh về phía trước.

“Có chuyện gì vậy?” Tưởng Phục sốt ruột hỏi, duỗi tây muốn đón lấy người Từ Cảnh Sơ đang ôm, nhưng Từ Cảnh Sơ nghiêng người tránh đi. Văn Chung trong lòng anh lộ ra nửa mặt, Tưởng Phục mới nhìn rõ, kinh ngạc hỏi: “Cậu ấy sao vậy?”

Không ít người nhao nhao chú ý về phía bọn họ, còn lại mấy thành viên đội đang vì Văn Chung mất tích mà sốt ruột, vừa nhìn thấy Văn Chung đang được Từ Cảnh Sơ ôm, trong lòng tức khắc thả lỏng.

Từ Cảnh Sơ không để ý bọn họ, lập tức ôm Văn Chung về phòng, mặc quần áo cho cậu xong mới ra ngoài.

Tưởng Phục canh giữ bên ngoài, vội vàng hỏi: “Cậu ấy vẫn ổn chứ? Tại sao cậu ấy lại đi cùng anh? Hai người có gặp xác sống không?”

Sắc mặt Từ Cảnh Sơ không quá tốt, Tưởng Phục nói quá nhiều, anh bị ồn đến phiền, nhíu mày lạnh lùng nói: “Có thể câm miệng được không.”

Trong đội ngoại trừ Hướng Yến Lễ, thì Từ Cảnh Sơ là mạnh nhất, bình thường đều là dáng vẻ người sống chớ vào gần, bây giờ bộ dạng sầm mặt lạnh lùng, mọi người đều nuốt dấu chấm hỏi vào bụng, không dám hỏi nhiều.

Lúc Hướng Yến Lễ trở về, sắc trời đã tối đen. Hắn dừng xe, để đội viên lấy vật tư ở sau cốp xuống, tiếp đó lấy thuốc lá từ trong túi quần ra, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu ngậm bên miệng châm thuốc, hất hất cằm, ý bảo đem người ở ghế phụ ra.

Hướng Yến Lễ thở ra một vòng khói, nhìn xung quanh một cái, lại không phát hiện người cần tìm.

“Đi trị thương cho Tiểu Phi.” Nói xong, Hướng Yến Lễ nhấc chân đi vào biệt thự.

Xếp xong vật tự, mấy người khép cửa lại, vật tư thu thập được chỉnh tề đặt một chỗ, đội viên bôn ba ở bên ngoài cả ngày ngấu nghiến ăn đồ ăn, có người đem túi ngủ ra chuẩn bị tùy tiện tìm một phòng để nghỉ ngơi.

Hướng Yến Lễ quét mắt trong phòng một vòng, không những không nhìn thấy Từ Cảnh Sơ, ngay cả Văn Chung cũng không thấy. Hắn kéo người gần nhất qua hỏi: “Từ Cảnh Sơ với Văn Chung đâu?”

Người trong đội ít nhiều cũng biết Hướng Yến Lễ có ý với Từ Cảnh Sơ, người nọ sắc mặt có chút cứng đờ, chỉ chỉ trong phòng: “Bọn họ ở trong đó.”

“Bọn họ?” Hướng Yến Lễ nhíu mày, buông tay đi về phía người nọ chỉ. Chỉ là không đợi hắn tiến vào, Từ Cảnh Sơ đã mở cửa đi ra, thắng tắp đối mặt với ánh nhìn của Hướng Yến Cảnh.

Từ Cảnh Sơ liếc mắt, nhìn thấy Tiểu Phi được khiêng vào, nhạy bén phát hiện bầu không khí quái dị. Hướng Yến Lễ bóp tắt thuốc, kéo Từ Cảnh Sơ qua chỗ không có người.

Từ Cảnh Sơ nhanh chóng rút tay về.

Hướng Yến Lễ chà xát ngón tay, biểu tình trên mặt không đứng đắn, giống như một tên lưu manh cười nói: “Chạm một chút cũng không được sao?”

Từ Cảnh Sơ không nói chuyện.

Người đàn ông khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt du tẩu trên người Từ Cảnh Sơ. Ánh sáng mỏng manh bị chia nhỏ, chỉ còn vài tia chiếu lên trên người Từ Cảnh Sơ, anh ngước mắt hờ hững nhìn về phía Hướng Yến Lễ, lông mày sắc bén xinh đẹp, đôi mắt sáng đen hẹp dài liếc lên, khí chất xuất sắc, giống như một thanh đao ra khỏi vỏ, bén nhọn bắt mắt.

Hướng Yến Lễ nhìn mà tim ngứa ngáy, cúi người tiến sát hơn, thấp giọng nói: “Vết thương trên người Tiểu Phi là do anh làm.”

Từ Cảnh Sơ lùi về sau một bước, sắc mặt không đổi: “Đúng.”

“Tại sao?” Hướng Yến Lễ nhướng mày: “Hắn ta chọc đến anh?”

Không đợi Từ Cảnh Sơ nói, Hướng Yến Lễ dường như tự nghĩ gì đó, hỏi tiếp: “Hôm nay sau khi tách ra với anh, Tiểu Phi gọi anh đi làm gì?”

Bên ngoài truyền đến âm thanh Tưởng Phục kêu mọi người nhanh dọn dẹp rồi nghỉ ngơi. Một mình Văn Chung ở trong phòng, Từ Cảnh Sơ không muốn lãng phí thời gian ở đây với Hướng Yến Lễ.

“Gọi tôi đi thu thập vật tư.” Bỏ lại câu này Từ Cảnh Sơ lùi hai bước chuẩn bị đi.

Hướng Yến Lễ vội vàng duỗi tay giữ Từ Cảnh Sơ: “Đợi đợi đợi đợi, tôi còn chưa hỏi xong.”

Từ Cảnh Sơ rút con dao nhỏ ra để trên cánh tay của Hướng Yến Lễ.

Hướng Yến Lễ cười mỉa mai thu tay lại: “Không động vào anh, tôi hỏi vấn đề cuối cùng.” Thần sắc hắn nghiêm túc hơn một chút: “Văn Chung xảy ra chuyện gì?”

Từ Cảnh Sơ nói: “Cậu ấy chạy ra ngoài, sau đó gặp được tôi.”

Câu trả lời đơn giản, lược qua một số thứ không nên nói. Từ Cảnh Sơ nói xong quay người rời đi, Hướng Yến Lễ nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Cảnh Sơ, “Chậc chậc” hai tiếng.

Trước khi quay về phòng, Từ Cảnh Sơ ở bên ngoài lấy hai bình nước mà mấy cái bánh mì, sau khi đi vài bước thì nghĩ nghĩ, rồi lại quay lại lấy ra mấy viên kẹo đường từ trong thùng.

Tưởng Phục gọi Từ Cảnh Sơ lại, đưa cho anh một tấm thảm, hỏi: “Anh ngủ ở phòng nào?”

Từ Cảnh Sơ nghĩ nghĩ, nhận lấy thảm: “Cùng phòng Văn Chung.”

Người của tiểu đội không ít, phòng không đủ, thành viên quan hệ tốt ngủ chung một phòng rất bình thường, nhưng Từ Cảnh Sơ nói ngủ chung với Văn CHung một phòng thì không còn bình thường nữa.

Tưởng Phục buồn bực: “Anh ngủ với cậu ấy một phòng làm gì, phòng của tôi to, anh ngủ cùng với tôi đi.”

Nói rồi, hai tay Tưởng Phục bất an đong đưa, cẩn thận quan sát sắc mặt Từ Cảnh Sơ, nhưng đợi nói xong, cũng không thấy trên mặt Từ Cảnh Sơ có biến hóa gì.

“Không cần.” Từ Cảnh Sơ nhàn nhạt nói, cầm thảm lông đi.



Mắt Văn Chung còn chưa mở, trước đó đã cảm nhận thấy cả người không ổn, cơ bắp bị kéo căng quá mức vô cùng nhức mỏi, đặc biệt là eo, cực kỳ đau đớn.

“Tỉnh rồi?” Giọng nói của 01 vang lên trong não.

Văn Chung cả người giật mình hoàn toàn tỉnh lại, phản xạ có điều kiện bật dậy, giật mạnh đến eo: “Shh!” Cậu đỡ eo, từng mảnh kí ức toàn bộ hiện lên, trong đầu từng hình ảnh khiến người mặt đỏ tai hồng như phim điện ảnh xẹt qua.

Tấm màn che kín, chắn đi gần hết ánh sáng, chìm vào yên lặng.

Văn Chung load chừng một phút, lẩm bẩm nói: “Phải làm sao đây?”

01 nói: “Cốt truyện chưa có toang.”

Văn Chung nằm trên giường, định giơ tay lên che mắt, lại nhìn thấy trên cánh tay từng vết đỏ cùng dấu hôn rõ ràng, lập tức bỏ tay xuống, thở dài một hơi. Dư quang liếc thấy bánh mì, nước, còn có kẹo ở bên gối, Văn Chung quyết định trước lấp đầy bụng đã, chầm chầm ngồi dậy cầm lấy bánh mì xé ra ăn.

“Bây giờ giá trị thù hận là bao nhiêu?” Văn Chung hỏi.

01: “30”

“30?!” Văn Chung kinh ngạc, nuốt không nổi miếng bánh mì trong miệng: “Tôi bị anh ta chơi một trận như vậy, sao lại còn tăng!”

Tuy rằng giá trị thù hận tăng là tốt, nhưng Văn Chung cảm thấy có chút tủi thân.

01 muốn nói lại thôi, muốn nói tối quá Từ Cảnh Sơ canh cả tối, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn im miệng.

Oán giận ăn bánh mì xong, Văn Chung lại vặn nắp uống nửa bình nước, giống như để hả giận. Cậu vặn nắp lại để sang một bên, bỏ tấm thảm lông trên người ra, tính xuống giường ra ngoài xem. Nhưng chân vừa đặt xuống đất, cậu tức thời cứng đờ ở đó.

01: “Sao vậy?”

Văn Chung không nói câu nào, mặt và cổ mắt thường có thể thấy dần đỏ lên, dưới thân truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, chất lỏng chảy ra, từ bắp đùi chảy xuống.

Con! Mẹ! Nó!

“Cậu, cậu tạm tắt máy đi.” Văn Chung đỡ giường, run giọng nói.

01 không hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Văn Chung cầm lấy nửa bình nước uống dở, lại nhìn xung quanh, đừng nói khăn giấy, đến cả đồ để lau cũng không có. Cậu cắn rằng, cởϊ qυầи mình ra, đôi chân thon dài lại đầy những vệt đỏ, Văn Chung không dám nhìn nhiều, tức tốc làm ướt tay lau lau hạ thân xong không dám động vào nữa. Hơi đứng thẳng lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng sẽ chảy ra, Văn Chung không khỏi kẹp chặt lại, mặc lại quần.

Làm xong những cái này, Văn Chung cảm thấy bản thân vì cái nhiệm vụ này mà bỏ ra quá nhiều. Cậu đi giày, thuận tay cầm lấy viên kẹo, xé vỏ cho vào miệng, mở cửa ra ngoài.

Ngoài phòng là Tưởng Phục và đội viên hệ chữa trị ở lại sắp xếp vật tư.

Văn Chung đến gần nhìn một vòng, hỏi: “Bọn họ đều đi rồi?” Trong phòng không có gương, Văn Chung không biết dấu hôn trên cổ mình có bao nhiêu bắt mắt.

Tưởng Phục vẫn luôn không thích Văn Chung, hắn thích Từ Cảnh Sơ, trước kia thái độ của Từ Cảnh Sơ lạnh lùng với Văn Chung thì không nói, nhưng tối qua Từ Cảnh Sơ vậy mà ôm Văn Chung trở về, hai người còn ở trong cùng một phòng cả buổi tối. Cộng thêm vết tích trên cổ thiếu niên lộ ra, Tưởng Phục không thể không nghĩ nhiều.

Một thành viên khác thấy Tưởng Phục im lặng, Văn Chung hỏi không ai đáp, chỉ có thể căng da dầu nói: “Đi được một lúc rồi…Văn thiếu gia đói chưa? Ở đây có đồ ăn.”

Hắn vừa nói vừa lấy bánh mì trong thùng ra, nhưng tay lại bị Tưởng Phục giữ lầy.

Văn Chung nhướng mày, sau đó nghe được Tưởng Phục nói: “Lương thực không đủ, phải để lại chia cho những thành viên ra ngoài ăn.”

“Nhưng mà…” Lời nói của người nọ bị lực đạo ngày càng nặng trên tay cahwnj lại.

Văn Chung: “...”

Cậu lười để ý đến hành vi của Tưởng Phục, thuận miệng nói: “Tôi không đói.”

Tưởng phục nhẹ hừ một tiếng thu tay lại, thành viên kia không có cách nào, vùi đầu làm việc của mình.

Văn Chung lượn một vòng, nhân lúc Tưởng Phục tạm thời rời khỏi tiến đến bên cạnh một thành viên, hỏi: “Có nước và khăn lông không?”

“Khăn có, nước chỉ có nước uống. Phòng này cắt nước từ trước rồi, trong đội có người dị năng hệ thủy, nhưng hôm qua mọi người quá mệt, không có tinh lực làm nhiều như vậy, chắc phải đợi bọn họ hôm nay quay về mới có nước.”

Không có nước không thể tắm, Văn Chung chỉ cần khăn lông.