Chương 23

Âu Dương Thuần đem Diệp Chi Châu muốn chạy trốn túm lấy nhét vào trong xe, khoá trái cửa lại.

"Hôm nay tôi nhìn thấy có mấy thứ rất ý tứ." Cửa sổ bị kéo lên có dán giấy đen, hắn cởi âu phục, kéo caravat, bắt đầu từ từ cởi cúc áo sơ mi: "Sau khi vào đoàn làm phim nửa tháng bắt đầu theo đuổi Trương Hân Nhiên, hử? Đối với cô ta hỏi han ân cần, còn tặng quà?"

Diệp Chi Châu nhanh chóng vươn mình ngồi thẳng, tiếp xúc ánh mắt thâm trầm của hắn, trong lòng gió lạnh vù vù thổi qua, cẩn thận cọ cọ một bên xe: "Ông chủ, anh... anh bình tĩnh..."

"Bình tĩnh?" Đem ống tay áo kéo lên, hoạt động một chút cánh tay, giơ giơ cổ tay hơi mở ra, mạnh mẽ tiến lên, một tay chống lên ghế dựa, một tay áp cửa xe, đem người vững vàng vây trong ngực: "Tôi hiện tại rất bình tĩnh."

Đùi bự người này hình như không giống với những gì cậu nhận thức á!

Không gian thu hẹp, khoảng cách quá gần, tinh thần lực vẫn luôn bị áp chế bắt đầu không đứng yên. Cậu hít sâu một hơi ổn định tâm tình, giơ tay chặn l*иg ngực của hắn, đẩy ra ngoài: "Ông chủ anh lùi lại một chút, quá gần rồi." Tinh thần lực sắp không đè được nữa.

"Không nên gọi tôi là ông chủ." Thấy cậu chống cự, khí tức Âu Dương Thuần càng ngày càng chìm, một tay xảo diệu bắt được cánh tay đẩy của cậu, một tay xoa gáy của cậu, cưỡng ép cậu ngửa đầu lên, bản thân ghé vào lỗ tai cậu: "Nhớ kỹ, sau đó gọi tên tôi."

Khí tức ấm áp phun bên lỗ tai, cảm giác tê dại từ tai truyền đến đại não, khiến thân thể nhạy cảm run lên.

Không ổn!

Vội vã nghiêng đầu né tránh nhiệt độ bên tai, cậu chật vật rút tay lại, dùng sức che lỗ tai xoa xoa, trong đầu vạn câu "fuck your mother" chạy điên cuồng. Tại sao đã đổi thân thể rồi, điểm nhạy cảm vẫn ở cái địa phương đáng chết này chứ?

Âu Dương Thuần dừng một chút, hơi thẳng lưng nhìn cậu, tay đặt sau gáy cậu giật giật, xoa xoa dái tai cậu, ngữ khí ám muội thâm trầm: "Là nơi này?"

"Cái... A!"

Tay bị mở, môi bị chặn, hương bạc hà đột nhiên trở nên nồng nặc, lực đạo xoa nắn trên ót lúc nặng lúc nhẹ, dần hướng lên trên, lúc chạm đến xoáy tròn trên đầu liền dừng lại, giống như cảm thấy nơi đó thú vị liền nhẹ xoa xoa.

Địa phương quen thuộc, lực đạo quen thuộc, động tác quen thuộc.

Diệp Chi Châu trong lòng chấn động, động tác giãy dụa đình chỉ, đôi mắt không tự chủ trợn to, động tác chuẩn bị tàn nhẫn cạp xuống cũng khựng lại, chỉ gắt gao nhìn ánh mắt khép hờ của hắn, tâm tư loạn chuyển.

Tại sao lại xoa chỗ đó? Tại sao... là nơi đó?

Phát hiện cậu không giãy dụa nữa, Âu Dương Thuần buông cánh tay trói buộc cậu ra, đem người ôm lấy ôn nhu vuốt lưng cậu: "Tiểu Thành, em ngoan một chút." Nói rồi mới chịu buông nụ hôn cưỡng chế này ra, nghiêng đầu hôn hôn lỗ tai cậu, mang theo chút động viên: "Tôi sẽ đối tốt với em, sau này chỉ nên nhìn tôi, được không?"

Ngay cả hành vi động viên lúc thân mật cũng giống nhau... Ý thức trong nháy mắt mơ hồ, một tia áp chế tinh thần lực cuối cùng cũng vỡ vụn, tinh thần lực khổng lồ trong nháy mắt gào thét xông ra, vui vẻ nhảy nhót đem hai người trói thành một đoàn, có vài sợi càng không thể khống chế mà quấn lấy Âu Dương Thuần.

... Người vừa mới hôn mình này, sẽ là người kia sao?

Tay không tự chủ ôm lấy người kia, trong mắt cậu mang theo ước ao hi vọng, cũng loé lên chút chần chừ. Rốt cuộc có phải Vân Kha không? Hắn từng nói sẽ đợi cậu đời đời kiếp kiếp... Sẽ là hắn ư?

Nhận thấy người trong lòng mềm mại đáp lại, Âu Dương Thuần tâm nhuyễn thành một đoàn, cụng cụng trán cậu, ôn nhu sờ sờ đầu cậu: "Tiểu Thành, tôi còn phải về tổng bộ xử lý chút chuyện, đại khái cần những hai tháng. Tôi để Hướng Thành Hiếu cho em, em ngoan ngoãn chờ tôi về."

"Anh phải đi?" Diệp Chi Châu nháy mắt hoàn hồn, hai tay gắt gao túm chặt, trong mắt chứa đầy hoảng loạn: "Không cho đi!" Mới vừa cho cậu nhiều hi vọng như vậy, giờ lại muốn chạy? Đừng mơ tưởng!

"Nghe lời." Lòng cậu bây giờ đối với hắn ỷ lại và bá đạo là vô cùng có lợi, Âu Dương Thuần khoé miệng nhếch lên, biểu tình càng ôn nhu, giơ tay nắn nắn vành tai cậu, dụ dỗ nói: "Không cần làm nũng, khi về sẽ mang lễ vật cho em. Em muốn cái gì?"

Ngay cả góc độ nắn vành tai cũng giống nhau!

Ước vọng trong lòng càng ngày càng lớn, tinh thần lực cũng bắt đầu có xúc động muốn cưỡиɠ ɠiαи đại não đối phương: "Em muốn anh!" Nếu quả thật là người yêu... muốn khơi chuyện xong liền chạy, không thể tha thứ được!

Hầu kết hắn giật giật, thấp giọng cười hai tiếng, động tác nắm vành tai cậu càng ám muội hơn. Âu Dương Thuần nhịn không được cúi đầu hôn đôi mắt trừng lớn của cậu: "Được, đợi anh trở về."

Diệp Chi Châu trong vô thức liền tự bán mình nhưng cũng vẫn không thể giữ Âu Dương Thuần lại, cậu phẫn hận nhìn máy bay đã cất cánh, sau đó mang một thân đầy oán khí trở về Mộ Thiên. Chính mình không vui, người khác ai cũng đừng mong được thanh tĩnh!!!!

Lôi Âu Dương Chất phẫn nộ chơi bời cả đêm xong, cậu ném ảnh đế đang ngủ say như lợn chết sang một bên, mở máy tính ra, âm trầm lên mạng lý sự.

Nữ chủ thân ái, chuẩn bị tiếp chiêu đi!!

Trương Hân Nhiên mò xem các loại nghi vấn trên weibo, càng nhìn càng giận, không nhịn được vứt chuột sang một bên.

Tại sao lại như vậy? Chỉ một ngày không lên weibo, gã bội bạc kia đã bị tô đen đến độ không thể nhìn nổi lại có thể tẩy trắng được? Mà hình tượng cô ta khổ tâm gây dựng cũng bị phán là tâm cơ thâm trầm? Một đám không có đầu óc! Còn có Đặng Quân với bà mợ Diêu Thành kia, thành sự không đủ bại sự có thừa!

Nỗ lực hồi lâu mới đè xuống được tức giận, cô ta lấy điện thoại gọi cho Hà Chấn Hành. Cũng may, cô ta có một người đại diện vô cùng tài năng, nhất định có thể giúp cô ta giải quyết nước bẩn trên internet.

Điện thoại kêu rất lâu mới có người nhận, thái độ của Hà Chấn Hành so với ngày thường cũng lãnh đạm hơn nhiều.

"Anh Hà, thật sự không cần để ý đến?"

"Chỉ là một chút nước bẩn vô căn cứ thôi, không cần để ý đến, có thời gian rảnh rỗi như vậy thì cô nên tìm cách nâng cao năng lực của mình thì hơn. Trước hết, công việc gần đây của cô cũng tạm dừng, tôi mời giùm cô một vài người có kinh nghiệm, giúp cô nâng cao kỹ năng diễn xuất."

Trương Hân Nhiên cảm thấy đầu mình muốn to lên: "Tôi còn cần nâng cao kỹ năng diễn xuất sao?" Đời trước cô ta lăn lộn trong vòng giải trí hơn 10 năm, làm sao không nghe ra được Hà Chấn Hành đang viện lý do, rõ ràng cho thấy là đang lạnh nhạt với cô.

"Người trẻ tuổi không nên tự phụ như vậy." Hà Chấn Hành trầm giọng trách mắng: "Tuổi còn nhỏ mà tâm tư không nhỏ, tôi cho cô biết, còn tiếp tục như vậy, ai cũng không chịu nổi cô đâu. Cô cũng đừng nghĩ lăn lộn tại giới giải trí này."

Điện thoại bị cắt đứt, cô ta không thể tin được siết chặt điện thoại.

Đừng nghĩ lăn lộn tại giới giải trí này? Hà Chấn Hành! Tôi nhất định khiến anh hối hận vì thái độ của anh hôm nay!!!

Một tuần sau, "Vận mệnh khiến anh yêu em" cũng chiếu tập cuối, đại chiến internet cuối cùng cũng dần lắng xuống, fan Trương Hân Nhiên với fan Diêu Thành đối lập càng gay gắt, gặp mặt liền gây war, như nước với lửa.

Cũng cùng lúc đó, tiểu thuyết "Phương Diễm truyền kỳ" được chuyển thể thành bộ phim cổ trang cung đình "Phương Diễm Cẩm Đường", bắt đầu bước vào giai đoạn tuyển chọn diễn viên, danh sách nam chính nữ chính lần lượt được công bố, trên internet dẫn phát một vòng bàn tán sôi nổi.

Trương Hân Nhiên dạo weibo, thấy trong danh sách diễn viên quả nhiên không có nhân vật nữ phụ thứ nhất, hoàn toàn yên tâm, đứng dậy đóng máy tính sửa soạn quần áo, trang điểm cho mình một chút rồi ra cửa tìm kiếm kì ngộ.

Đời trước, diễn viên diễn nhân vật này mãi đến một tuần sau mới chọn được từ học viện Điện Ảnh thành phố B, mà nữ sinh năm nhất được may mắn tuyển chọn kia trong nháy mắt liền biến thành con cưng màn ảnh, sau trực tiếp đi lên con đường phim điện ảnh, phát triển vô cùng thuận lợi danh tiếng, vô cùng khác biệt với thân phận diễn viên hạng hai của cô ta. Đời này, vai nữ phụ này, cô ta nắm chắc rồi!

Đèn đường chiếu sáng góc đường dành cho người đi bộ, nhìn biển tên quán cafe Thiên Sứ, Trương Hân Nhiên xác nhận tên quán không sai, vén vén tóc, đẩy cửa bước vào. Đời trước, trong lúc chán nản, cô ta từng ngẫu nhiên nghe một vị tiền bối nói qua, đạo diễn phim "Phương Diễm Cẩm Đường" thường cứ chủ nhật cuối tuần sẽ ngồi ở quán này uống cafe, hơn nữa vị trí quen thuộc luôn là cửa sổ hàng thứ hai bên phải...

Màu tóc hoa râm như ẩn như hiện ở hàng ghế bên phải, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười tự tin, sửa lại quần áo phong cách phục cổ trên người, treo lên miệng nụ cười mỉm vừa đúng, lượn lờ đi tới bên này.

"Hôm nay rất may mắn được gặp cháu. Đừng lo lắng, cháu nhất định có thể diễn tốt nhân vật Đông Mỹ này." Thanh âm hiền hoà dần dần rõ ràng, một bàn tay già nua nhưng rõ ràng rất có lực lộ ra từ ghế dựa cao: "Tôi rất thích cháu, Du Chân."

Trương Hân Nhiên khựng người, nghi hoặc cau mày, làm sao vị đạo diễn này không phải ngồi một mình?

Thiếu nữ tóc dài đột ngột đứng lên đối diện ánh mắt cô ta, hơi khom lưng nắm tay bàn tay già nua tái nhợt, biểu tình tràn đầy mừng rỡ và trịnh trọng: "Cảm ơn ngài đã thưởng thức, cháu nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt không phụ lòng kỳ vọng của ngài."

Du Chân! Đời trước chính là cô ấy diễn vai nữ phụ này, sao cô ấy lại ở đây?

So với dự đoán lại khác biệt khiến cô ta hoảng sợ lùi một bước, không cẩn thận đá phải bồn hoa trang trí bên cạnh, lảo đảo một cái, kinh hô ngửa đầu ra sau, ngã ngồi trên đất.

Nhân viên phục vụ cách đó không xa nghe tiếng lập tức chạy tới, thân thiết đỡ cô ta dậy, hỏi: "Quý khách, quý khách không sao chứ?"

"Không có chuyện gì!" Chật vật bò dậy, cô ta nghiêng đầu dựa theo động tác phủi bụi mà che khuôn mặt mình, trong hoảng sợ không tự chủ chạm ánh mắt cùng Du Chân, chỉ cảm thấy bản thân giống như bị ai tát vào mặt, nóng rực bỏng rát.

Góc tiệm cafe, Diệp Chi Châu thả xuống di động quay video, đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau, "Phương Diễm Cẩm Đường" công bố ứng cử viên đóng vai nữ phụ thứ nhất, thiếu nữ Du Chân dịu dàng thanh tú tiến vào tầm mắt đại chúng, đưa tới một làn sóng bàn tán sôi nổi.

Diệp Chi Châu sung sướиɠ vạn phần đóng lại điện thoại, mở máy tính trang chính, treo kế hoạch luyện game trên weibo, đồng thời được Lý Hạo, Âu Dương Chất và đám bạn game cùng chờ cậu, đồng thời ấn like lia lịa.

Fan Diêu Thành và fan Âu Dương Chất toàn bộ chấn kinh rớt cằm!

Thành Thành nhà chúng ta hoá ta không có vứt bỏ chúng ta! Cậu ấy còn dùng weibo nha! Cậu ấy còn lên kế hoạch phá đảo game! Cậu ấy cư nhiên làm quen được với ảnh đế Âu Dương! Cậu ấy trong lúc chúng ta áy náy thương tâm vẫn cố gắng chơi game! Ồ... Thật giống như không đúng chỗ nào...

Fan Âu Dương Chất thì kích động đến độ muốn đánh chết thần tượng của mình. Ảnh đế nói quà tặng là ở đâu? Thất tịch sắp tới rồi, anh không quay ca khúc mà đi chơi game là cái quỷ gì a? Chúng em muốn quà a!!!! Còn có tiểu thịt tươi, cậu nghỉ ngơi đến nửa năm rồi có được không? Chúng tôi muốn có "đồ ăn" mới!!!!

Đại khái có thể là do người ái mộ hô hoán quá nhiệt tình, Âu Dương đại ảnh đế nửa giờ sau đăng trên weibo một đoạn phim ngắn có 10 giây, tiêu đề viết "Dành cho fan một chút kinh hỉ".

Fan kích động mở ra, đập vào mắt là đôi mắt chứa đầy sủng nịnh tình ý, sau đó đôi mắt kia chớp chớp, hơi lùi về sau, lộ ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu đẹp trai như mộng ảo, đôi môi hé mở, giọng nói ấy truyền ra, kích động tâm tình của tất cả mọi người: "Muốn đi cùng anh không?"

Video kết thúc, giọng nói câu dẫn và khuôn mặt đẹp trai câu người toàn bộ biến mất, fan không tự chủ ôm lấy khuôn mặt đỏ hồng của mình, kích động rít gào.

Mẹ nó!!!! Soái ca ở đâu mà đẹp trai quá thế! Anh nói cái gì thì là cái đó! Mang em lên tận trời cao cũng được! A a a a, soái ca cưới em đi!!!!

Fan Diêu Thành bò tường qua đây hóng hớt cũng kích động đến té xỉu. Thần tượng nhà mình vẫn hoạt động đấy! Cậu ấy ngoại trừ chơi game vẫn làm chính sự a! Nhìn khuôn mặt câu nhân trong video này, cầu quỳ liếʍ a! Soái ca cái gì, là Thành Thành nhà tôi! Nhà tôi, nhà của chúng tôi!!!!

Fan hai nhà rơi vào điên cuồng, sau đó cấp tốc đoàn kết với nhau điên cuồng spam bài ở weibo nhà ảnh đế: "Quỳ cầu bản gốc! Chúng ta cần có soái ca tới bổ mắt!"

Video nhờ fan hai nhà mà trong vòng một tiếng lập tức đứng đầu, điên cuồng được share và down về, nghi vấn "soái ca trong video là ai?" tràn ngập mọi ngóc ngách trên weibo, fan hai nhà vui như mở hội tết.

Ở bên nước Y, Âu Dương Thuần mặt tối sầm tắt đi bình luận dưới video, đối mặt với đống văn kiện điên cuồng thả khí lạnh.

Âu Dương Chi buồn cười thu lại ánh mắt, hỏi: "Đây chính là thím Hai?"

Âu Dương Thuần không đáp, rút điện thoại trong chồng văn kiện ra gọi cho Hướng Thanh Hiếu.

Nghe được ngữ khí mất đi tỉnh táo của chú Hai nhà mình, Âu Dương Chi thở dài, quét mắt nhìn ảnh đại diện weibo của em trai ngu ngốc nhà mình, âm thầm thắp nến cho nó. Bình dấm trong lòng chú Hai đổ rồi, em trai lần này chết chắc!

Ân, thật sung sướиɠ a!!!!

.........