Chương 33

Lôi Bảo Phi vẻ mặt đen thui lập tức rời khỏi, đồ ăn không động, rượu cũng đẩy ra, ngữ khí nghiêm nghị khuyên An Thành Kiệt làm người nên sống thành thật hơn. An Thành Kiệt có chút không hiểu, không biết tại sao sau khi y giới thiệu một chút đồ ăn mới mẻ, nhắm rượu bàn bạc về chuyện phát triển trong tương lai, đối phương thế nào lại phất tay rời đi.

Chưởng quỹ bị khách quý đột ngột bỏ đi doạ sợ, đứng ngoài cửa thò đầu vào hỏi: "Lão bản, đồ ăn trong bếp... còn cần bưng ra không?"

"Không cần!" An Thành Kiệt cáu kỉnh nói, cau mày quét mắt nhìn nguyên liệu đồ ăn trên bàn, phiền muộn lại nghi hoặc. Thái độ Lôi Bảo Phi hôm nay hết sức kì quái, câu nói kia cũng không đầu không đuôi, chẳng lẽ cổ nhân đều là hỉ nộ vô thường vậy sao?

Đang do dự không biết có nên đuổi theo Lôi Bảo Phi hay không, đột nhiên một tiểu nhị tông cửa chạy vào, tay cầm giỏ trúc nhỏ có chút quen mắt, hoang mang vội vã nói: "Lão bản, không xong rồi, phố Nam bên kia có một tửu lâu mới mở cũng bán lẩu, giá cả thấp hơn chúng ta những một nửa, mà còn công bố ra ngoài thực phương và phương pháp chế biến. Hôm nay chính là ngày họ khai trương, còn đưa ra nguyên liệu làm lẩu."

Y nghe tiểu nhị nói, vẻ mặt thay đổi, lập tức cầm giỏ trúc tiểu nhị đưa đến, mở ra nhìn đồ vật bên trong và thư tín, ngón tay cầm bức thư vo lấy tờ giấy mỏng, trong đầu như bị cây búa nện thật mạnh, không biết phải nghĩ gì, theo bản năng hỏi: "Tửu lâu kia ở đâu? Tên gì? Là ai mở?"

"Là nhà chính giữa phố, gọi là Xuyên Việt, nhưng không biết lão bản là ai, chưởng quầy nơi đó cũng rất lạ mặt, không biết lai lịch." Tiểu nhị đem chuyện mình nghe được nói ra, thấy An Thành Kiệt cũng không có chủ ý gì, càng hoảng hơn: "Lão bản, chúng ta bây giờ nên làm gì?" Tửu lâu chỉ một chút nữa sẽ khai trương, món ăn chiêu bài lại bị người khác dùng trước, nên làm sao mới ổn đây.

Xuyên Việt tửu lâu, xuyên việt... An Thành Kiệt cả người run lên, suýt nữa đánh rơi giỏ trúc trong tay, lòng nặng trĩu, có kích động muốn gặp lại đồng hương, nhưng càng thấy kinh hoảng nếu như ưu thế xuyên việt bị cướp mất. Lẩu, xuyên việt... Mấy chuyện này rốt cuộc là trùng hợp hay là đối phương đang ám chỉ cho mình?

Diệp Chi Châu mang theo Yến Minh Vĩnh trở về Trấn Quốc công phủ, chuẩn bị cùng người nhà và người yêu ăn lẩu. Trong lúc chờ đợi Trường Thuận Trường Phúc chuẩn bị đồ ăn, cậu đem Yến Minh Vĩnh dắt vào một phòng khách nhỏ, nhét cho hắn một quyển sách: "Minh Vĩnh, ngươi chờ ta một chút, ta đi gọi đại ca ta tới. Hôm nay đại ca vừa vặn ở nhà, ta cũng muốn cho ca thử một chút đồ ăn mới mẻ." Thuận tiện rửa não cho hắn ta luôn!

Yến Minh Vĩnh nụ cười dần nhạt đi, ánh mắt trầm xuống: "Ngươi rất thích đại ca ngươi?"

Mắt thấy hùng hài tử này lại bắt đầu phát bệnh, Diệp Chi Châu bất đắc dĩ liếc một cái, khom lưng bẹp một cái lên mặt hắn, xoa tóc hắn: "Nghe lời, cơm nước xong ta sẽ mang ngươi đến chỗ lạ chơi một chút, hiện tại đọc sách trước đi."

Chỗ bị hôn trên mặt không tự chủ được nóng lên, đồng tử Yến Minh Vĩnh hơi sáng lên, lại khống chế không biểu hiện ra sự kích động của mình, nghiêm mặt nói: "Theo ý ngươi lần này."

Cậu buồn cười bóp bóp cái mặt nghiêm túc của hắn, bẹp một cái nữa rồi mới quay người rời đi. Người yêu trở thành thằng nhóc, chơi trò dưỡng thành cái gì, quá tuyệt vời rồi!

Nguyên liệu nấu ăn vừa chuẩn bị tốt, Diệp Chi Châu liền dẫn An Thành Thắng trở lại. Yến Minh Vĩnh đặt sách xuống, tự đẩy xe lăn ra ngoài nhà, không nhìn đến An Thành Thắng bên đó mà hướng Diệp Chi Châu vươn tay: "Nhạc Nhạc, ngực ta đau."

Diệp Chi Châu quả nhiên bị lừa, vội vàng chạy tới vuốt ngực hắn, liến thoắng nói: "Dược hoàn đâu rồi? Không phải đã nói ngực đau liền phải uống một viên sao?" Thân thể người yêu đời này quá yếu đuối, hệ thống cho thuốc lại toàn là kiểu tác dụng nhanh, cậu không dám trực tiếp cho hắn, liền đem thuốc ôn dưỡng thân thể pha loãng ra, làm thành những viên tiểu dược hoàn, để hắn khi không thoải mái thì uống một viên.

"Để trên người Đức An rồi, quên cầm tới." Yến Minh Vĩnh vô cùng hưởng thụ cậu quan tâm, ỷ vào Đức An không có bên người liền trợn mắt nói dối, còn liếc liếc An Thành Thắng, ngoắc ngoắc môi: "Chỉ là có chút không thoải mái thôi, không có chuyện gì, ăn cơm trước đã, không nên để đại ca chờ lâu."

An Thành Thắng bị ánh mắt khıêυ khí©h của hắn làm nổi giận, nghe hắn học theo đệ đệ mình gọi đại ca, cả người hắn ta đột nhiên cảm thấy thoải mái đến vi diệu, nhưng tốt xấu gì còn nhớ đến thân phận đối phương, cũng kiêng kỵ đồ vật đối phương cầm trong tay. Hắn ta kiến thiết một lần tâm lý của mình, chắp tay thi lễ, không quá tình nguyện nói: "Không nghĩ đến Bát hoàng tử cũng ở đây. Tính tình tiểu đệ có chút hoạt bát, đã để ngài phí tâm."

Yến Minh Vĩnh nở nụ cười, không thấy biểu hiện có chút điên loạn như lần đầu gặp nhau, trái lại mang theo phong tư quý phái: "Nhạc Nhạc rất tốt, ngươi có một đệ đệ tốt."

An Thành Thắng cũng nhoẻn miệng, tựa tiếu phi tiếu: "Đông đảo chúng huynh trưởng của điện hạ cũng không sai."

Bùm bùm bùm – Giữa hai người phảng phất như bốc lên tia lửa điện vô hình.

Thấy bọn họ như vậy, Diệp Chi Châu liền biết biểu hiện vừa rồi của Yến Minh Vĩnh đều là giả bộ, liếc mắt rút lại tay mình, tự mình đặt mông ngồi xuống, vung đũa gắp thịt: "Các ngươi chậm rãi tán gẫu, ta rất đói, không bồi tiếp các ngươi."

Hai người vốn đang dùng mắt tranh đấu, thấy cậu sinh khí, lập tức thu lại tâm tình, thành thật ngồi xuống. Yến Minh Vĩnh nhanh chân hơn chiếm chỗ bên cạnh Diệp Chi Châu, giật giật tay áo cậu: "Cái này ăn thế nào?"

Diệp Chi Châu nhìn hắn, cười lạnh. Hiện tại mới biết ngoan sao, mới vừa rồi sao lại giả bộ bệnh?

An Thành Thắng chậm hơn, chỉ có thể ngồi đối diện đệ đệ, cầm đũa lên, uyển chuyển hống đệ đệ nhà mình: "Đồ ăn như vầy thoạt nhìn khá thú vị, Nhạc Nhạc luôn biết một vài chuyện mới mẻ thú vị, rất tốt a!"

"Đúng là rất tốt!" Diệp Chi Châu miễn nhiễm với kiểu lấy lòng này, sờ sờ mu bàn tay Yến Minh Vĩnh bên cạnh, thấy không quá lạnh, liền nhét đũa vào tay hắn, nhấc mông trút đồ ăn vào nồi, lạnh nhạt nói: "Ta ngẫu nhiên phát hiện một tập thơ cổ, vốn còn muốn tặng cho đại ca, nhưng giờ nhìn lại thì chắc không cần nữa."

Tập thơ? Còn là thơ cổ? An Thành Thắng vốn yêu thơ thành si trong nháy mắt bắt được trọng điểm, đặt đũa xuống nghiêm túc nói: "Nhạc Nhạc, mới vừa rồi vi huynh có lỗi, tập thơ kia nhất định đệ phải để cho huynh nhìn một cái."

Hừ hừ, liền biết ngươi lập tức mắc câu! Diệp Chi Châu đắc ý cười to trong lòng, đứng dậy cầm tới một túi vải, đem hai cuốn "Đường thi Tam bách thủ" và "Tống từ tuyển ký" lấy ra, nhét vào ngực An Thành Thắng: "Quyển thơ kia quá mức cũ nát, không thích hợp để lật xem, nên ta chép lại một phần, ngươi cầm xem trước đi."

An Thành Thắng như thể nhặt được chí bảo, đem tập thơ nâng bằng hai tay, cũng không để ý nét chữ cẩu thả của cậu, cơm cũng không buồn ăn nữa, nhấc tay lật xem.

Yến Minh Vĩnh thấy thế yên lặng đặt đũa xuống, nhìn Diệp Chi Châu không nói lời nào.

Diệp Chi Châu vừa nhìn liền biết hắn sắp phát bệnh, lại cầm đũa nhét vào tay hắn, dụ dỗ nói: "Một quyển thơ mà thôi, ngươi muốn ta liền chép cho ngươi, hay là ngươi muốn lễ vật gì khác? Nói chung, ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi cái đó. Mau ăn đi, thân thể ngươi không tốt, cần ăn cơm nhiều một chút."

"Ta muốn cái gì ngươi cũng cho ta sao?" Yến Minh Vĩnh cầm đũa, nghiêm túc xác nhận.

Diệp Chi Châu còn đang chú ý đến gợi ý hệ thống, lung tung gật đầu, giúp hắn mò đồ ăn trong nồi lẩu gắp ra. Yến Minh Vĩnh cúi đầu dùng bữa, tay nhàn rỗi vòng qua lén lút kéo lấy chéo áo của cậu, nở nụ cười. Thứ hắn muốn, chỉ có người này.

Gợi ý hệ thống không ngừng bắn ra, Diệp Chi Châu vừa ăn lẩu, trong lòng mỹ tư tư. An Thành Thắng đối với An Thành Kiệt giống như tình cảm của fan đối với thần tượng, điên cuồng vây quanh cùng si mê không rời. Bây giờ, thứ gọi là "tài hoa" của An Thành Kiệt đã không còn, thần trợ công cho tình cảm của họ là An Thành Nhạc cũng biến thành mình, hai người này còn muốn phát sinh tình cảm gì đó thì quả thực là khó khăn.

[An Thành Thắng cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Ăn lẩu xong, An Thành Thắng cũng xem xong tập thơ, Diệp Chi Châu hài lòng đóng màn sáng lại, từ trong không gian lấy ra một bộ tú lơ-khơ, nhe răng với quý khí bức người Yến Minh Vĩnh và ôn nhã tuấn lãng An Thành Thắng: "Ăn cơm xong rồi, chúng ta chơi đấu địa chủ đi!" Từ hôm nay trở đi, chỉ cần việc mà An Thành Kiệt đã từng mang nam chủ đi làm, cậu đều phải làm trước một lần, khiến cho đối phương không còn cơ hội đi lừa bịp nữa.

Khuya, Yến Minh Vĩnh tỉnh lại trong ngực Diệp Chi Châu, chăm chú nhìn cậu một hồi lâu mới chuyển thân, từ ám cách đầu giường lấy ra một viên Mê Hồn đan bóp nát đặt dưới mũi cậu, xác nhận cậu đã triệt để ngủ say mới xuống giường, kéo một đoạn dây thừng nhỏ cạnh chân giường. Không lâu sau, Đức An nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trầm mặc đứng trước giường.

"Bắt được người không?"

Đức An tiến lên giúp hắn vấn tóc mặc áo, thấp giọng trả lời: "Bắt được, toàn bộ đã nhốt vào hắc ngục."

Yến Minh Vĩnh ngồi lên xe lăn, câu môi lộ ra nụ cười thâm trầm: "Rất tốt! Trong cung dạo này quá bẩn, đã đến lúc dọn dẹp một chút." Dứt lời quay đầu nhìn Diệp Chi Châu quấn chăn đang ngủ, cả khuôn mặt tròn đều hồng cả lên, trong mắt loé loé: "Thế nào cũng phải để Nhạc Nhạc ở trong này được thư thái."

An Thành Kiệt sau khi kế hoạch tửu lâu chết non liền không ra khỏi cửa, hạ nhân thấy Lôi thiếu gia cũng không còn tìm đến y nữa, lòng muốn nịnh hót y cũng biến mất, dần chậm trễ hầu hạ y, không còn ân cần như trước nữa. An Thành Kiệt thấy vậy vô cùng bất mãn, nhưng lại không thể làm gì được nữa.

Mấy hôm nay, y ở trong phòng xem đi xem lại thực phương trong giỏ trúc, trong lòng do dự vô cùng, các loại khả năng đều đã liệt ra thành danh sách, nhưng cũng vẫn không hạ nổi quyết tâm đi tìm vị đồng hương kia. Bây giờ, y đã thích ứng với cuộc sống ở cổ đại, đối với nhân sinh sau này cũng đã có quy hoạch cả, đối phương đột ngột xuất hiện khiến cho hắn cảm thấy mâu thuẫn, theo bản năng chán ghét đối phương.

Gã sai vặt Đại Trụ thấy y hai hôm nay tinh thần không được tốt, cho là tâm tình y không tốt là do sinh ý bị người ta chặt đứt, liền đề nghị: "Ba ngày sau, ở dưới chân ngọn núi Quy Nguyên tự ngoại thành có tổ chức một văn hội của Ứng Thiên thư viện, công tử sao không đi một chút để giải sầu? Nghe nói văn hội này ngay cả đương triều đại Nho cũng sẽ đi, dùng tài hoa của công tử, nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của các vị đại Nho."

Đương triều đại Nho? An Thành Kiệt trong lòng hơi động, tâm tư lo lắng cũng thoáng bình tĩnh lại. Cũng đúng, bản thân đóng cửa không ra thế này cũng không có tác dụng, nếu như không thể kinh thương, vậy kiếm chút danh tiếng thì sao? Ngẫm lại nguyên thân trước đây bị người cô lập trong các văn hội, ngay cả mọi người trong Trấn Quốc công phủ cũng xem thường hắn, Lôi Bảo Phi còn phất tay bỏ đi, lòng y đột nhiên nổi lên hào khí. Thứ tử thì làm sao? Y nhất định sẽ sống còn tốt hơn cả đám đích tử kia! Không có Lôi Bảo Phi làm chỗ dựa thì cũng không cần lo lắng, chỉ dựa vào tri thức tiên tiến trong đầu y, quý nhân ở đây sau này tất cả đều sẽ phải đi xếp hàng cầu y.

Biểu tình dần kiên định lại, tầm mắt y hướng đến giỏ trúc trên bàn, ánh mắt đậm lại.

Xuyên Việt tửu lâu kia tốt nhất chỉ là trùng hợp, nếu như không phải... Người "xuyên việt" may mắn như mình, trên đời này chỉ cần một người mà thôi.

.........