Chương 18-2: “Yến Tư Kỳ, chúng ta chia tay đi.”

Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp từ cửa sổ tiến vào phòng, tạo cho cái thảm màu xám thêm một tầng màu vàng lấp lánh.

Tống Ngu bị nắng chiếu tỉnh, xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi. Sờ sờ tóc, cậu dùng điện thoại mới mua, gọi cho mẹ Tống.

“Tiểu Ngu à, con dậy sớm vậy?”

Tống Ngu: “Vâng, mẹ đi rồi sao?”

“Đang chuẩn bị đi đây. Hôm nay con muốn đi đâu chơi? Nói cho mẹ biết một chút, nếu không mẹ sẽ lo lắng lắm.”

Tống Ngu: “Con vẫn đang ở khách sạn, trong chốc lát đi dạo phong cảnh ở trấn trên, buổi chiều đi đến ven biển, ở đó con dự định phơi nắng để da đen cho đẹp .”

Mẹ Tống cười, “Da đẹp cũng tốt, con trai mẹ làm sao cũng đẹp, đen một chút cho có hơi thở nam tính. Đúng rồi Tiểu Ngu, bạn của con tên Yến Tư Kỳ, ngày hôm qua tới tìm con đó, mẹ liền nói con đi nhà cậu giải sầu.”

Tống Ngu trầm mặc vài giây: “Cậu ấy còn nói gì không ạ?”

“Không nói gì khác cả.” Mẹ Tống nói: “Tiểu Ngu a, chuyện con muốn chuyển trường, vẫn nên nói cho mấy bạn có quan hệ tốt với con biết sớm một chút, đừng làm cho họ cảm thấy con là người không coi trọng bạn bè.”

“Vâng con biết rồi.” Tống Ngu dừng một chút, “Mẹ, mẹ nhìn thử xem di động của con có phải tắt máy rồi hay không?”

Mẹ Tống đi vào phòng Tống Ngu, cầm lấy di động ở trên bàn sách nhìn nhìn: “Hết pin tắt nguồn rồi.”

Tống Ngu: “Vậy mẹ giúp con sạc pin với, khởi động máy là được.”

“Ừ.” Mẹ Tống làm theo, “Mẹ đi ra cửa đây, mẹ muốn trước hết đi đến trường học làm thủ tục chuyển trường cho con, sau đó đi đến quán ăn chuẩn bị làm cơm trưa.”

“Vâng, vậy tối con lại gọi cho mẹ, mẹ đi đường cẩn thận.”

“Con cũng đi chơi vui vẻ nha, đừng tiếc mà không xài tiền, nếu không có mẹ chuyển cho con, thẻ ngân hàng tùy thân mang theo, đừng ném.”

Trong lòng Tống Ngu ấm áp, cho dù những lời này nghe qua bao nhiêu lần, cậu đều sẽ vì có được tình thương của mẹ mà cảm thấy hạnh phúc và may mắn, may mắn thay cậu có thể xuyên đến thế giới này, gặp gỡ người mẹ tốt như vậy.

“Vâng con biết rồi, bai mẹ.”

“Bai.”

Sau khi cắt đứt điện thoại, Tống Ngu ở trên giường phát ngốc một lúc, trong đầu không ngừng hồi tưởng lời nói của mẹ, Yến Tư Kỳ đi tìm cậu, Yến Tư Kỳ hiện tại nhất định rất tức giận, bực bội mình không từ mà biệt.

Nhưng mà cậu có thể làm sao bây giờ, một màn Yến Tư Kỳ đưa áo khoác cho La Gia Duệ vẫn luôn hiện lên ở trong đầu cậu, tựa như một cảnh cáo trần trụi, lạnh như băng, cảnh cáo cậu không cần lại mơ tưởng giấc mộng kia là giả, không cần vọng tưởng Yến Tư Kỳ sẽ kiên định bất di bất dịch mà thích cậu, không cần lại vọng tưởng……Cậu và Yến Tư Kỳ sẽ có tương lai.

Cậu không muốn mỗi ngày đều lo được lo mất, không muốn suy đoán không ngừng xem cốt truyện có thể hay không phát triển dựa theo trong sách.

Hai ngày gần đây, cũng đã khiến cậu sức cùng lực kiệt, sắp biến thành một kẻ trông gà hoá cuốc, một kẻ điên tràn ngập ngờ vực ghen ghét. Cậu quyết tâm không thể cứ tiếp tục như vậy, cậu cần thiết ở trước khi không có hoàn toàn rơi vào, duy trì thể diện của mình, tận lực vân đạm phong khinh mà rời đi.

(Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)



Bên kia Yến Tư Kỳ ngồi trên xe do Yến Xuyên an bài, bị ép buộc đưa đến trường học. Hắn mắt lạnh nhìn tài xế lái xe rời đi, nhấc chân liền đi về hướng trái ngược với trường học.

Yến Xuyên khống chế không được hắn, cũng không muốn thật sự giam cầm hắn.

Này đơn giản chỉ là một lần cọ xát của hai cha con mà thôi, Yến Xuyên dùng một đêm thời gian để làm Yến Tư Kỳ bình tĩnh, cảnh cáo hắn đừng quá mức.

Nhưng đối với Yến Tư Kỳ, bắt đầu từ lúc Tống Ngu biến mất, hắn liền vô pháp bình tĩnh. Bề ngoài bình tĩnh chỉ là mặt nạ hắn quen mang lên, tựa như một núi lửa ngoài mặt nhìn qua trầm mặc yên tĩnh, kỳ thật liệt hỏa cuồn cuộn, chuyển động trong bóng tối, chỉ cần một mồi lửa, là có thể khiến hắn bùng nổ hoàn toàn.

Yến Tư Kỳ mới vừa chặn một chiếc xe taxi, di động trong túi liền vang lên, là chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ.

“Trần chủ nhiệm, thầy nói Tống Ngu muốn chuyển trường?” Yến Tư Kỳ sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, ngón tay cũng không chịu khống chế mà run rẩy, hắn nhắm mắt lại hít nhẹ một hơi, hàng mi mảnh dài đều đang run rẩy.

Hắn nắm chặt tay phải, dùng hết sức ngăn chặn ngón tay co rút, giọng nói lạnh như băng, “Không cần phê, tôi lập tức đến.”

Mới vừa treo điện thoại, màn hình đột nhiên sáng lên, một tin nhắn hiện ra.

——【 Tống Ngu: Yến Tư Kỳ, chúng ta chia tay đi. 】

----------------------------------------

Chắc chương này nhiều người hóng lắm :>>>>