Chương 24

Đêm Thất tịch, MV hoàn chỉnh được công bố, weibo của Âu Dương Chất và Diêu Thành đồng loại bùng nổ, suýt bị spam của fan làm tê liệt. Đồng thời, cậu nhận được tin Trương Hân Nhiên đã đổi công ty quản lý.

Nghe được tin tức này, Diệp Chi Châu quả thực sợ ngây người, suýt nữa đánh đổ cốc sữa trong tay: "Cô ta đi đâu?"

"Hoàng Đồ." Hướng Thanh Hiếu đưa tới tờ giấy ăn, dừng một chút, lòng tốt bộc phát mà dặn dò: "Cậu không nên hỏi vấn đề này trước mặt Nhị gia thì hơn. Hắn sẽ tức giận nếu như cậu chú ý quá độ tới cô Trương đấy." Và sau đó thì đám nhân viên chúng tôi cũng sẽ không sống được dễ chịu.

Diệp Chi Châu hiện tại nào nghe lọt chuyện đó, cậu đặt cốc sữa xuống tiếp tục hỏi: "Tôi nhớ cô ta ký hợp đồng hạng A cơ mà, chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng phải hơn vài triệu, cô ta trả được sao? Còn có, điều kiện Mộ Thiên cho cô ta không tồi, sao cô ta lại đi công ty?" Trăm phương ngàn kế mới đi vào được, không được mấy tháng đã chạy đi ăn máng khác, lại còn chạy tới Hoàng Đồ khiến cô ta ngột ngạt đời trước, thế là muốn gì chứ?

"Chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng là Hoàng Đồ trả, còn nguyên nhân thì..." Hướng Thanh Hiếu liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi.

Cậu bị nhìn không hiểu ra sao: "Anh nhìn tôi như thế là ý gì, chẳng lẽ cô ta chạy đi ăn máng khác là vì tôi?"

"Không phải." Hướng Thanh Hiếu lắc đầu, cân nhắc từ ngữ một chút, giải thích: "Nhị gia vô cùng không thích cô Trương, nhân viên bên dưới biết đến liền..."

"... Quả nhiên là vì tôi." Cậu vẻ mặt đông cứng, quay đầu đi.

Hướng Thanh Hiếu thấy thế liền kiên trì giải thích: "Cậu Diêu, cậu bây giờ cùng Nhị gia chung một chỗ,... đối tượng ngày trước không cần để ý đến là hơn, nếu không bị Nhị gia biết đến liền..."

"Đi càng tốt." Vẻ mặt cậu từ đông lạnh chuyển sang xuân về, nói một cách không có tiết tháo thì tinh thần Diệp Chi Châu phấn chấn cả lên, hào hứng chạy tới phòng giải trí: "Tôi muốn thức đêm chơi game. Âu Dương Chất mau ra đây, chơi với tôi!"

Hướng Thanh Hiếu lời chưa kịp nói liền nghẹn trong họng, thở dài. Tính tình của cậu Diêu này... Làm trợ lý kim bài, y quả nhiên chưa đủ thận trọng.

Trương Hân Nhiên vừa mới nhảy sang máng khác, lập tức liền làm quen ngay với Lưu Phỉ Phỉ, cô ảnh hậu mới nhậm chức.

Thế giới biến hoá quá nhanh, Diệp Chi Châu biểu thị bản thân cậu có chút theo không kịp.

Trên weibo, nổi nhất chính là MV hoàn chỉnh được phát lúc 0 giờ của Âu Dương Chất, đứng thứ hai chính là ảnh chụp thân mật của Lưu Phỉ Phỉ và Trương Hân Nhiên trong một hoạt động tình nguyện, tiêu về viết "Em gái mới tới thật đáng yêu, ha ha ha..."

Fan đối với việc Trương Hân Nhiên đột ngột đổi công ty cũng kinh ngạc không kém, các loại suy đoán tầng tầng lớp lớp nhảy ra, không ai chúc mừng, chất vấn lại nhiều.

Diệp Chi Châu không nghĩ ra tại sao nữ chủ lại làm thế, liền hack vào máy tính chủ của Hoàng Đồ, sau đó kinh ngạc phát hiện cấp bậc hợp đồng của Trương Hân Nhiên cũng là hạng A, đãi ngộ đồng dạng với ảnh hậu Lưu Phỉ Phỉ. Hơn nữa, người đại diện của cả hai là cùng một người, còn là người đại diện đời trước giúp Lưu Phỉ Phỉ và Diêu Thành tàn nhẫn đạp lên đầu Trương Hân Nhiên.

Kẻ thù biến thành bằng hữu, nữ chủ cô ta đang nghĩ gì chứ?

Còn không để cậu nghĩ ra manh mối gì, Trương Hân Nhiên đã gọi tới, hỏi cậu có tham gia chương trình cuối tuần ở tỉnh S không.

Giọng điệu cô ta thận trọng lại cao lãnh, mang theo cảm giác ưu việt của nữ thần, Diệp Chi Châu nghe được chỉ muốn trợn mắt, cứng rắn nói: "Tôi xác thật là nhận được lời mời anh Hạo gửi tới, chương trình tôi cũng tham gia, dù sao cũng là tuyên truyền cho bộ phim." Gần đây Lý Hạo đem bản quyền phim bán cho đài truyền hình tỉnh S, nghệ sĩ tham gia đều là để tuyên truyền cho phim, về tình về lý, hoạt động này cậu nên tham gia.

"Được." Nhận được câu trả lời khẳng định, thái độ Trương Hân Nhiên lập tức lạnh lẽo, ý tức hàm xúc không rõ nói: "Vậy tôi đợi anh ở chương trình. Đến lúc đó, tôi giới thiệu

cho anh một cơ hội tốt, không cần cảm ơn tôi." Nói xong lập tức cúp điện thoại, giống như ăn chắc cậu sẽ không từ chối vậy.

Diệp Chi Châu nhìn điện thoại, lòng đầy nghi vấn. Cô gái này thật sự lăn lộn ở giới giải trí 10 năm rồi sao? Fan hai người trên weibo có thể nói là như nước với lửa, phim quay xong họ càng không có liên lạc gì, cô ta rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà chắc chắn Diêu Thành sẽ không từ chối? Còn giới thiệu cơ hội tốt, không ngoài dự đoán chắc là đào hố chôn nhau đi.

...

Trong phòng nghỉ của nghệ sĩ Hoàng Đồ, Trương Hân Nhiên đặt điện thoại xuống, nhìn gương sửa sang lại trang điểm, nở một nụ cười đơn thuần xán lạn, liền rời phòng gõ cửa phòng nghỉ bên cạnh, thò đầu vào trong: "Chị Lưu, video lần trước bị cắt hôm trước ra MV hoàn chỉnh rồi đấy, chị muốn xem không?"

Lưu Phỉ Phỉ còn đang trang điểm, nghe vậy hai mắt sáng lên, thả xuống thỏi son vẫy cô ta: "Vẫn là em hiểu chị nhất, MV ở đâu? Đúng rồi, em nói muốn giới thiệu cho chị nhận thức diễn viên trong video, cũng không nên lừa chị nha!"

"Đương nhiên sẽ không lừa chị." Cô ta cười lấy di động ra, trong mắt loé lên ánh sáng tối tăm: "Em đảm bảo sẽ giới thiệu cho hai người quen biết mà."

Tuyên truyền tới chủ nhật mới quay, hôm thứ tư đột nhiên tuôn ra tin tức diễn viên Tôn Hạm Nhã diễn vai nữ chính phim "Phương Diễm Cẩm Đường" đột nhiên bị cảnh sát bắt vì dính líu đến việc che giấu thuốc cấm, khiến tổ quay phim cắt vai của cô, thay vào đó là Lưu Phỉ Phỉ diễn vai nữ chính. Sau đó, diễn viên nữ phụ thứ hai cũng bị liên luỵ đến vụ án của Tôn Hạm Nhã, nhân vật cũng bị thay mới, Trương Hân Nhiên lập tức nhảy dù vào đoàn phim.

Diệp Chi Châu nhận được tin liền thu hồi thái độ hờ hững, hơi nhíu lông mày.

Vụ án che giấu thuốc cấm này bị lộ cũng thật trùng hợp.

Tôn Hạm Nhã là ngôi sao xuất đạo từ hồi nhỏ, độ quốc dân rất cao, phát triển vốn rất thuận lợi, làm người có chút đơn thuần, đời trước từng vì đồng tình với cảnh chán nản của nữ chủ mà đưa tay giúp đỡ, vì thế nữ chủ vẫn luôn cảm kích. Đáng tiếc, vận may của Tôn Hạm Nhã không tốt, bạn trai cô lại lén lút chơi thuốc, trong một lần cảnh sát ra quân càn quét tệ nạn bất hạnh bị liên luỵ, khiến cho cô bị ảnh hưởng không nhỏ. Trong nội dung vở kịch gốc, nữ chủ sau khi sống lại vì cảm động và nhớ ơn hành động cứu viện của Tôn Hạm Nhã, liền nghĩ biện pháp giúp Tôn Hạm Nhã nhìn rõ bộ mặt thật của bạn trai, hai người còn vì đó mà trở thành bạn thân.

Nhưng hiện tại, Tôn Hạm Nhã vừa mới xác định quan hệ với bạn trai chưa lâu, dù thế nào đi nữa, sự tình của bạn trai cô cũng không nên tuôn ra lúc này. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, Tôn Hạm Nhã là bị nữ chủ hãm hại.

Ngay cả ân nhân đời trước cũng có thể hãm hại, trái tim cô gái này... đại khái là đã đen hơn nước bùn rồi.

Tâm tình Diệp Chi Châu có chút phức tạp, nữ chủ hận Diêu Thành và Lưu Phỉ Phỉ thì cậu có thể lý giải, dù sao một người là cặn bã một người là đê tiện, xác thực là nên hận. Còn Tôn Hạm Nhã rõ ràng là vô tội... Đây chính là nữ chủ luôn bôn ba cứu trợ phụ nữ nghèo khó và cô nhi đúng như trong nội dung vở kịch sao?

Tin tức bỏ nhân vật cũ thay nhân vật mới vừa ra, cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ công ty môi giới biến động và nhân vật từ nữ phụ thứ nhất biến thành nữ phụ thứ hai, những thứ nữ chủ nên bắt được trong nội dung vở kịch, hiện tại Trương Hân Nhiên đều tóm được trong tay. Nói cách khác, ngay cả khi cậu đã dằn vặt hết sức, nội dung vở kịch lại không hề chạy đi. Vốn tưởng rằng thông qua đùi vàng bự mạnh mẽ ngăn trở nữ chủ chinh phạt vòng giải trí, nhưng không nghĩ tới bên đường còn có ngõ, mà ngõ nhỏ vẫn còn thông tới đại lộ.

Tâm tư tán loạn đột nhiên đình trệ, trong lòng dâng lên linh cảm không lành. Nếu nữ chủ nhất định dựa vào bộ phim cung đấu này mà nổi tiếng, vậy thì diễn biến vở kịch sau đó...

Cậu bật tư liệu hệ thống lên kiểm tra, sau đó liền thống khổ xoa mặt. Sau khi nữ chủ nổi lên từ bộ cung đấu này, liền bắt được cảnh ảnh hậu Lưu Phỉ Phỉ bao dưỡng Diêu Thành, ảnh nhạy cảm của hai người cũng tuôn ra, Diêu Thành trong vòng giải trí bị gắn lên đầu ba chữ "ăn cơm mềm", sau này đi nửa bước cũng khó khăn.

Trong đầu chợt loé lên cuộc điện thoại vừa rồi của nữ chủ, bảo là muốn giới thiệu một cơ hội tốt cho mình... Suy nghĩ thêm hành vi gần gũi của cô ta với Lưu Phỉ Phỉ gần đây, còn có việc hãm hại Tôn Hạm Nhã giúp Lưu Phỉ Phỉ lấy được vai diễn này...

Xem ra, chuyện mình bị "bao dưỡng" cách cũng không xa.

Đảo mắt đã đến chủ nhật, Diệp Chi Châu vừa mới xuống xe tại địa điểm hẹn trước liền bị fan nhiệt tình vây quanh, rít gào đến đinh tai nhức óc, con đường bị vây đến nước cũng chảy không lọt. May mắn, bảo tiêu do Âu Dương Thuần phái tới cố gắng ra sức, vẫn cách ra cho cậu một con đường đến đài truyền hình.

Một vài làn sóng hét chói tai vang lên liên tiếp phía sau, Trương Hân Nhiên cùng một vài diễn viên có chút nhân khí cũng tới, vì có nhân viên công tác của đài ở đây nên mọi người biểu hiện ra khá hữu hảo.

Trương Hân Nhiên đứng giữa các nữ diễn viên, thỉnh thoảng liếc nhìn phương hướng Diệp Chi Châu, thấy cậu không nhìn mình, còn không có ý tứ chủ động chào hỏi, càng không vui. Muốn đơn giản không để ý đến cậu, lại nhớ tới Lưu Phỉ Phỉ vẫn đang chờ ở nhà hàng gần đài truyền hình, cô ta nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ lấy di động nhắn cho Diệp Chi Châu một tin ngắn.

Diệp Chi Châu còn đang giảng cho Lý Hạo về trận game, nhận thấy di động rung lên , lấy ra nhìn thì thấy Trương Hân Nhiên nhắn tới, không nghĩ ngợi lập tức xoá đi, tắt nguồn điện thoại nhét vào túi quần.

Trương Hân Nhiên vẫn luôn quan sát cậu, thấy thế liền không thể tin được mà trợn mắt, ngón tay hơi động nhấn gọi, kết quả là tắt máy, sắc mặt lập tức tối đi. Mấy tháng trước còn theo đuổi mình đến chết đi sống lại, hiện tại có chút nổi tiếng liền không phản ứng mình, đắc ý cái gì, sớm muộn tôi cũng khiến anh phải quỳ xuống van cầu tôi!

Đem di động nhét vào túi xách, cô ta điều chỉnh lại biểu tình gia nhập đề tài nói chuyện với mọi người, ánh mắt không dấu vết nhìn một vòng, cuối cùng rơi vào người Diệp Chi Châu đang nói nhỏ với Lý Hạo, trong lòng lập tức có chủ ý.

Không phản ứng tôi thì sao, đã là anh phải chịu, liền không thể chạy được.

Buổi chiều chỉ là thử kịch bản, tối đến mới chính thức thu hình.

Thời điểm thử kịch bản mọi chuyện đều thuận lợi, mọi người liền trở về khách sạn nghỉ ngơi. Diệp Chi Châu thừa dịp Trương Hân Nhiên không để ý, đem một tia tinh thần lực quấn lên người cô ta.

7 giờ tối, đài chính thức thu hình, mọi người dựa theo quy trình thuận lợi diễn, mọi chuyện diễn ra hài hoà. Vốn tưởng rằng trong lúc ghi hình sẽ xảy ra chút chuyện, không ngờ còn thuận lợi hơn cả lúc thử kịch bản, Diệp Chi Châu cơ hồ còn hoài nghi nữ chủ kì thực không có ý định xấu xa gì.

Đáng tiếc đó chỉ là cơ hồ, sau khi thu hình xong, mọi người đi lên tầng 4 khách sạn dự liên hoan, Diệp Chi Châu nhìn đồ uống Lý Hạo đưa tới, nhíu mày: "Anh cầm từ đâu đến, tôi không thích nước táo ép, chẳng lẽ anh còn không biết?" Nguyên chủ thì đúng là thích thứ này, nhưng nguyên chủ ghét bỏ sở thích giống con gái này nên chưa từng nói với ai.

"A, cậu không thích sao, anh lại nghe chỗ Tiểu Hàn các cô ấy nói cậu thích, bên kia lại bày mấy cốc nên tiện tay lấy tới cho cậu." Lý Hạo gãi đầu, đem cốc nước đặt một bên, ngốc ngốc nói: "Vậy quên đi, cậu thích uống gì, anh lấy giúp cậu."

"Không cần." Diệp Chi Châu mỉm cười, bưng nước táo ép đứng lên: "Tôi tự mình đi lấy, anh ăn trước đi." Nói xong vỗ vỗ vai Lý Hạo, điều chỉnh một chút tinh thần lực trên người nữ chủ, xác nhận địa phương xong liền chậm rãi đi tới bên đó.

10 rưỡi liên hoan liền tan, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Diệp Chi Châu đợi mọi người đi hết, tính toán thời gian rời khỏi phòng, lần thứ hai xác nhận tia tinh thần lực trên người nữ chủ, lững thững đi qua, dọc theo đường đi che chắn cái bóng của mình, dễ như ăn cháo mở ra cửa phòng tầng 6, cất bước vào trong.

"Không phải đã nói là giới thiệu cho tôi Diêu Thành sao, cô sao lại lên đây một mình, còn bộ dáng như gặp quỷ này nữa." Lưu Phỉ Phỉ không kiên nhẫn quở trách, ghét bỏ liếc nhìn Trương Hân Nhiên, đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình: "Thật sự là lãng phí thời gian của tôi. Cô có biết để dành ra một ngày tôi đã khó khăn đến mức nào không? Phiền chết rồi, cô thật vô dụng, vẫn là tôi tự mình đi làm quen anh chàng đẹp trai kia thì hơn."

Trương Hân Nhiên kéo kéo cổ áo lỏng lẻo, cảm thấy nhiệt độ trong phòng khiến người ta bực bội: "Chị Lưu, em cũng không muốn như vậy. Di động anh ta tắt nguồn, bên người luôn có người đi qua đi lại, em không tìm được cơ hội kéo anh ta đến."

"Cô không phải mang theo thuốc sao? Không hạ được cho anh ấy hả?"

"Hạ rồi, nhưng nước kia anh ta không uống."

"Kêu cô vô dụng thật đúng là vô dụng. Phế vật, ngay cả cốc nước đưa qua cũng không dùng được."

Trương Hân Nhiên chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, càng ngày càng buồn bực, không nhịn được cao giọng hét lên: "Đã nói là cạnh anh ta luôn có người rồi, tôi không tìm được cơ hội. Lần sau tôi nhất định sẽ giúp chị, chị gấp cái gì!"

Bị thái độ của cô ta làm cho tức giận, Lưu Phỉ Phỉ vỗ mạnh lên hành lý của mình, cả giận nói: "Cô đây là viện lý do đúng không? Là cô nói anh ta rất dễ thân thiết, kết quả đâu, người ta lại không để ý đến cô, còn nói cái gì mà anh ấy trước kia còn thích cô nghe lời cô, đều là lừa gạt chứ gì? Diêu Thành đẹp trai như vậy mà sẽ thích cô sao? Không biết tự lượng sức mình!" Cô nàng Lưu Phỉ Phỉ này vừa ấu trĩ vừa cay nghiệt, ích kỉ lại còn ngây thơ, hơn nữa vô cùng háo sắc với tiểu thịt tươi, nếu cha cô ta không phải cổ đông lớn của Hoàng Đồ, cô ta cũng không thuận lợi ngồi lên ghế ảnh hậu như vậy, còn vững chắc làm chị cả Hoàng Đồ. Trong nội dung gốc, nữ chủ dựa vào ảnh nóng mà khiến Diêu Thành thảm bại, lại không thể lay động đến địa vị của Lưu Phỉ Phỉ, chỉ có thể khiến thanh danh cô ta không êm tai mà thôi. Thẳng đến về sau, nữ chủ ôm được hai các đùi lớn, cô ta mới có để đạp Lưu Phỉ Phỉ xuống hoàn toàn.

Bây giờ Lưu Phỉ Phỉ phát tiết giống như thời điểm kiếp trước nữ chủ bị phản bội, bị nhục nhã, vốn bị nhiệt độ hun tới buồn bực, Trương Hân Nhiên không kiên nhẫn vỗ bàn, hét to: "Cô thì tốt hơn chỗ nào? Phong tao lẳиɠ ɭơ thay đổi thất thường, cô cho rằng Diêu Thành sẽ thích cô sao? Anh ta cũng chỉ là vì tài nguyên trong tay cô thôi. Cô làm kẻ thứ ba chen chân còn đi lý luận? Tôi cho cô biết, đời này tôi tuyệt đối sẽ khiến các người sống không dễ chịu. Chị cả Hoàng Đồ? Ảnh hậu? Nhổ vào! Tra nam tiện nữ, sớm muộn gì cũng có ngày các người trở thành chuột cống qua đường!"

Lưu Phỉ Phỉ có bao giờ bị người ta chỉ mặt mắng như vậy, sững sờ trong nháy mắt liền xông lên túm tóc cô ta kéo mạnh: "Mày đồ tiện nhân này, lại dám mở mồm ra mắng tao! Tao cho mày chết!"

"Mày mới là tiện nhân!"

Hai người quát quát mắng mắng, xoay qua xoay lại, thế mà không phát hiện ta Diệp Chi Châu ở trong góc phòng.

Đại khái là dược hiệu bắt đầu phát tác, động tác đánh nhau của Trương Hân Nhiên dần dần biến đổi, lại đi quấn lấy Lưu Phỉ Phỉ hôn hôn cọ cọ. Lưu Phỉ Phỉ tức đến tối mặt, vung tay cho cô ta vài cái tát, lại thấy bản thân bị ôm siết lấy không buông, hoảng sợ hét to vài tiếng.

Hình ảnh sau đó phi thường khó xem, Diệp Chi Châu miễn cưỡng quay phim một chút rồi tắt video đi, nhẹ nhàng mở cửa chuồn ra. Muốn tiếp tục nội dung vở kịch? Nằm mơ đi!

Chỉnh sửa video một chút rồi truyền lên mạng, nửa tiếng sau, video không sai biệt lắm liền nổi, cậu lại cấp tốc gửi phát cho Âu Dương Chất, suy nghĩ một chút cũng quẳng cho Âu Dương Thuần.

Tỷ lệ yêu nhau của nam chủ nữ chủ sắp rơi xuống, con mụ điên Lưu Phỉ Phỉ này không ăn được thịt thì không buông tay, liền vung tay giang chân làm lớn chuyện, phiền não đều là việc của người khác, tốt đẹp là chuyện của chính mình, thật hoàn mỹ!

Âu Dương Chất vừa mới quay quảng cáo xong liền nhận điện thoại từ tay trợ lý, thấy thím Hai nhà mình phát tới một video, tưởng là về game liền không e dè mở ra. Một giây sau, tiếng thét tranh chấp chói tai của phụ nữ truyền khắp studio.

Vội vã nhấn tạm dừng, Âu Dương Chất ho khan một tiếng, hướng nhân viên công tác xung quanh cười xin lỗi, lễ phép nói tạm biệt với mọi người, cậu ta tận lực duy trì bộ dáng tao nhã thận trọng chui vào xe của mình, nhanh chóng đóng cửa sổ hạ chốt, chỉnh nhỏ âm lượng video rồi mới mở lại lần nữa.

Không gian trong video có chút tối, chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng hai người phụ nữ cãi nhau, nghe rõ nội dung rồi, cậu ta kinh ngạc trợn to mắt. Trương Hân Nhiên và Lưu Phỉ Phỉ? Hơn nữa còn là cãi nhau về thím Hai? Lưu Phỉ Phỉ người đàn bà này coi trọng thím Hai? Gan to bằng trời!!!!

Nháo đến thời điểm hai người phụ nữ đánh nhau, sau đó Trương Hân Nhiên lại đi xé vạt áo của mình, ôm lấy Lưu Phỉ Phỉ, hôn cổ cô ta lung tung, bắp đùi còn cọ cọ lên người đối phương...

Đỏ mặt tắt video, Âu Dương Chất xoa xoa đôi mắt, cảm thấy mắt mình muốn mù rồi.

Không nghĩ đến a... Cô bé từng được thím Hai thích hoá ra là một người như vậy, còn tưởng rằng cũng chỉ là thiếu nữ tâm tư không quá đơn thuần mà thôi...

[Âu Dương Chất cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 70%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Mới xuống có 70%?

Diệp Chu Châu hơi buồn ngủ lại bị thông báo này đánh tan, suy nghĩ một chút, liền bổ sung cho Âu Dương Chất thêm một tin: "Cháu trai, cái video này là một người bạn trong đoàn làm phim phát hiện ra Trương Hân Nhiên muốn bỏ thuốc cho tôi nên quay trộm được. Cậu phải cẩn thận nha, nhỡ đâu cô bé này đột nhiên có một ngày coi trọng câu, sau đó cũng lén lút bỏ thuốc vào đồ uống của cậu, thừa dịp cậu không tỉnh táo liền như vầy như vầy, còn không cẩn thận mang thai con của cậu, dùng đứa nhỏ ép cậu phải kết hôn với cô ta, cậu không đồng ý cô ta liền ngược đãi con cậu, cậu đồng ý thì cô ta sống chết quấn lấy cậu không buông, mỗi ngày đều cùng cậu như vầy như vầy... Cậu có sợ không?"

Xem xong tin nhắn, lông tơ trên người Âu Dương Chất đều dựng ngược lên, vội vã trả lời: "Sợ a! Cháu không muốn con trai cháu có một người mẹ như thế đâu!"

[Âu Dương Chất cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Ồ, hiệu quả không sai! Cậu suy nghĩ thêm một chút, lại tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa, chú Hai cậu cũng rất ghét cô bé này."

[Âu Dương Chất cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 40%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Thật sự là đứa bé ngoan biết nghe lời gia trưởng! Cậu híp híp mắt, tiếp tục nhắn: "Không chừng anh trai cậu cũng rất chán ghét cô bé không biết kiềm chế thế này đâu."

[Âu Dương Chất cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Sờ sờ cằm, cuối cùng liền thêm một câu: "Tôi cũng rất ghét cô bé thế này."

Đợi nửa ngày, lại không thấy nhắc nhở vang lên, chỉ thấy tin nhắn của Âu Dương Chất: "Cháu biết, thím Hai liền chỉ thích người đàn ông như chú Hai vậy! ^_^"

"... Nói cho cậu biết một bí mật, Trương Hân Nhiên thích cậu đấy."

Âu Dương Chất sợ đến mức suýt ném điện thoại đi.

Mãi đến chiều thứ hai, Diệp Chi Châu mới nhận được tin của Âu Dương Thuần, trong lòng hơi đè nén, lại nghĩ còn chưa xác định rõ Âu Dương Thuần có phải người yêu hay không, cậu lại nỗ lực bình tĩnh lại. Càng nhịn càng đè nén... cậu lại càng phiền muộn.

Video qua một đêm đã loan truyền rất rộng, bạn bè cùng đi trong buổi tuyên truyền cơ bản đều đã xem video hết rồi, thấy Diệp Chi Châu ủ rũ ngồi một góc, cho là cậu thương tâm, liền dồn dập đi lên an ủi.

Lý Hạo phản ứng khoa trương nhất, một biểu tình nhịn đau như bị cắt thịt đưa một tờ giấy tới, âm thanh run a run: "Tiểu Thành cậu đừng khổ sở, chẳng ai nghĩ đến Trương Hân Nhiên lại là hạng người thế kia, lại muốn đem cậu bán cho... Đây là acc anh đã nuôi 5 năm rồi, anh cho cậu. Cậu không nên thương tâm làm gì."

Diệp Chi Châu ngẩng đầu liếc một cái, ghét bỏ: "Acc tôi nuôi nửa tháng còn mạnh hơn acc của anh."

Một đòn đánh trúng trọng tâm, Lý Hạo trọng thương ngã xuống dậy không nổi.

"Thế nhưng đúng là nhìn không ra, Trương Hân Nhiên còn là một cô bé nhỏ tuổi, tâm tư lại ác độc như vậy. Ban đầu tôi còn từng thích cô ta đấy." Một nam diễn viên tính cách đàng hoàng lắc đầu cảm khái: "Biết người biết mặt không biết lòng, cũng không biết fan của cô ta nhìn video rồi phản ứng ra sao. Hiện tại trên mạng khẳng định là vô cùng náo nhiệt."

Internet xác thực là náo nhiệt, fan Trương Hân Nhiên trong vòng một ngày bị sét đánh đến run rẩy, suýt nữa ngất đi. Nhân phẩm Lưu Phỉ Phỉ cũng không tốt, fan của cô ta cũng chủ yếu là dạng người không có đầu óc nhưng lòng dạ ác độc, thấy thần tượng trong video bị Trương Hân Nhiên chiếm tiện nghi, cũng không quản đúng sai phải trái, trước hết túm Trương Hân Nhiên mắng chửi một trận, còn cùng fan não tàn war một trận. Sau, fan Diêu Thành cũng gia nhập vòng chiến, tất cả đều hận không thể đem người phụ nữ mơ ước thần tượng nhà mình cắn chết. Fan Diêu Thành kéo nhau đi vào, sau đó lục tục cũng có cả fan Âu Dương Chất tham dự vào.

Internet chiến đến tối tăm mù mịt, trong thực tế hai nhân vật chính của video cũng náo loạn không nhỏ.

Lưu Phỉ Phỉ và Trương Hân Nhiên bị bộ dạng chân tay quấn quýt quần áo xộc xệch sau khi tỉnh lại làm cho buồn nôn, mắt thấy nhanh muốn đánh thêm trận nữa, công ty lại gọi tới, không giải thích rõ tình huống liền mắng trước. Hai người bị mắng đến mơ hồ, trực giác cảm thấy không đúng, liền gọi điện thoại cho người đại diện hỏi tình huống, chờ nghe xong mọi chuyện ngắn gọn rõ ràng liền choáng váng.

Quá trình cãi nhau tối qua trong phòng cư nhiên bị người ta ghi hình? Là ai? Rõ ràng hai người đã khoá cửa phòng rồi cơ mà!

Không có thời gian cho các cô tiếp tục nghi hoặc, phóng viên nghe tiếng đã chạy tới vây quanh khách sạn từ sớm, càng có paparazzi giả làm nhân viên khách sạn lẻn vào phòng hai người. Hai người hôm qua cãi đến vui vẻ hôm nay lại đoàn kết vô cùng, cùng với người công ty phái tới nội ứng ngoại hợp, bỏ rơi một đám phóng viên ngồi xe trở về thành phố B.

Tại thời điểm các cô sứt đầu mẻ trán trốn tránh phóng viên, Diệp Chi Châu đã đóng máy, thư thư phục phục nằm trên giường nghỉ ngơi ở tầng 35 Mộ Thiên. Hết cách rồi, biệt thự của cậu bị bị phóng viên vây lấy, không dám về đó.

Nhìn di động một chút, vẫn không hề có thông báo gì của Âu Dương Thuần, tức giận trong lòng càng lớn hơn, cậu điên cuồng bấm điện thoại, gửi cho Âu Dương Chất: "Chú Hai nhà cậu hôm nay có liên hệ với cậu không?"

Âu Dương Chất trả lời cực nhanh, chỉ có điều đáp án khiến cậu thất vọng.

Nửa phút sau, di động rung lên, Diệp Chi Châu vội vã mở ra, lại phát hiện vẫn là do Âu Dương Chất gửi tới: "Thím Hai nhớ chú Hai sao? Ngôn luận trên mạng thím không cần để ý, chú hai sẽ giúp thím giải quyết, cứ yên tâm đi."

Thằng nhóc ngốc bạch ngọt này!

Căm giận vứt di động qua một bên, càng nghĩ càng không cam lòng, lại gửi: "Cậu đem video gửi cho anh trai cậu, thuận tiện nói cậu vô cùng ghét cô bé trong đấy."

Âu Dương Chất không nghi ngờ gì, nghe lời liền chuyển phát cho Âu Dương Chi.

Sau 5 phút, gợi ý hệ thống quả nhiên hiện lên: [Âu Dương Chi cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Từ 85% trực tiếp rớt còn 20%, ông anh trai song sinh chưa từng gặp mặt này rốt cuộc đệ khống cỡ nào???

Lại vứt di động đi, cậu vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, mặc cho uất ức trong lòng bành trướng. Quả nhiên, Âu Dương Thuần không có cho Âu Dương Chi xem video... Hắn làm cái gì a, rõ ràng tin nhắn biểu hiện là đã đọc...

Cửa phòng đột ngột mở ra, cậu hừ hừ hai tiếng, lật người: "Tôi không muốn uống sữa tươi, chết cũng không uống, Âu Dương Thuần dặn người đưa tới cũng không uống." Mỗi ngày đều bảo Hướng Thanh Hiếu quản cậu ăn cơm, ngủ nghỉ, không cho cậu chơi game cả đêm, kết quả chuyện quan trọng lại không quản, thời khắc mấu chốt đều biến mất, đáng ghét!!!

"Diêu Thành, em lại ngứa đòn phải không?"

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên cửa, cậu cứng đờ người, vội vã lật mình ngồi dậy, trừng mắt nhìn cửa, nháy nháy xoa xoa mắt, cuối cùng mới phun một hơi bằng mũi, cả giận quát: "Anh còn biết đường về à?!!"

Âu Dương Thuần lòng đầy tức giận cũng bị dáng vẻ này của cậu chọc đến biến mất, bất đắc dĩ đặt hành lý của mình xuống, ngồi bên mép giường kéo cậu ôm lấy: "Anh mới đi không bao lâu em liền gây chuyện, không phải đã bảo em ngoan một chút sao?"

Bàn tay nhỏ đưa lên, hung hăng niết mặt hắn một cái, cái trán không chịu thua kém đυ.ng tới, hung tợn lý sự: "Trở về thật đúng lúc, em có chút việc muốn xác

nhận."

Âu Dương Thuần nắm eo cậu, mặt tê liệt nhưng trong mắt ẩn hiện ý cười cưng chiều: "Muốn xác nhận cái gì, lễ vật à?"

"So với lễ vật còn kí©h thí©ɧ hơn." Cậu nhe răng cười, sau đó tinh thần lực toả ra, linh hoạt chui qua màng tai đối phương, dùng một phương thức ôn hoà không để bị thương hắn tìm kiếm sâu trong đại não.

Càn quét một vòng, không có cái gì cả!

Cậu rút lại tinh thần lực, có chút mờ mịt thất thố. Làm sao lại không có chứ? Nếu như đúng là Vân Kha, sao hắn lại không có tinh thần lực? Tinh thần lực là một loại năng lượng giống như linh hồn lực, chỉ cần linh hồn bất biến, tinh thần lực liền bất diệt. Rõ ràng lúc trước có thể dễ dàng dẫn ra tinh thần lực... sao lại không có chứ?

Lẽ nào... không phải ư?

Suy đoán này khiến ngọt ngào trong lòng cậu tất cả sụp đổ hết, chỉ còn bóng đen thâm trầm không thấy đáy và tuyệt vọng khó bỏ. Hơi thở quen thuộc kia, hành động quen thuộc kia... Làm sao có thể nhầm lẫn được? Cậu dùng dũng khí thật lớn tin tưởng vào hi vọng kia, làm sao lại không phải? Làm sao có thể nhầm được?

"Tiểu Thành?"

Thanh âm bên tai không giống, nhưng khí tức quanh quẩn ở chóp mũi lại quen thuộc như thế. "Âu Dương Thuần." Cậu nâng mặt hắn lên, lần thứ hai dán lên, nhắm mắt lại: "Anh đừng trốn, để em xem một chút, nhìn kỹ một chút."

Âu Dương Thuần nén xuống xúc động muốn hôn cậu, yên tĩnh lại, bàn tay to lớn động viên xoa xoa sau lưng cậu. Người yêu còn nhỏ, làm nũng cũng dễ bỏ qua.

Hít sâu một hơi an tĩnh lại tâm thần, Diệp Chi Châu cũng không ràng buộc tinh thần lực của mình, mặc cho chúng nó chạy tới bên cạnh đối phương, chờ chúng nó phát tiết hết vui mừng thân mật theo bản năng xong, tách một tia tinh thần lực nho nhỏ, cẩn thận hơn lần trước mà càn quét trong đại não Âu Dương Thuần.

Âu Dương Thuần cho là người yêu vì mình rời đi, cảm thấy nhớ nhung nên âu yếm một chút, nên rất tri kỉ ngồi yên. Thời gian dần dần trôi qua, hắn lại cảm thấy trong đầu có một tia đau đớn quen thuộc nổi lên, nhịn không được cau chặt mày.

Làm sao cố tình vào lúc này lại đau đầu? Giương mắt nhìn người yêu ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trong lòng mình, hắn do dự một chút, lựa chọn trầm mặc, không nhẫn tâm rời khỏi ôm ấp đi lấy thuốc.

Từng chút một bò vào, đi qua tầng tầng lớp lớp dây thần kinh, vẫn không phát hiện tung tích của tinh thần lực đã thức tỉnh, ngay lúc cậu bắt đầu tuyệt vọng, một tia gợn sóng yếu ớt đột nhiên nổi lên từ thức hải truyền đến. Trong lòng cậu đột nhiên nhảy lên, kích động không kịp khống chế liền xông tới tia gợn sóng kia, nhẹ nhàng cọ một chút. Tia tinh thần lực yếu ớt kia như nhận ra khí tức quen thuộc, đột nhiên nổi rõ lên.

Là nó! Chính là tia tinh thần lực mang tính công kích quen thuộc kia! Tuy rằng nó yếu ớt đến mức có thể biến mất lúc nào, nhưng tuyệt đối không sai được! Chính là nó, lực lượng tinh thần đã quấn quýt lấy mình mấy thập niên.

Viền mắt trong chốc lát nóng lên, bàn tay nâng mặt đối phương trượt xuống, cậu ôm lấy cổ hắn, úp mặt vào bả vai hắn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống như mưa, âm thanh cũng nghẹn ngào rung lên: "Anh cái đồ khốn kiếp..." Cánh tay lại siết chặt hơn, thân thể chỉ hận không thể dán lên đối phương: "Anh sao có thể kém cỏi đến mức này..." Rõ ràng đời trước em đã bỏ ra công sức lớn, uẩn dưỡng tia tinh thần lực không tự chủ tu luyện kia... Anh làm sao lại dằn vặt mình thành như thế này? Vô dụng, quá vô dụng!

Âu Dương Thuần nhịn đau đến trắng bệch mặt mũi, thấy cậu rốt cuộc lui lại, vừa mới thở ra một hơi liền thấy cậu ôm mình khóc nấc lên, trong lòng hoảng sợ không biết làm sao, giọng nói vì căng thẳng nên so với bình thường càng cường ngạnh hơn: "Không cho khóc!"

"Lại còn nóng nảy thế này nữa!" Diệp Chi Châu nhớ tới bộ dáng người yêu chết trong ngực mình kiếp trước, cũng không nhịn được ôm cổ hắn gào khóc lớn hơn, một chút hình tượng cũng không có: "Anh đời này lớn hơn em tận mười mấy tuổi, nhất định sẽ chết trước em. Anh rất xấu xa, em không thích anh nữa..."

Âu Dương Thuần nghe câu trước thì đen mặt, nghe đến câu sau thì lòng dạ nhẹ cả đi, vụng về lau nước mắt cho cậu, nghiêm túc nói: "Không có hung dữ với em... Hơn nữa, anh chỉ lớn hơn em có 12 tuổi." Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày để ý tuổi tác của bản thân, cũng không nghĩ đến sẽ coi trọng một thiếu niên nhỏ như thế này... Thôi, đều là mệnh cả!

Đem người ôm vào ngực, cúi đầu hôn xoáy tròn trên đỉnh đầu cậu, hắn cam kết: "Tiểu Thành, anh sẽ cố gắng sống lâu hơn em, em đừng khóc!"

"Anh là tên lừa đảo!" Một bên vừa khóc một bên vừa gặm a gặm khuôn mặt tuấn tú của người yêu, cậu đột ngột nhớ ra cái gì, lại đưa tay kéo thắt lưng hắn: "Không được, em còn muốn xác nhận một chút." Người yêu có một cái bớt trên mông, không chắc đời này sẽ có a!

Âu Dương Thuần cứng cả người, bắt được cánh tay lôi kéo lung tung của cậu, hô hấp có chút bất ổn: "Tiểu Thành, tâm tình hiện tại của em không thích hợp, bây giờ không được."

"Sao lại không hợp?" Xác nhận một cái bớt thôi, còn cần thời điểm thích hợp? Cậu dùng lực lau nước mắt, vừa tức vừa ức: "Anh có phải không thích em nữa không? Anh... anh lớn hơn em nhiều như vậy, có phải là để người khác nhìn rồi đúng không?" Tưởng tượng một chút hình ảnh thân thể người yêu bị người khác nhìn thấy, cậu giận đến máu tràn lên não, càng không muốn thuận theo kéo mạnh quần của hắn: "Em không biết! Em muốn bây giờ!"

Âu Dương Thuần hơi giật giật hầu kết, không nhịn được siết tay cậu. Người mình thích cứ nhích tới nhích lui trong ngực mình, còn muốn níu qua níu lại quần của mình... Nhịn nữa liền không phải đàn ông!

"Không có người khác." Đem người áp lên giường, hắn cúi đầu hôn nước mắt trên mặt cậu, hô hấp càng gấp hơn: "Chỉ có em."

"Đừng... A... Quần của anh... A! Là em muốn cởϊ qυầи của anh, không phải anh cởi của em!"

(Con cua tám cẳng hai càng~~~)

Sáng sớm hôm sau, Diệp Chi Châu mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy người nằm bên cạnh mình, trong lòng cả kinh, vội vàng muốn ngồi dậy, kết quả người vừa động cái eo liền đau nhức, chật vật ngã xuống.

"Làm sao vậy?" Âu Dương Thuần bị đánh thức, vô thức đem người ôm lấy, vỗ vỗ lưng cậu, cúi đầu hôn trán cậu, giọng nói khàn khàn vì mới thức dậy: "Gặp ác mộng à?"

Thân thể bị ôn nhu bao lấy, ấm áp tri kỉ, cậu chậm chạp nhớ đến chuyện phát sinh trước khi ngủ, mặt dần dần đỏ lên, nhịn không được nhếch miệng cười khúc khích, vùi đầu vào ôm ấp của đối phương.

Là hắn, thật sự là hắn, ngay cả cái bớt trên mông cũng y hệt... Cậu tìm thấy được người yêu rồi!

Ánh nắng ấm áp buổi sớm chiếu qua rèm cửa ôn nhu sưởi ấm căn phòng, cậu hơi nghiêng đầu, co rúc trong ngực người yêu cười trộm. Thật sự là không có lúc nào hạnh phúc hơn bây giờ!

...

Đoàn làm phim "Phương Diễm Cẩm Đường" lại lộn xộn cả lên.

Bê bối của Lưu Phỉ Phỉ và Trương Hân Nhiên huyên náo quá mức, weibo chính thức của đoàn bị fan nguyên tác ném đá quá ác, kịch liệt yêu cầu đổi diễn viên, bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo nhà đầu tư, đem Lưu Phỉ Phỉ và Trương Hân Nhiên hai người đuổi đi.

Thế nhưng, đuổi hai người đó đi, vậy lấy ai diễn? Thời gian bấm máy sắp tới rồi, không còn kịp đâu!

Diệp Chi Châu chú ý tới tin tức này, nhớ đến Tôn Hạm Nhã bị bạn trai liên luỵ, cậu lén lút làm người tốt một chút, giúp cô ấy tẩy trắng trên mạng, đương nhiên dùng đến đều là sự thật cả. Không quá mấy hôm, Tôn Hạm Nhã được chứng thực là không liên quan đến việc bạn trai cô che giấu thuốc cấm, vô tội được phóng thích. Cậu cũng nhân cơ hội kí©h thí©ɧ trên mạng, lôi kéo kích động fan nguyên tác, không lâu sau, trên mạng đầy rẫy lời hô tiếng hoán nói muốn Tôn Hạm Nhã trở về đoàn làm phim.

Đoàn phim sảng khoái nhận lời, mời Tôn Hạm Nhã trở lại, cô bé diễn vai nữ phụ nhỏ bị hãm hại đương nhiên cũng được tẩy trắng nhận về.

Đoàn phim sợ lại xảy ra chuyện gì có, liền nhanh chóng bấm máy quay phim, cũng không cần chờ xào độ nóng trên mạng liền tự phong bế đi quay phim.

Xôn xao đổi diễn viên dần lắng xuống, mọi người một lần nữa đặt trọng điểm để ý lên Lưu Phỉ Phỉ và Trương Hân Nhiên. Kết quả là, mọi người tiếc nuối phát hiện cả hai nhanh chân chạy ra nước ngoài lánh nạn, không có chuyện để tám, rất cô quạnh buồn chán.

Diệp Chi Châu cũng cô đơn, mỗi ngày chỉ có hai đầu làm việc trên giường dưới giường, vừa đau vừa sướиɠ. Đau là vì, lão xử nam Âu Dương Thuần vất vả lắm mới được khai trai, hoàn toàn không biết tiết chế là gì. Sướиɠ ở chỗ, cùng người mình yêu lưỡng tình tương duyệt ở chung một chỗ, tương lai rất tươi sáng, cái gì cũng không cần để ý đến.

Sau đó, fan Diêu Thành phát hiện, thần tượng nhà mình thường xuyên không làm chính sự sau khi tham gia một MV, quay một lần chương trình tuyên truyền thì lại mai danh ẩn tích. Chỗ ảnh đế Âu Dương Chất thì bận hơn chó, weibo ngày nào cũng đăng lịch công tác dày đặc, weibo thần tượng nhà mình bên này trừ im lặng ra thì chỉ có lặng yên, blog cuối cùng chính là video game phát cho Lý Hạo đúng hôm tuyên truyền.

Game game game, chỉ thấy game là nhiều! Thần tượng ơi, anh không cần ăn cơm sao? Nhanh rời giường làm việc kiếm cơm đi! Tần suất công việc của anh thế này, anh làm sao tự nuôi sống chính mình được? Phụ nữ xấu xa mơ ước anh đã chạy ra nước ngoài, hiện tại anh cũng nên hoạt động một chút mà!

Fan hâm mộ vì cậu mà nát tâm, cảm giác giống như nhà có đứa nhỏ chưa lớn vậy, lo lắng cậu ăn không ngon ngủ không yên, còn lo là trong lúc mình không biết cậu đã bị người bắt nạt.

Thần tượng, anh tỉnh táo lại đi, học bộ dáng thần tượng nhà người ta đi! Học đi, có được không?

Nhưng mà thần tượng nhà họ lại thờ ơ không động lòng, lại đúng lúc này, một fan lão làng đột nhiên xông ra.

@Trăm vạn fan nhỏ khóc thành sông: Mọi người không phát hiện ra sao, Thành Thành thật giống như rất giàu... Lần trước lúc phóng viên cắm chốt nhà cậu ấy, ở phòng là biệt thự, còn ở tận trung tâm thành phố. Mọi người nghĩ lại đi, biệt thự tại thành phố B, còn ở trong trung tâm, giá cả kia...

Một lời thức tỉnh người trong mộng!

Đúng vậy, thần tượng nhà bọn họ sau khi xuất đạo cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày chỉ chơi game, sống như thế nào? Hơn nữa cậu ấy còn cho nhà cậu mợ hơn một triệu, thù lao phim thần tượng cũng không nhiều như thế đi?

Nghi hoặc đồng thời khơi lên, fan nhất thời kích động đi mò tâm tư thần tượng nhà mình. Bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, trong ảnh chụp chung của thần tượng, đồ trên người cậu ấy đều không phải hàng giá rẻ. Đồng hồ đeo tay là đồ limited, quần áo nhìn khiêm tốn nhưng nhãn hiệu sang chảnh, điện thoại di động dùng là hàng định chế. Càng khoa trương hơn là, có fan từng ngẫu nhiên gặp thần tượng ở chỗ công cộng, còn chụp trộm được thẻ kim cương trong ví thần tượng.

Trời ạ! Thần tượng hoá ra lại có tiền như vậy!

Nếu như đã tìm hiểu, liền phải tìm hiểu đến tận bên trong đồ lót.

@Không túm áo may ô liền là bạn tốt: Lén nói cho mọi người biết nha, tui từng gặp thần tượng ở sàn giao dịch chứng khoán S, thần tượng mua gì lên nấy, bán gì tụt giá luôn, quả thật chính là thần! Tui lúc đó còn không biết thần tượng, còn lén lợi dụng chức quyền mua cùng cậu ấy hai lần, kiếm lời không ít. Tiền cho bà mợ hơn triệu kia, đoán chừng là từ đây mà ra, hiện tại mọi người cứ tuỳ tiện suy đoán tiếp.

Fan đông đảo khϊếp sợ, sau đó là mừng rỡ và kiêu ngạo, cuối cùng còn phẫn nộ.

Tưởng tượng cái em gái mày! Thần tượng đã ký hợp đồng, là một nghệ sĩ đấy nhá! Đóng phim đóng MV ca nhạc, kiếm tiền từ fan mới là công việc của anh, anh ngồi xổm chơi game như thế là làm sao? Muốn bị sét đánh đúng không?

Diệp Chi Châu không có bị sét đánh, nhưng Trương Hân Nhiên ngày nào cũng ngồi trực weibo lại bị sét đánh trong mềm ngoài giòn.

Biệt thự trung tâm thành phố, đồng hồ đeo tay bản limited, tuỳ tiện vung tay liền có một triệu... Đây chính là tên rác rưởi Diêu Thành mình từng nhận thức sao?

Tỉ mỉ nhớ lại, tựa hồ từ sau khi phim thần tượng đóng máy xong, Diêu Thành liền không chủ động liên lạc với mình, khí chất cả người thay đổi không ít, còn cả trong thời điểm bị dội nước bẩn kinh nhất cũng đã tiến vào Mộ Thiên, sau khi tẩy trắng liền tham gia MV của Âu Dương Chất, bây giờ nhân khí còn cao, so với nghệ sĩ phấn đấu nhiều năm còn muốn nổi hơn.

Rõ ràng mới chỉ là một người mới, chưa từng có tác phẩm gì trước đó...

Không nghĩ đến thời điểm không có gì, tinh tế ngẫm lại, đã thấy giống như đổi mới hoàn toàn!

Chờ chút, đổi mới hoàn toàn... Lẽ nào... Diêu Thành cũng là trọng sinh? Nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên cả kinh, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

.........