Chương 27: “Bôi thuốc chưa?”

Nội dung cốt truyện không nhắc nhiều đến căn cứ thứ ba này, Văn Chung nhìn lướt qua một lần là đóng lại. Cậu nằm dài trên giường, eo nhức mỏi từng cơn từng cơn, Văn Chung sờ vào eo tính xoa xoa một chút, bỗng mu bàn tay lại đυ.ng phải cái gì đó lạnh lạnh.

Cậu lật tay cầm lấy thứ đó, tức khắc mở to mắt.

Tuýp thuốc mỡ của Từ Cảnh Sơ lấy về không biết từ khi nào lại rơi từ trong túi quần cậu ra, rơi ở trên lưng. Cậu nhìn nhìn chữ trên đó — trị sưng đỏ, nhiễm trùng… Cảm giác tuýp thuốc càng bỏng tay. Vậy nên Văn Chung mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, ném tuýp thuốc vào, kéo chăn trùm đầu tiếp tục ngủ.

Vừa nhắm mắt là ngủ đến buổi chiều, tiếng gõ cửa làm cậu thức giấc.

Văn Viễn Hạc gõ hai lần rồi đẩy cửa vào phòng, vừa thấy trên giường phồng lên một nhúm, hoit: “Văn Chung? Con vẫn đang ngủ à?”

Văn Chung lơ mơ mở nửa mắt ra nhìn về phía cửa, ngẩn ngơ nhìn thấy ở cửa có hai bóng người, theo bản năng cho rằng mình hoa mắt, lại trùm chăn lên, giọng nói mơ hồ: “Con ngủ thêm lát nữa rồi dậy.”

Văn Viễn Hạc tựa hồ nói với bên ngoài cửa một câu, Văn Chung không nghe rõ, sau một câu đó mới nói với vào trong phòng cậu: “Lát con dậy xuống ăn cơm, nhà mình có khách đến.”

Nói xong, Văn Viễn Hạc nói với người phía sau: “Chúng ta qua thư phòng trước đi.”

Văn Chung lộ ra nửa đầu, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc “Ừm” một tiếng. Mày cậu nhíu vào một chút, cho rằng tai mình cũng có vấn đề rồi.

Văn Viễn Hạc đóng cửa phòng lại, nhìn về phía người thanh niên áo đen, lộ ra một nụ cười hiền hòa: “Chê cười rồi.”

Người kia thu lại tầm mắt, chậm rãi cong khóe miệng: “Không sao.”

Văn Chung lại ngủ thêm chút rồi mới dậy, nhớ đến trong nhà có người đến, cậu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi mới ra ngoài.

Dưới tầng, dì đã đem hai món rau trộn chuẩn bị xong bày lên bàn.

Văn Chung từ tủ đồ ăn vặt lấy ra một túi bánh mở ra, vừa cho vào miệng vừa hỏi: “Dì à, ai đến nhà mình vậy?”

Dì lau tay, nghĩ hai giây, lắc đầu: “Không biết nữa, dì chưa gặp người này.”

“Chưa từng gặp?” Văn Chung ngẩn ra.

Vậy thì không phải Hướng Yến Lễ, nếu như là Hướng Yến Lễ, dì chắc chắn sẽ biết.

Cậu lại nghĩ đến giọng nói lúc nãy nghe thấy, nhưng sao có thể chứ? Từ Cảnh Sơ sao có thể đến đây?

Còn đang suy nghĩ, cầu thang tầng hai truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng của Văn Viễn Hạc, nghe ra vô cùng vui vẻ, một bên bước đi một bên cùng người khác nói chuyện, muốn mời người ở lại ăn bữa tối.

Văn Chung nhai bánh trong miệng đi qua xem, người phía sau Văn Viễn Hạc rất nhanh đã xuất hiện trước mắt. Vẻ mặt cậu cứng đờ, ánh mắt khϊếp sợ nhìn về phía cầu thang.

Người kia thân hình cao gầy, mặc một thân màu đen, da màu trắng lạnh, tóc mái hơi dài xõa xuống trước trán, bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại giống như được phác họa qua, đẹp đến cực hạn.

Từ Cảnh Sơ nhấc mí mắt yên lặng đối diện với ánh mắt của Văn Chung, đuôi mắt thoáng cong xuống, mang theo ý cười như có như không.

Thấy hai người đi ra, dì vội vàng vào bếp bưng đồ ăn nóng hổi ra: “Còn một món ở trong nồi.”

Văn Viễn Hạc tiếp đón Từ Cảnh Sơ qua bàn ăn ngồi: “Không gấp không gấp, Văn Chung, con tiếp Cảnh Sơ một chút, cha đi xử lý việc gấp một lát.”

Văn Chung vừa kinh ngạc vừa hoang mang.

Văn Viễn Hạc và Từ Cảnh Sơ gặp nhau có mấy lần chứ, sao có thể gọi Cảnh Sơ Cảnh Sơ như vậy chứ.

Nhân lúc Văn Viễn Hạc vào thư phòng, Văn Chung buông gói bánh xuống ngó lại gần, kéo Từ CẢnh Sơ qua một bên, hỏi: “Sao anh lại tới đây? Chuyện gì vậy?”

Từ Cảnh Sơ giơ tay, động tác rất tự nhiên lau vụn bánh bên khóe miệng Văn Chung, nhẹ giọng giải thích: “Cha em gọi tôi đến.”

Văn Chung cảm nhận được bên miệng nhột nhột mà ấm áp, hỏi tiếp: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Từ Cảnh Sơ hỏi gì đáp nấy: “Ông ấy gọi tôi đến hỏi rõ việc tối qua em bị bắt nhốt.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ông ấy muốn tôi nuốt chuyện này xuống bụng, không được để người khác biết.”

“Hết rồi?” Văn Chung nói.

Từ Cảnh Sơ gật đầu: “Hết rồi.”

Chỉ là Văn Chung vẫn hiểu được, dù sao mấy chuyện “lông gà vỏ tỏi” sao có thể so sánh với việc hợp tác của hai căn cứ cơ chứ?

“Bôi thuốc chưa?” Từ Cảnh Sơ thấy Văn Chung không còn câu hỏi nào, hỏi ngược lại.

Văn Chung hơi ngẩng đầu, chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra thuốc Từ Cảnh Sơ nói là cái gì: “Bôi, bôi rồi, vừa về là bôi rồi.”

Từ Cảnh Sơ giống như xác nhận, lại hỏi lần nữa: “Thật không?”

Văn Chung sau cổ cứng đờ, vừa gật đầu vừa trả lời: “Thật mà, thật mà.”

Từ Cảnh Sơ nói: “Lát nữa tôi muốn xem một chút.”

Tuy rằng anh nói “Muốn xem một chút”, dùng một loại giọng điệu trưng cầu ý kiến, nhưng Văn Chung lại cảm thấy khó từ chối được. Cậu căng da đầu, định tạm thời có lệ cho qua, nhỏ giọng nói: “...Đợi lát nữa nói.”

Từ Cảnh Sơ vừa nghe, rũ mi mắt xuống, đầu cũng hơi gục xuống, giọng nói không hiểu sao có chút trầm thấp, rất thất vọng: “Được rồi.”

“...” Văn Chung nóng đầu, buột miệng nói: “Thật, thật ra tôi chưa bôi, không xem được.”

Khóe miệng Từ Cảnh Sơ khẽ động: “Thế bây giờ bôi đi.”

“Bây giờ?!” Văn Chung vội vàng nhìn xung quanh. Dì vẫn còn trong phòng bếp, Văn Viễn Hạc trong nhất thời sẽ không ra khỏi thư phòng.

Lần đầu tiên Văn Chung nhìn Từ Cảnh Sơ thì cả thấy, người này giống như một cao mèo cao ngạo, đối với ai cũng đều hờ hững, chuyện gì cũng không liên quan đến anh. Nhưng tiếp xúc với Từ Cảnh Sơ mấy lần, Văn Chung lại cảm thấy Từ Cảnh Sơ thật ra là một con hồ ly biết lừa người, thủ đoạn vô cùng cao siêu, hai ba câu là có thể quay người ta vòng vòng.

Giống như bây giờ, giống như Văn Chung dù có làm gì, nói gì cũng đều sẽ bị Từ Cảnh Sơ lừa vào tròng, mơ màng hồ đồ dẫn Từ Cảnh Sơ vào phòng mình, kéo ngăn tủ đầu giường ra, cho Từ Cảnh Sơ xem tuýp thuốc nằm trong đó.

Văn Chung ngồi xổm trên đất, ngửa đầu nhìn về phía Từ Cảnh Sơ: “Bây giờ tôi bôi, giờ anh yên tâm rồi chứ.”

Người thiếu niên vừa rời giường, đầu tóc còn có chút rối, như vậy ngửa đầu nhìn người, tròng mắt đen nhánh.

Từ Cảnh Sơ cúi đầu đối mắt với Văn Chung: “Ừ.”

Vậy nên anh quay lưng lại, hiện nhiên là muốn Văn Chung ở trong này bôi thuốc. Văn Chung lần đầu làm chuyện này, động tác cứng đờ ngồi bên giường cởϊ qυầи tự mở chân ra.

Thuốc mỡ từ tuýp thuốc kia rất trơn, Văn Chung nhanh chóng xoa lên nơi dưới thân mà mình không thấy rõ được. Thực ra phía trước phía sau hai cái huyệt đều sưng đỏ, hai mép thịt nóng nóng, sưng to, ma sát vào vừa rát vừa đau. Văn Chung cắn răng, xoa thuốc ra khắp tay, bôi rất nhiều lên hạ thân, thuốc lạnh băng, cậu theo bản năng rùng mình một cái.

Tốt ở chỗ thuốc này khô rất nhanh, Văn Chung rút hai tờ giấy ra lau tay, sau đó vặn tuýp thuốc lại, mặc lại quần mình: “Tôi bôi xong rồi.”

Bây giờ không khí ngập tràn mùi thuốc nhàn nhạt.

Từ Cảnh Sơ “Ừm” một tiếng.

Văn Chung ném tuýp thuốc vào lại tủ, nhấc chân ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Thuốc này lạnh quá.”

Từ Cảnh Sơ dừng ở phía sau Văn Chung, ánh mắt đen tối.

Văn Chung vươn tay mở cửa phòng, cửa vừa mở được một chút, sau người đột nhiên thò ra một cánh tay chống vào cửa.

Ầm một tiếng, cửa bị đóng lại.

“Hửm?” Văn Chung khó hiểu quay đầu.

Từ Cảnh Sơ đứng phía sau Văn Chung, bóng phản xạ xuống che lấp toàn bộ thiếu niên: “Đợi lát rồi ra, tôi muốn…”

Những lời còn lại bị răng môi giao triền che mất.

Nửa khuôn mặt Văn Chung bị tay Từ Cảnh Sơ nâng lên, đôi môi ấm áp áp lên. Đầu lưỡi giống như thực vật dây eo, cạy hàm răng của cậu chui vào trong, quấn lấy đầu lưỡi Văn Chung mυ"ŧ mát. Môi lưỡi ẩm ướt liều mạng quấn lấy nhau, Văn Chung bị Từ Cảnh Sơ đẩy dựa vào cửa, giống như một con cá bị bắt lấy, giãy giụa thế nào cũng đều chỉ là phí công vỗ vỗ đuôi cá trơn tuột.

Từ Cảnh Sơ hôn mạnh bạo, đầu lưỡi dính dớp, thân mật liếʍ láp hết thịt mềm trong miệng Văn Chung, lại ngậm lấy đầu lưỡi Văn Chung hút vào miệng mình. Miệng Văn Chung bị mở ra, trong miệng vừa ướt vừa trơn, Từ Cảnh Sơ liếʍ đầu lưỡi của cậu, sau đó đem lưỡi mình chèn vào trong miệng Văn Chung quấn quýt.

Nước bọt dính dớp trơn trượt, họng Văn Chung dần nóng lên, hô hấp có chút không thoải mái, cậu phát ra giọng rên trầm thấp từ mũi. Máu trong người lưu động nhanh chóng, tứ chi Văn Chung trở nên mềm nhũn, Từ Cảnh Sơ chen một chân chen vào giữa hai chân Văn Chung cọ lên, huyệt thịt ở trên, bị ép đến mềm mụp.

Răng môi Văn Chung tê dại: “Nhẹ một chút… nhẹ một chút” Giọng của cậu ngọt nị, giống như được rót nước đường ngọt nị nào đó, đầu lưỡi và miệng mềm như bùn vậy.

Từ Cảnh Sơ đỡ Văn Chung, một tay khác không thành thật tiến vào trong quần áo của thanh niên, da thịt trần trụi dính một lớp mồ hôi mỏng. Tay anh tựa vào xương sườn Văn Chung, ngón cái cọ qua cọ lại viên sữa phình lên của Văn Chung.

Một cổ chua xót truyền dọc theo yết hầu, Văn Chung da đầu tê dại, đứt quãng hừ ra tiếng, hít luồng không khí nóng bỏng lọt qua kẽ răng, tim đập như trống sấm.

Trong miệng Từ Cảnh Sơ tràn ngập mùi kem đánh răng của Văn Chung còn có một chút vị ngọt bánh quy, anh nửa híp mắt, khóe mắt hẹp dài lại tràn ngập sự xảo quyệt không thể khống chế. Hàm răng gặm cắn, môi dán hôn, đầu lưỡi mυ"ŧ liếʍ, còn có liên tục phát ra tiếng nước nhóp nháp, đều làm cho động tác của Từ Cảnh Sơ trở nên mạnh bạo hơn.

Anh liếʍ núʍ ѵú phì phì của Văn Chung, dùng ngón tay gẩy gẩy, dùng chiếc lưỡi khô khốc hút chất lỏng trong miệng Văn Chung, tầm mắt, thính giác, xúc giác đều bị Văn Chung cắt đứt. Cánh tay, cổ tay bàn tay đều kéo mở màu gân mạch, anh không ngừng chơi núʍ ѵú của Văn Chung, vừa lòng mà nghe Văn Chung phát ra tiếng thở hổn hển và hô đau, sau đó không quan tâm mà vuốt ve dọc theo vòng eo thon thả của thiếu niên.

Chân của Văn Chung đã sớm mềm xuống, ngồi ở trên đùi Từ Cảnh Sơ, thuốc mỡ vẫn còn tỏa ra từng luồng lạnh lẽo. Từ Cảnh Sơ kéo quần ngủ của Văn Chung, đưa bàn tay nóng hổi của mình vào giữa hai chân Văn Chung, ngón tay nóng rực và lòng bàn tay dính vào phần thịt mềm mại.

Văn Chung nhíu chặt mi, “Ưm, không…” Cậu mâu thuẫn mà cảm thấy vừa lanh vừa nóng, Từ Cảnh Sơ chạm vào phần thịt mềm mại trong tay, anh không kìm được sức lực, kéo môi âʍ ɦộ chín rục, những ngón tay xuyên vào lỗ thịt tròn trịa, âʍ đa͙σ nóng ẩm ngoan ngoãn mυ"ŧ những ngón tay xâm nhập.

“Đau, chờ một chút, đừng cắm.” Văn Chung khó chịu mà từ chối, phía dưới của cậu thật sự không được nữa, Từ Cảnh Sơ cứ nhét ngón tay vào là sẽ có cảm giác đau đớn.

Cậu run chân nhẹ, “Đủ rồi đủ rồi.”

Từ Cảnh Sơ lại trượt trái cổ, liếʍ mở khóe miệng Văn Chung, giọng nói hàm hồ: “Để tôi nhìn xem.”

Văn Chung cong lưng, Từ Cảnh Sơ rút ngón tay rồi dùng lòng bàn tay hơi thô ráp xoa xoa huyệt của Văn Chung. Tiếng nước nhom nhớp uốn lượn truyền vào tai, ý thức dễ bảo mà chìm nổi, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến một tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân của Văn Viễn Hạc.

Văn Chung cả người giật mình một cái, tỉnh táo lại, vộ vội vàng duỗi thẳng chân đẩy vai Từ Cảnh Sơ, “Ngừng một chút, phải đi ra ngoài rồi!”