Chương 14

[Dương Uy cùng nữ chủ tỉ lệ yêu nhau còn 60%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu đang lau tóc hơi dừng một chút, kinh ngạc hỏi: "Tụt xuống nhanh như vậy?" Chỉ là gửi cho mẹ Dương chút hình mà thôi, mới được bao lâu a?

Màn sáng loé loé, hiếm khi thấy trả lời vấn đề của cậu: [Không có cha mẹ ủng hộ, tình yêu là không đáng kể.]

Có đạo lý!

Mẹ Dương vẫn luôn có tiêu chuẩn cao, không thể nào chấp nhận được con trai mình có một bà mẹ vợ đức hạnh không đủ và một người vợ có cuộc sống riêng buông thả không kiềm chế. Vốn dĩ trong nội dung vở kịch, mẹ Dương vẫn luôn chán ghét nữ chủ, nhưng bất đắc dĩ Dương Uy vì muốn cùng Vân Kha cướp đoạt nữ chủ mà chấp nhận nắm quyền thừa kế, trấn áp thô bạo sự phản đối của người nhà, căn bản là không nghe bà khuyên bảo, làm cho quan hệ người nhà vô cùng căng thẳng.

Bạch Lỵ tắm xong đi ra, thấy Dương Uy quay lưng với mình đứng trước cửa sổ sát đất, đột nhiên cảm thấy được vị hôn phu trước kia văn nhược nay lại đáng tin cậy. Khoé miệng cô ta cong lên, tạo thành nụ cười ôn nhu chuẩn mực, từ phía sau ôm lấy y, ôn nhu hỏi: "Thân ái, chúng ta lúc nào thì trở về nhà? Em không thể chờ đợi được muốn cùng anh trao đổi lời thề ước, vĩnh viễn ở cùng nhau." Tuy rằng cô ta thích kiểu người mạnh mẽ cường thế như Vân Kha, nhưng có một người luôn khắp nơi bảo vệ mình cũng không tồi. Đáng tiếc là không thể đồng thời có được...

"Tiểu Lỵ." Dương Uy kéo tay cô ta ra, chậm rãi mở mắt, quay người, ôn nhu sửa sang mái tóc của cô ta, lắc đầu: "Không có lời thề, cũng không có cả đời."

Bạch Lỵ sửng sốt, trong lòng nổi lên hoảng hốt khó tả, khẩn cấp hỏi: "Tại sao? Là bởi vì trước đó em bị bắt... Em đảm bảo, em là bị oan! Thật sự đấy, chờ cậu họ đến, mọi việc đều sẽ..."

"Suỵt!" Dương Uy làm động tác im lặng, nhìn nước mắt của cô ta, chung quy là không nói ra được lời hung ác, chỉ đưa điện thoại cho cô ta, thở dài: "Chính em tự xem đi. Vừa rồi mẹ tôi đã thông báo rồi, ngày mai hai nhà Dương – Bạch cùng nhau mở cuộc họp báo, hôn ước của chúng ta... bị huỷ bỏ."

Bạch Lỵ không thể tin được trợn to mắt, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại bị nhét trong tay, ánh mắt nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt trở nên trắng bệch.

[Dương Uy cùng nữ chủ tỉ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu dừng động tác đánh máy tính, đột nhiên đối với Dương Uy nổi lên hứng thú. Đều đã nhìn thấy mấy thứ "phong phú" như vậy, tỉ lệ yêu nhau lại chỉ còn 50%. Người này... tính khí thật tốt a!

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, thân thể cậu cứng đờ, cấp tốc đóng máy tính bò lên giường tiến vào chăn, giả vờ như đang ngủ.

"Tiểu Dương, anh biết em chưa ngủ, đèn vẫn sáng."

Thất sách quá! Cậu bò lên tắt đèn, chột dạ trả lời: "Em liền ngủ bây giờ, anh cũng nên đi ngủ đi, đã muộn lắm rồi. Ngủ ngon!"

Ngoài cửa im lặng chốc lát, giọng nam thanh lãnh trầm thấp lại vang lên, mang theo bất đắc dĩ: "Tiểu Dương, anh ngủ không được. Từ khi em nằm viện đến nay, sắp một tuần rồi anh đều ngủ không ngon."

Động tác kéo chăn dừng một chút, cậu đếm đếm số ngày bản thân không có thổi kèn, xấu hổ lại mềm lòng, trả lời: "Vậy anh về phòng đi, em ở đây thổi cho anh nghe. Anh chỉ cần mở một góc cửa sổ ra là được, âm thanh quá nhỏ thì không có hiệu quả."

Thanh âm chìa khoá tra vào ổ vang lên, một giây sau cửa phòng mở ra, ánh đèn hành lang hắt vào, đem cái bóng Vân Kha kéo ra thật dài, cũng đem ngữ khí của hắn kéo đến đặc biệt đáng ghét: "Hiện tại trời hơi lạnh, đi ngủ để mở cửa sổ dễ bị cảm lắm! Tiểu Dương, chúng ta ngủ chung đi."

Diệp Chi Châu trợn mắt há miệng, không thể tin được thốt lên: "Anh lấy chìa khoá ở đâu? Sao anh lại có chìa khoá phòng em?"

"Bác Phúc cho." Vân Kha bước vào đóng cửa lại, trong bóng tối chậm rãi đi lên giường, khom lưng ghé sát vào cậu, ý cười trong mắt dưới ánh trăng lọt qua cửa sổ, đẹp đến không giống người thường: "Anh thích cảm giác em dùng năng lực của em đυ.ng vào anh. Lần này anh không muốn cảm thụ nó qua âm nhạc, anh muốn em dùng nó vây quanh anh." Suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Giống như lần trước em dùng nó vây lấy Bạch Lỵ vậy."

Đối phương lúc nói chuyện phun thẳng hô hấp ấm áp lên mặt cậu, Diệp Chi Châu theo bản năng ngừng thở, lắc đầu, dùng sức lắc đầu thật mạnh.

Vân Kha ngồi trên mép giường, hoàn toàn không thấy cậu từ chối, nghiêng người hôn khoé môi cậu: "Hô hấp."

Cậu theo bản năng hé miệng, một luồng không khí mới mẻ liền xâm nhập vào.

Biểu đạt được mục đích của mình, Vân Kha không buông tha cho bất cứ cơ hội được chiếm tiện nghi lần nào. Hắn quyết đoán ngậm lấy môi thiếu niên, ôn nhu gặm cắn, hàm hồ hỏi: "Tiểu Dương, năng lực của em gọi là gì? Niệm lực? Hay là tinh thần lực?"

Bị tập kích bất ngờ, Diệp Chi Châu theo bản năng trả lời: "Là tinh thần lực..." Lập tức lại hoàn hồn, cậu ngửa đầu ra sau né tránh hắn thân mật xâm nhập, lại không cẩn thận ngửa mặt quá mức, ngã ra trên giường.

"Anh rất thích tư thế này." Vân Kha cười khẽ thành tiếng, thanh âm trầm thấp mát lạnh dưới sự bảo vệ của đêm tối lại mang đến hương vị câu dẫn. Hắn cúi đầu áp lên người Diệp Chi Châu: "Tiểu Dương, nhắm mắt lại."

Diệp Chi Châu bị thanh âm của hắn vây lấy, cả người như nhũn ra, tinh thần lực vô thức trải rộng, bao lấy bản thân: "Anh... anh bình tĩnh đi. Bây giờ là xã hội hài hoà, anh không thể..."

Động tác Vân Kha dừng một chút, trong lúc Diệp Chi Châu còn cho là lương tâm hắn bộc phát không làm thêm động tác cầm thú gì nữa, hắn lại hơi nghiêng đầu, như đang hưởng thụ cái gì, nói: "Anh cảm nhận được nó, rất đẹp."

Cảm nhận được cái gì? Động tác này... Khoảng cách này... Lẽ nào là tinh thần lực của mình?

Còn không để cậu nghĩ rõ ràng, mắt đã tối sầm lại, môi bị

hôn lần thứ hai, đồng thời xuất hiện một cỗ tinh thần lực nhỏ yếu, rõ ràng vừa mới thức tỉnh không lâu, từ trên người đối phương tản ra, lỗ mãng quấn lên tinh thần lực của cậu.

Gặp quỷ! Tinh thần lực không chào hỏi đã giao hoà là tối kỵ! Diệp Chi Châu kinh hãi, không đoái hoài đến việc từ chối nụ hôn của Vân Kha, tập trung tinh thần thu hồi tinh thần lực quanh thân, gắng sức không đυ.ng tới đối phương.

Vân Kha theo bản năng có chút bất mãn, tuy hắn cũng không biết bản thân bất mãn cái gì. Hắn làm sâu hơn nụ hôn này, càng ôm chặt người dưới thân hơn. Trực giác nói cho hắn biết, hắn nên làm như vậy.

Diệp Chi Châu quả thực là muốn tự sát. Vân Kha rõ ràng không biết bản thân đã thức tỉnh tinh thần lực, hơn nữa căn bản cũng không muốn khống chế nó. Tinh thần lực kia chính là phản chiếu tâm tình của Vân Kha, liều mạng muốn cuốn lấy mình, vọng tưởng muốn cùng tinh thần lực của mình giao hoà. Cậu không dám phản kích, đối phương quá mức nhỏ yếu, cậu tuỳ tiện phản kích một chút, Vân Kha cũng sẽ biến thành kẻ ngu si, đành bất động bỏ mặc đối phương. Cưỡиɠ ɠiαи tinh thần lực cũng là phạm tội cưỡиɠ ɖâʍ! Phải ra hầu toà!

Ở tình huống như thế này, hô hấp quấn quýt thân mật chỉ làm tăng thêm sự nóng nảy của đối phương. Diệp Chi Châu vội muốn chết, hô trong lòng: "Thông Thiên, tao biến nam chủ thành kẻ ngu, nhiệm vụ có tính là thành công không?"

[Phá hoại sự cân bằng của thế giới, nhiệm vụ thất bại.]

"Thật sự là con mẹ nó! Vân Kha tại sao lại có thể thức tỉnh tinh thần lực được? Tại sao?"

[Tinh thần lực an ủi trong thời gian dài có thể trợ giúp thức tỉnh.]

"..." Cho nên đến cùng là cậu tự làm tự chịu? Cậu sao có thể tìm chết lại đi dùng tinh thần lực giúp Vân Kha ngủ? Ai biết thứ đồ cổ này dễ dàng thức tỉnh tinh thần lực thế này chứ! Nữ chủ chỗ ấy không phải là không có sao?

Nhận thấy cậu kịch liệt giãy dụa, Vân Kha cũng tiếc nuối buông môi cậu ra, dịch đến mυ"ŧ lỗ tai cậu một cái. Diệp Chi Châu nhịn không được than nhẹ một tiếng, sau đó xấu hổ đến suýt cắn phải đầu lưỡi. Cùng lúc đó, tinh thần lực vẫn luôn bồi hồi không tìm được cửa vào trong não của cậu, đột ngột xông tới, chen chúc chui vào lỗ tai cậu, dùng loại sức mạnh không phù hợp với nó mà mạnh mẽ đâm vào đại não, cuốn lấy tinh thần lực vẫn luôn núp một góc.

Hai người đồng thời rên một tiếng, Vân Kha rốt cuộc cũng dừng hôn môi, đầu dựa vào cần cổ cậu há miệng thở dốc, trên trán chảy mồ hôi lạnh. Diệp Chi Châu cũng không quá thoải mái, lại mạnh hơn hắn nhiều, trong lòng thầm thăm hỏi tổ tông 18 đời nhà họ Vân.

Hiện tại rốt cuộc là tinh thần lực của ai mới bị xâm phạm? Làm sao phạm nhân còn mang dáng vẻ thê thảm của người bị hại thế?

Mắng thì mắng, lại không thể không quản. Cậu tự giận mình không có quản thúc tốt tinh thần lực, chủ động hướng đối phương nghênh đón, tận lực ôn hoà bao lấy đối phương, miễn cho đối phương lỗ mãng đem cả hai chơi choáng váng.

... Cho nên, đời trước cậu đã tạo nên nghiệp chướng gì, khiến cho đời này còn phải mở rộng đại não đi an ủi động viên một phạm nhân cưỡиɠ ɠiαи?

Cậu không còn mâu thuẫn lại động viên, Vân Kha hô hấp dần trở nên vững vàng, tia tinh thần lực mang tính công kích cũng ôn hoà hơn, bắt đầu vui vẻ vây quanh tinh thần lực của Diệp Chi Châu, thân mật cọ cọ, cũng nỗ lực chống đỡ chính mình, muốn bao lấy viên tinh thần lực lớn hơn so với nó vài lần.

Tinh thần lực thể hiện một cách trực quan tâm tình, tính cách của một người. Từ thuộc tính mà nhìn, Vân Kha là một người mạnh mẽ lại bá đạo, nhưng hiện tại người bá đạo này lại vì cậu mà trở nên ôn nhu, dùng sức mạnh nhỏ yếu của mình để bao lấy cậu, bảo vệ cậu. Diệp Chi Châu không ngừng phỉ nhổ sự nhẹ dạ của mình.

Cậu nằm lại trên giường, đẩy Vân Kha đã ngủ thϊếp đi, thử xua tinh thần lực của đối phương ra ngoài. Thất bại, cậu bất đắc dĩ liếc hắn một cái, cũng không thèm quản nó, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Một ngày hôm nay, thật sự rất kí©h thí©ɧ.

Một giấc ngủ đến hừng đông, cậu mở mắt ra, đập vào mặt là biểu tình chọc người phạm tội của Vân Kha. Buồn ngủ trong nháy mắt bị doạ lui, cậu nhanh chân chạy khỏi ôm ấp của đối phương, vươn tay kéo quần áo của mình.

"Ngủ có ngon không?" Đôi mắt hổ phách xinh đẹp mở ra, mang theo tia lười biếng lúc mới tỉnh ngủ, cỗ tinh thần lực mới hãm hại cậu hôm qua cũng lập tức sinh động lên, thân mật cọ cọ.

"Cầm thú!" Cậu dùng lực đẩy hắn ra, hai má đỏ rực nhảy xuống giường chui vào nhà vệ sinh, lại đứng đó căm giận quay người, không cam lòng mắng to: "Kẻ cưỡиɠ ɠiαи đáng chết này! Anh chờ đó, tôi nhất định sẽ ném anh vào tù!" Lại đóng sầm cửa nhà vệ sinh thật lớn tiếng.

Vân Kha sững sờ nhìn một loại động tác của cậu, nhịn không được cười ra tiếng, nằm vật trên giường.

Hoá ra Tiểu Dương lúc mới tỉnh ngủ lại có ý tứ như vậy. Rất tốt! Hắn vô cùng thích. Chỉ có điều Tiểu Dương quá mức thuần khiết, cưỡиɠ ɠiαи không phải chỉ là hôn nhẹ.

Dương Uy đi, cũng không mang theo Bạch Lỵ cùng, y cũng không biết nên đối xử với người con gái đã phản bội tình cảm hai người như thế nào.

Bạch Lỵ được bảo lãnh chỉ là để được thả ra, căn bản không mua được vé máy bay. Cô ta nhìn theo máy bay đã cất cánh, nắm chặt di động Dương Uy để lại và tiền, nhịn không được khóc lên. Không nên như thế, cuộc đời của cô ta không nên là như thế này! Cô ta vốn có thể nắm giữ người chồng yêu cô ta tha thiết cùng đoạn nhân sinh hạnh phúc mỹ mãn, sao có thể biến thành thế này?

Có phải là ngay từ đầu đã sai rồi không? Cô ta không nên trốn về nước, không nên sau khi bị tai nạn xe liền thích Vân Kha, không nên đồng ý hợp tác với nhà họ Văn, lại càng không nên sau khi khôi phục kí ức liền không cam lòng rời đi, thậm chí hợp tác cùng nhà họ Văn nghĩ muốn diệt trừ Đỗ Dương.

Cô ta nên làm gì? Còn có ai có thể giúp đỡ được cô ta bây giờ đây?

.........