Chương 46

Tang thi cao cấp đã bị tiêu diệt khiến cho đám tang thi cấp thấp xung quanh vốn đang hướng ba người vây công giờ tán loạn, chúng mù quáng tiếp tục du đãng. Nghiêm Chính và Lương Bình đè thấp thân thể, chạy nhanh tới chỗ Diệp Chi Châu.

Chỉ trong chớp mắt, Lương Bình đã xông tới phía sau Diệp Chi Châu, một tay đoạt người, một tay cầm dao giải phẫu, hướng người đàn ông kia đâm tới. Nghiêm Chính tới sau một bước, dao quân dụng trong tay cũng đâm tới, hoả diễm quanh thân đồng thời dâng lên, mang theo nhiệt khí hừng hực.

"Có chút ý tứ." Người đàn ông hừ một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, một cơn gió lớn xông tới, tiếng kim loại đυ.ng nhau vang lên chói tai vô cùng. Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn lại, thấy dao giải phẫu của Lương Bình bị một cây đũa kim loại trong tay người đàn ông chặn lại, lưỡi dao vừa vặn cắm ở vị trí hoa văn xoắn ốc trên đũa, thoạt nhìn vô cùng buồn cười. Lại nhìn bên kia, hoả diễm mặc dù bị gió thổi bay, dao quân dụng lại đâm lên áo khoác của người đàn ông cao gầy. Đương lúc Diệp Chi Châu cho rằng Nghiêm Chính tấn công hữu hiệu, roẹt một tiếng, áo khoác bị xé rách, vạt áo bị gió thổi bay lên, lao tới trước mặt Nghiêm Chính.

Là một kẻ khó chơi!

Nội tâm cậu chìm xuống, vội vàng thu hồi lưới tinh thần lực, biến tinh thần lực thành đám châm nhỏ như sợi tóc, hướng đại não người đàn ông cao gầy này đâm mạnh xuống, đồng thời hai tay cũng động, một tay chọc lên mắt hắn, một tay đánh xuống ngực hắn, thân thể thuận theo lực đạo của Lương Bình mà ngửa ra sau, nhấc chân, đoạn tử tuyệt tôn cước!

Người đàn ông cao gầy bị cậu bất ngờ công kích làm cho cả người cứng đờ trong nháy mắt, nghiêng người né tránh, ôm ấp cũng buông lỏng, nhưng tay vẫn bắt được tay cậu, kéo mạnh về hướng của mình. Tinh thần lực nhỏ mảnh đã sắp đâm tới, hắn giống như cảm giác được, con ngươi vàng sẫm co rụt lại, một luồng tinh thần lực không tính là cường đại cấp tốc trải ra, hình thành nên một vòng bảo hộ mỏng manh, đem châm tinh thần lực ngăn ngoài đại não.

Hai cỗ tinh thần lực dùng phương thức không hề ôn hoà mà đυ.ng nhau, hai người đồng thời rên lên một tiếng, cuồng phong quanh thân hắn hơi yếu đi, bàn tay kéo Diệp Chi Châu cũng buông lỏng, Lương Bình cướp cơ hội ôm cậu lùi nhanh, Nghiêm Chính cũng nhân đó tấn công lần nữa.

"Mau ngừng tay!" Diệp Chi Châu nhịn đau hốt hoảng hô lớn, thân thể hành động nhanh hơn cả trí não nhào tới chỗ Nghiêm Chính: "Đồng đội, không được động thủ!"

Nghiêm Chính nghe thế hơi dừng lại thế công, người đàn ông kia cũng nhân cơ hội lùi lại, Lương Bình tiếp tục kéo Diệp Chi Châu về phía mình.

Cục diện hiện rơi vào thế đối lập quỷ dị.

Tinh thần lực trải qua tiếp xúc ngắn ngủi liền nhanh chóng dung hợp quấn quýt với nhau, trong đầu nổi lên cảm xúc hân hoan vui sướиɠ, tinh thần lực của đối phương phân ra vài sợi nhỏ, thân mật cọ cọ mặt cậu.

Quả nhiên... Diệp Chi Châu dở khóc dở cười lau mặt, vỗ vỗ động viên Lương Bình và Nghiêm Chính còn đang khẩn trương bên mình, nhìn người đàn ông bên kia chậm rì rì chuyển động, quan sát kỹ hắn từ trên xuống dưới một lần, nhịn không được bật cười: "Trước đừng động thủ đã, hai người này là đồng bạn của em. Còn có, anh tên gì?"

Người đàn ông cao gầy nghi hoặc nhìn cậu, không tự chủ được bước lên trước vài bước, giơ tay bưng trán: "Ta tên gì..." Hắn tự lẩm bẩm vài câu, biểu tình lúc mờ mịt lúc bình tĩnh, trong mắt màu sắc lúc đậm lúc nhạt, ngón tay không tự chủ được đè mạnh cái trán, dùng sức đến đỏ bừng da thịt. Tang thi xung quanh dường như cũng bị hắn ảnh hưởng, dần dần trở nên nóng nảy, phát ra tiếng gào thét trầm thấp.

"Không, không nên tự tổn thương chính mình!" Diệp Chi Châu nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía, nhớ tới những gì thấy được trước đó, cảm giác mừng rỡ vì gặp được người yêu thoáng chốc bay hết, chỉ còn lại lo lắng khôn cùng: "Anh có phải là bị tang thi cắn hay không? Mau tới đây, em đút anh uống thuốc." Mặc dù không có thuốc phòng chống bệnh độc, nhưng Tẩy Tuỷ đan hẳn là có thể đem thi độc ép ra đi, cũng không thể để tình huống người yêu biến xấu được.

"Thuốc?" Hắn nghe thế lại đột nhiên dừng động tác, biểu tình bình tĩnh lại, thả tay xuống, chậm rãi moi ra một ống kim tiêm trong túi áo, thuần thục mở ra đâm vào cánh tay, thoả mãn than thở: "Phải rồi a, ta tới là để tìm máy làm thuốc nha!"

Nghiêm Chính và Lương Bình nhìn hành động quỷ dị của hắn, không nhịn được siết chặt vũ khí.

Nước thuốc màu lam chậm rãi đẩy vào cánh tay, sau đó gân xanh lặn xuống, da dẻ tái nhợt trên mặt lại khôi phục bình thường, con ngươi vàng sẫm càng đậm thêm, dần biến thành màu nâu đậm như người thường, đôi môi tím sẫm lại hồng hào như bình thường, khoé miệng cong lên, hình như là vô cùng vui vẻ.

Diệp Chi Châu trợn mắt há mỏ nhìn biến hoá của hắn, không nhịn được đẩy hai người bên cạnh mình ra, hốt nhiên hỏi: "Anh... anh tiêm vào là cái gì? Vaccine phòng chống bệnh độc tang thi sao?" Này không khoa học nha! Tư liệu nào có viết thế này!!!!

"Không phải." Người đàn ông ném ống tiêm trống rỗng đi, giọng nói cứng rắn lạnh lẽo trở nên ôn nhu, ánh mắt cũng biến thành mềm mại vô hại: "Chỉ là bán thành phẩm thôi. Được rồi, em tới đây, tôi rất thích hương vị trên người em. Ân, còn có dị năng của em." Nói rồi duỗi ngón tay đυ.ng đυ.ng tia tinh thần lực đang thân mật cọ lên mặt mình, vẻ mặt hắn say sưa: "Thật đáng yêu! Rất muốn cạy đầu em ra, xem dị năng hạch của em là gì."

Tia tinh thần lực vèo một cái bị cậu thu hồi lại, cổ họng nuốt một ngụm nước miếng. Người yêu hình như thành biếи ŧɦái rồi, làm sao đây? Rất không muốn nhận thức nha! Nghiêm Chính kiên quyết kéo Diệp Chi Châu còn đang muốn thăm dò hắn lại, Lương Bình trực tiếp phi dao giải phẫu qua.

Người đàn ông cao gầy giơ tay, chuẩn xác bắt được dao đang bay tới, hứng thú vô cùng sờ sờ nó: "Dài hơn! Ưm, không sai, tôi rất thích." Lại ném trả lại bằng tốc độ nhanh hơn, nhìn Diệp Chi Châu: "Tôi tên Trọng Gia Thu, còn em, em tên gì?"

Trọng Gia Thu... Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy trước mắt mọi thứ biến thành màu đen. Tại sao thế giới này người yêu cũng làm pháo hôi? Lại còn là pháo hôi thiên tài cần phải được bảo vệ a! Giữ hai người đang rục rịch muốn tấn công, cậu thở dài, thò đầu bất đắc dĩ nói: "Em là Liễu Thần, anh đừng công kích đồng bạn của em. Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đi vào kho hàng nói nha?" Ngoài này tang thi cứ lởn và lởn vởn, tuy rằng không biết tại sao chúng không công kích bọn hắn – luôn tạo ra thanh âm ồn áo lớn tiếng, nhưng hiệu quả thị giác quả thực không thể chấp nhận được.

Trọng Gia Thu đảo mắt nhìn bàn tay cậu đặt trên vai Lương Bình và Nghiêm Chính, con ngươi hơi chuyển qua màu vàng sẫm, rất nhanh bị đè xuống, mỉm cười: "Được, chúng ta vào kho hàng."

Kho hàng không lớn, bên trong chứa đầy các loại máy móc, Diệp Chi Châu bước qua cửa nhìn cái máy lớn trong góc phòng, không nhịn được bước lên.

Một cơn gió thổi qua, eo hông căng thẳng, thân thể lần nữa rơi vào vòng ôm ấp của Trọng Gia Thu. Bất quá, lần này đối phương ôm ấp ôn nhu hơn nhiều, nhưng lại không thể nói lời mỹ diệu: "Hiện tại, em là của tôi. Còn có, không nên đυ.ng chạm lung tung, biết chưa?"

Diệp Chi Châu dùng ánh mắt ngăn cản Nghiêm Chính và Lương Bình đang muốn xông lên, giơ tay thăm dò đυ.ng chạm bàn tay bên hông mình, duy trì nét mặt ôn hoà, chậm rãi nói: "Anh tới đây cũng là muốn cái máy này đi? Em cũng thế, nghe nói thành phố B có người sắp nghiên cứu ra vaccine phòng chống bệnh độc, nhưng máy móc lại bị hỏng. Em biết nơi này có một cái, nên muốn tới lấy để mang đến thành phố B. Người cần thiết bị này, là anh sao?"

Cánh tay bên hông cậu siết chặt, hô hấp ấm áp từ sau đầu vòng tới lỗ tai: "Em muốn dâng lễ vật cho tôi?"

"Là đưa cái máy này..."

"Thật tri kỉ!" Ngón tay thon dài niết lên cần cổ, mập mờ sờ soạn mấy lần, sau đó dời đi, nặn nặn vị trí sau vành tai cậu, chỉ trỏ: "Nhưng tôi càng muốn chỗ này của em..."

Hô hấp trên mặt từ ấm áp chuyển thành lạnh lẽo, ngón tay trên cổ cũng nhanh chóng biến thành nguội lạnh, Diệp Chi Châu trong lòng căng thẳng, ôm bàn tay hắn nói: "Anh có phải là bị tang thi cắn không? Buông em ra, em lấy thuốc cho anh."

"Không phải bị cắn." Tiếng nói ôn nhu cũng đổi thành cứng rắn lạnh lẽo, giọng điệu tuy tận lực hoà hoãn nhưng thanh quản lại dần mất đi tâm tình nhân loại: "Chỉ là làm chút thí nghiệm trên người thôi. Muốn tiêu diệt một cái bệnh độc vặt, cần phải biết nó rốt cuộc là thứ gì, em nói có đúng không?"

Đúng cái đầu anh! Hoá ra không phải bị tang thi cắn mà là tự mình tìm chết, tự tiêm bệnh độc vào người! Diệp Chi Châu quả thực không biết phải nói gì, tay dùng sức nắm chặt, dường như muốn bóp chết hắn vậy, cả giận nói: "Buông em ra! Em có không gian, có thể giúp anh mang thiết bị về. Sau khi trở về, anh phải nhanh chóng chế ra cái thứ vaccine chết tiệt kia. Em không hề thích cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của anh!"

"Thích sao?"

"Không thích! Anh buông ra!"

Trọng Gia Thu cau mày, chậm rãi buông cậu ra, cúi đầu nhìn tay mình: "Em chán ghét tôi như vậy?"

Diệp Chi Châu tức giận thu thiết bị vào không gian, nguýt hắn một cái, đi tới trước mặt Lương Bình và Nghiêm Chính: "Không nên nói ra chuyện trong người hắn có bệnh độc tang thi, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Các anh trước ra ngoài thu hoạch tinh hạch, nhớ phải ăn thuốc che giấu hơi thở, cũng đừng đi quá xa, tôi..."

Bên hông lại bị người siết lấy, cuồng phong bốc lên cuồn cuộn, tầm mắt vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó gió ngừng, cửa kho hàng đóng sập lại, hai người Nghiêm Chính Lương Bình biến mất.

"Bọn họ đâu rồi?"

Hơi thở lạnh lẽo phun bên cổ, cảm giác nguy hiểm quanh quẩn đâu đây: "Ở bên ngoài." Nơi gáy bị người nhẹ nhàng liếʍ qua, Diệp Chi Châu tê dại da đầu, không tự chủ được cơ thể căng cứng: "Trọng Gia Thu, anh bình tĩnh đi." Cậu cũng không muốn cùng một tang thi có hành động thân mật đến khiêu chiến tâm lý người thường! Quá khó khăn rồi!

"Tôi thích hương vị của em." Cánh tay siết chặt, hô hấp dời lên vành tai: "Cho nên, em cũng phải thích tôi."

Đây là cái logic quỷ gì hả?

Thân thể đột ngột bị xoay lại, Diệp Chi Châu bị ép ngửa đầu ra sau, đối mặt với đôi mắt lại biến thành sắc vàng sẫm, vạt áo bất chợt bị cuốn lên, ngón tay lạnh lẽo thăm dò trượt vào da thịt, ám muội xoa nắn.

"Ấm áp, rất thoải mái." Đầu cúi xuống, giống như sắp hôn vậy...

Tuy rằng khuôn mặt này rất đẹp trai, nhưng nhiệt độ lạnh lẽo thế này, cậu không thoải mái. Diệp Chi Châu trong lòng vô lực phun tào, tay thì tại lúc hắn thả lỏng lực đạo mà nhấc lên, giữ chặt mặt hắn, cố quên đi xúc cảm lạnh giá trên lưng, nhìn thẳng vào mắt hắn gằn từng chữ: "Anh xác định là anh cứng được?" Theo cậu biết, chỉ cần lây nhiễm bệnh độc tang thi, thân nhiệt liền hạ thấp xuống gần về 0, mà cái khúc bên dưới kia, giống như... hẳn là... không dùng được???

Trọng Gia Thu động tác cứng đờ, bàn tay chui trong quần áo cậu chậm rãi rút ra, sắc vàng càng thêm đậm lại, đôi mắt híp lại, càng thêm nguy hiểm: "Em đang hoài nghi tôi không được?"

Diệp Chi Châu cúi đầu, nhìn nửa người dưới không hề phản ứng của hắn, nhún vai một cái. Vừa rồi cậu còn hoài nghi, hiện tại liền xác định rồi, tang thi quả nhiên không được.

"Liễu Thần!" Hắn lần thứ hai đút tay vào túi áo khoác, móc ra ống kim tiêm màu lam, thuần thục mở ra đâm vào cánh tay: "Em nhất định phải chết!"

Cuồng phong thổi quanh thân hai người, tiếng vải vóc bị xé tan vang lên liên tục, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, vài miếng vải nhìn rất quen mắt bay qua bay lại trước mặt. Cúi đầu nhìn, da thịt cậu đã "thân mật tiếp xúc" với không khí rồi.

"Trọng! Gia! Thu!"

Cửa kho hàng đột nhiên bị phá nát, một đám người ồ ạt tiến vào, đi đầu là một thanh niên bốn mắt nhã nhặn bị tình hình bên trong doạ ngẩn người, lo lắng trên mặt cứng lại, không nhịn được dụi dụi hai mắt: "Lão...lão đại, anh đang làm gì thế?"

.........