Chương 32

Thái y một lần nữa lại được triệu tập đến Vĩnh Duyên điện. Thật đáng mừng là, lần này Yến Minh Vĩnh không có ngất đi, hắn chỉ nắm thật chặt tay Diệp Chi Châu, trong mắt đầy tơ máu không rời khỏi người cậu, trầm mặc không nói lại vô cùng tỉnh táo.

Bắt mạch châm cứu băng bó viết đơn sắc thuốc, một loạt các trình tự quen thuộc, các vị thái y tỏ vẻ quen tay hay làm, lời dặn ngay cả nghĩ cũng chưa cần đã phun ra đầy đủ: "Điện hạ, ngài cần tránh để tâm tình lên xuống thất thường, cần phải nghỉ trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng, đồ ăn nên lấy thanh đạm làm chủ, tốt nhất là..."

"Câm miệng!" Yến Minh Vĩnh cuối cùng cũng mở miệng, chỉ có điều mở miệng ra là đuổi người: "Đều đi ra ngoài cho ta, một kẻ cũng không được lưu lại. Đức An, đóng đại môn, ai tới cũng không chuẩn."

Các thái y bị cấm khẩu, bận rộn thu thập hòm thuốc của mình, không dám nhiều lời thêm một chữ.

Trong điện, rất nhanh chỉ còn lại Yến Minh Vĩnh và Diệp Chi Châu, cậu thấy hắn vẻ mặt tái nhợt suy yếu, không nén được lo lắng giúp hắn kéo chăn, cũng cầm ngược lại tay hắn: "Ta không đi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, không cần kiên cường chống đỡ." Mới tìm được người yêu liền suýt chút nữa làm hắn tức chết, cậu cũng vô cùng hoảng loạn.

Yến Minh Vĩnh vẫn duy trì tư thế nhìn cậu chằm chằm, mặt tái nhợt môi phát xanh, biểu tình vặn vẹo quỷ dị, giống như một tiểu ác quỷ: "An Thành Nhạc, bổn cung có thể không tính toán ngươi làm càn, nhưng ngươi nhớ kĩ, ngươi đời này sinh là người của bổn cung, chết cũng phải làm ma của bổn cung! Nếu ngươi dám trốn, bổn cung liền lôi ngươi cùng đi xuống địa ngục!"

Đây là lần đầu tiên Yến Minh Vĩnh dùng từ "bổn cung" phân biệt giai cấp thân phận trước mặt Diệp Chi Châu. Ngay sau khi biết được hắn chính là người yêu của mình, cậu rất khó nảy sinh ra cảm giác sợ hãi kiêng kị gì cả, lúc này thấy hắn dùng thân phận bức người uy hϊếp, không nhịn được cười ra tiếng: "Xuống địa ngục thì có sao, ngược lại ngươi khẳng định sẽ cùng ta, cũng nhất định sẽ nhận ra ta đầu tiên." Tuy rằng người yêu không có ký ức những kiếp trước, nhưng hắn thật giống như có bản năng vừa nhìn liền nhận ra mình, đời trước cũng thế, đời này cũng vậy. Cậu tin tưởng, nếu có đời sau, đối phương cũng khẳng định sẽ nhận ra mình.

Yến Minh Vĩnh bị thái độ ôn nhu thân cận của cậu làm cho ngẩn người, rất nhanh lại banh mặt, tiếp tục uy hϊếp: "Không chỉ ngươi, còn có đại ca ngươi, phụ mẫu ngươi, ngươi không sợ địa ngục, vậy còn họ thì sao? Không muốn liên luỵ đến họ, liền cẩn thận ngốc bên cạnh ta."

"Được được, biết ngươi rất lợi hại, nghỉ ngơi đi." Diệp Chi Châu vỗ đầu hắn giống như vỗ cún con, vuốt mái tóc dài của hắn: "Thái y nói ngươi cần phải tĩnh dưỡng, ngủ đi."

Yến Minh Vĩnh bị cậu vỗ, cả người cứng đờ, tiện đà cau mày, tâm lý cố tình lại thích cậu thân cận như vậy, mở miệng muốn biệt nữu nói mấy lời hung ác, lại bị cậu chặn miệng: "Rõ ràng trong mắt đã nổi tơ máu rồi, ngươi thật sự không ngủ sao?" Cậu bất đắc dĩ nắn bóp dung nhan đẹp đến quá mức của người yêu, thấy hắn muốn trừng mắt giãy dụa, cậu dứt khoát đạp giày trèo lên giường, cấp tốc cởi ngoại bào, chui vào chăn duỗi tay ôm hắn vào ngực, vỗ vỗ: "Ngủ đi, ta trông ngươi!"

"Ngươi..." Yến Minh Vĩnh sinh khí, nói một nửa thì dừng lại, phản xạ có điều kiện cuốn lấy thân thể cậu, biểu tình từ sững sờ đến âm u tàn nhẫn biến qua chuyển lại, miệng há ra nhưng cuối cùng không nói nên lời.

Diệp Chi Châu bị dáng vẻ của hắn khiến cho buồn cười nhưng không dám cười lớn, cúi đầu hôn nhẹ trán hắn, giơ tay che mắt hắn lại: "Ngủ đi, muộn lắm rồi."

Tầm mắt bị che khuất khiến Yến Minh Vĩnh theo bản năng căng chặt thân thể, nhưng thân nhiệt ấm áp của người bên cạnh lại khiến hắn dần thanh tĩnh lại, không nhịn được cuốn lấy chân tay đối phương, đem đầu mình vùi vào cần cổ cậu, ngữ khí hung tợn nhưng yếu thế nói: "Lần này là ngươi chủ động sáp tới, sau này cũng không chuẩn cho đi. Ngươi không thể đi!"

"Ân, không đi." Vỗ vỗ lưng đơn bạc của người yêu, cậu hơi thở dài trong lòng. Rốt cuộc là thiếu thốn tình cảm như thế nào mới có thể nuôi ra được tính tình thế này, còn cả tình trạng thân thể hỏng bét nữa... Cậu ở trong đầu đâm chọt Thông Thiên, tỉ mỉ hỏi một lần mới hơi yên lòng, ôm người yêu ngủ say.

Yến Minh Vĩnh cùng Diệp Chi Châu quan hệ từ từ hoàn hoãn lại, dần thân cận hơn. Tuy rằng thỉnh thoảng Yến Minh Vĩnh vẫn phát bệnh thần kinh, nhưng Diệp Chi Châu rất nhanh liền hống hảo. Theo quan hệ hai người biến tốt, số lần thái y đến Vĩnh Duyên điện cũng dần ít đi, thân thể Yến Minh Vĩnh lại khiến người người trợn mắt rơi nhãn cầu khi dần chuyển biến tốt. Yến đế long tâm đại duyệt, thưởng cho An Thành Nhạc và Trấn Quốc công phủ một đống lớn đồ vật, sau kỳ thi điện chấm cho An Thành Thắng làm Trạng Nguyên, cũng công khai khen ngợi Trấn Quốc công có cách dạy con trước mặt văn võ bá quan.

Đến lúc này, phu phụ Trấn Quốc công mới thở phào nhẹ nhõm, An Thành Thắng cũng yên tâm hơn, nhưng hắn ta vẫn kiêng kỵ lời nói ngày đó của Bát hoàng tử, thỉnh thoảng vẫn kiếm cớ tiến cung, nỗ lực cùng đệ đệ "ngẫu nhiên gặp mặt", cũng không có thời gian đi để ý thứ đệ đột nhiên xuất hiện trong nhà.

Hai đích tử đều lọt vào mắt Hoàng thượng, Trấn Quốc công phủ một mảnh vui mừng, mà không còn bị An Thành Nhạc nhảy ra ngăn cản nên An Thành Kiệt cũng đủ thời gian đi chuẩn bị khai trương tân tửu lâu. Hôm đó, y rốt cuộc cũng hẹn Lôi Bảo Phi ra lần thứ hai, chuẩn bị mang đối phương đi nếm thử lẩu và rượu vang bản thân tự mình chế ra, nghĩ cách cứu vãn tình bạn tốt đẹp này. Từ ngày An Thành Nhạc chạy đến Trân Bảo các phá tiệm, đối phương liền lạnh nhạt với y rất nhiều. Mặc dù không từ chối giúp y chuyển nhượng cửa tiệm, nhưng cũng không thân cận như trước. Y mơ hồ cảm thấy, đối phương là chuẩn bị trả hết ân tình cứu giúp lúc sơ ngộ xong thì phân rõ quan hệ với mình. Nếu thật là vậy, ngay lúc này y còn chưa đứng vững gót chân tại Trấn Quốc công phủ thì thật nguy hiểm.

Mở cửa tiệm cần đến trang hoàng mới lạ và thương phẩm chắc chắn, nhưng cũng tương tự, cần đến nhân mạch và hậu đài vững chắc. Phụ thân Lôi Bảo Phi là Đại tướng quân đương triều, chấp chưởng đại quân nhiều năm, bản thân Lôi Bảo Phi cũng là tướng lĩnh trẻ tuổi tiền đồ vô hạn. Trân Bảo các lúc trước có thể nhanh chóng mở tiệm cũng nhờ mượn nhân mạch của đối phương. Lần này tửu lâu khai trương, nếu như muốn không bị người mơ ước đến thực đơn, tự nhiên cũng cần đối phương chống đỡ. Hơn nữa, y cũng cần đối phương tới yểm trợ, tránh bị người Trấn Quốc công phủ phát hiện mình ở bên ngoài kiếm tiền.

Trong lòng tính toán các mối quan hệ cùng lợi ích, đợi đến khi bước tới môn khẩu Tây Tử lâu còn chưa khai trương, một kế hoạch phát triển sự nghiệp sau khi có được nhân tình cứu mạng của Lôi Bảo Phi đã thành hình, chỉ chờ y hôm nay đi thực tiễn.

Lôi Bảo Phi còn chưa tới, chưởng quỹ cùng y ký văn tự bán đứt đang đứng chờ ở trước quầy, thấy y lại đây liền chạy nhanh tới đón, kính cẩn nói: "Lão bản, nguyên liệu nấu ăn và dược liệu ngài yêu cầu đã được xử lý tốt, đặt ở sau bếp, rượu vang cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ khách nhân tới là có thể khai bếp."

An Thành Kiệt đối với người chưởng quỹ mua được từ chỗ buôn bán nô ɭệ này hết sức hài lòng, mỉm cười vỗ vỗ vai ông ta, khen: "Ngươi làm việc ta yên tâm. Đi, trước mang ta đến bếp nhìn một cái."

Chưởng quỹ ánh mắt loé loé, khom lưng thi lễ một cái, đi trước dẫn đường.

Trong gian phòng trang

nhã trên lầu hai trà lâu đối diện, Diệp Chi Châu đặt chén trà xuống, nhìn Yến Minh Vĩnh ngồi đối diện yên tĩnh đọc sách nhếch miệng cười, nói: "Minh Vĩnh, ta đi ra ngoài làm chút chuyện, rất nhanh sẽ về. Ngươi trước ngồi một mình xem sách, chút nữa ta dẫn ngươi đi ăn ngon."

Yến Minh Vĩnh khựng bàn tay lật sách, giương mắt nhìn cậu, nhíu nhíu mày: "Tối đa nửa canh giờ."

Tính toán chút thời gian cần để khai trương, cậu sảng khoái gật đầu: "Được, ta khẳng định sẽ về trong nửa canh giờ."

Chờ người đi rồi, Yến Minh Vĩnh đặt sách xuống, nhẹ nhàng gõ bàn một cái, Đức An đợi ở cửa lập tức đi tới bên cửa sổ, lấy một ống sáo nhỏ thổi lên. Bên ngoài trà lâu, một hắc ảnh từ chỗ tối nháy mắt nhảy ra, hướng phía Diệp Chi Châu ly khai đuổi theo.

Đoạn đường tốt nhất ở phố Nam mới mở một tửu lâu tên Xuyên Việt, món ăn chiêu bài là một loại gọi là lẩu. Mấy hôm trước ngày khai trương, vị chưởng quỹ cười híp mắt mở trước cửa tửu lâu một quán nhỏ kêu là ăn thử đồ trước khai trương. Quán nhỏ đơn giản, chỉ có một bàn, một lò và một nồi, trên bàn để các nguyên liệu nấu ăn đã xử lý tốt, trên bếp lò là nồi hai ngăn, mỗi bên chứa một loại nước canh màu sắc khác nhau. Lửa trên bếp giảm đi vừa phải, nắp nồi mở ra, một hương vị câu nhân cấp tốc truyền ra, khiến người đi đường liên tục liếc mắt.

Chỉ ngắn ngủi ba ngày, nhà này còn chưa khai trương Xuyên Việt tửu lâu, gia đình ở phụ cận đã bị hương thơm kia câu dẫn, thèm ăn đến ngủ cũng không ngon, mỗi ngày đều trông ngóng tửu lâu khai trương để có lộc ăn.

Phủ đệ Lôi Đại tướng quân vừa vặn liền ở phụ cận phố Nam, cũng chịu đủ hương vị lẩu độc đáo này đầu độc. Hôm đó, Lôi Bảo Phi xuất môn đến chỗ hẹn, đi qua phố Nam liền kinh ngạc Xuyên Việt tửu lâu đã lặng yên không tiếng động mà khai trương, không có mời đội vũ sư hay khua chiêng gõ trống, chỉ treo một dải lụa đỏ ý tứ một chút, trực tiếp khai trương.

Mọi người nghe nói tin tức liền lục tục tới nếm thử món ăn, sau đó được tiểu nhị đã được huấn luyện nghiêm chỉnh lại nhiệt tình dẫn vào trong điếm. Y hiếu kì dừng chân, lại được một tiểu nhị thanh tú chú ý tới, nhiệt tình tiến lên đón: "Khách quan, bản điếm hôm nay khai trương, khách nhân thứ 100 bước vào sẽ được ăn miễn phí, ngài có muốn nếm thử không?"

Nhớ tới An Thành Kiệt đã cùng y hẹn, y tiếc nuối lắc đầu: "Để lần sau đi. Hôm nay đã có người hẹn, đa tạ lời mời."

Tiểu nhị nghe vậy cũng biểu đạt tiếc nuối, sau đó quay người hướng trong tiệm vẫy tay, tiếp nhận giỏ trúc nhỏ từ tay tiểu nhị khác, đưa tới: "Đây là lễ vật nhỏ mà bản điếm gửi tặng các vị khách nhân, ngài thu cẩn thận. Mong chờ ngài lần sau đại giá quang lâm." Dứt lời liền quay người, không cho y cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng chạy vào điếm.

Lôi Bảo Phi lắc đầu cười, ngược lại hảo cảm với tiệm này cao lên không ít. Có tiểu nhạc đệm này, tâm tình y hơi có chuyển biến tốt, tay xốc giỏ trúc lên nhìn, thấy bên trong có một chén nhỏ, bên cạnh đặt một phong thư, trước mở chén ra nhìn, thấy là một loại nước có màu đỏ lại hơi dầu, không nghĩ ra có tác dụng gì, liền đóng nắp chén lại, lấy thư ra.

Vốn dĩ trong thư sẽ có mấy lời chúc phúc đòi hỉ cát tường, nhưng không nghĩ đến mở ra là thấy một thực phương cặn kẽ tỉ mỉ, thực phương bên dưới còn tỉ mẩn viết rõ phương pháp chế biến cùng cách phối hợp nguyên liệu nấu ăn sao cho mới có thể ăn càng ngon hơn. Cuối cùng còn giải thích, bên trong chén nhỏ kia là nước lẩu mẫu, để khách nhân mang về cho người nhà nếm thử.

Thật sự là, chưa từng thấy một tửu lâu nào hào phóng, không giấu của riêng như vậy!

Thời điểm cất cẩn thận bức thư đi, Tây Tử lâu đã ngay ở trước mắt, nhớ tới An Thành Kiệt từng nhiều lần hẹn mình, biểu tình thả lỏng sung sướиɠ của y đã thu lại, hơi nhíu lông mày. Mặc dù cảm kích đối phương trong lúc hoạn nạn đã ra tay tương cứu, nhưng nhân phẩm đối phương cùng với tư thái đối mặt với công danh lợi lộc trước mặt mình... Lắc đầu đem tâm tình tiêu cực đè xuống, y nhìn đại môn đẹp đẽ hoa lệ của Tây Tử môn, trong lòng đã có quyết định. Chờ sau khi giúp y đứng vững gót chân ở kinh thành liền đoạn tuyệt quan hệ, hai người tính cách bất đồng, thực sự không thích hợp ở chung một chỗ.

[Lôi Bảo Phi cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu đứng mua kẹo hồ lô cách Lôi Bảo Phi không xa ngẩn người, nghiêng đầu nhìn về phía Tây Tử lâu, híp mắt cười. Còn chưa có vào tửu lâu đã giảm bớt 20%, hán tử ngay thẳng Lôi Bảo Phi này thật biết tạo kinh hỉ a!

Lầu hai trà lâu, Yến Minh Vĩnh đặt sách xuống, ánh mắt âm trầm nhìn Lôi Bảo Phi đối diện tửu lâu, lại nhìn Diệp Chi Châu đang nhìn chằm chằm Lôi Bảo Phi cách đó không xa, đặt nắm tay lên môi ho khan một tiếng, móc một viên thuốc ra nuốt vào.

Lẽ nào Nhạc Nhạc thích nam nhân cường tráng giống như tiểu tử Lôi gia? Hắn sờ sờ hai chân gầy yếu của mình, biểu tình hơi vặn vẹo.

Không! Hắn không cho phép!

.........