Chương 18-1

Biệt thự Yến gia.

Trên sô pha có một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, dáng người cao lớn, mặt mày sắc bén, ít khi nói cười, bộ dáng so với Yến Tư Kỳ có sáu phần tương tự, nhưng ngũ quan của Yến Tư Kỳ càng thêm tinh xảo, giống như được xây bởi vàng bởi ngọc.

Mà giữa mày của người đàn ông này đã nhuộm sương gió và lạnh lẽo được mài giũa theo năm tháng, vừa thấy liền biết khi người này còn trẻ là người lấy mạng đi giao tranh tàn nhẫn.

Người này chính là cha của Yến Tư Kỳ—— Yến Xuyên.

Yến Xuyên là doanh nhân nổi danh ở thành phố J, nổi tiếng đến trình độ nào, 80% công trình địa ốc trong thành phố đều cócổ phần của Yến gia ở bên trong, cơ hồ mỗi dự án mở ra, đều phải do Yến Xuyên xác nhận, mới có thể bắt đầu khởi công.

Tài sản và thực lực như thế, nói là lũng đoạn cũng không quá.

Hơn nữa ngoài bất động sản, còn có giáo dục, ăn uống, giao thông…… Râu của Yến gia duỗi tới vô số ngành nghề, là quái vật khổng lồ chân chính.

Nhưng đây chỉ là chuyện gần 20 năm nay, lùi lại hơn 20 năm trước, Yến Xuyên chỉ là cậu bé nhà quê nghèo nàn từ nông thôn lăn lê bò lết ra.

Hiện giờ cậu bé nghèo lắc mình biến hoá, thành một doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy hàng đầu, ngay cả bí thư thành phố cũng phải cong người, khách khí có thêm.

Chỉ có Yến Tư Kỳ chưa bao giờ cho cha hắn một gương mặt tươi cười nào cả.

Đương nhiên Yến Xuyên cũng có thái độ y chang, hai cha con vừa thấy mặt, chưa từng có sự ấm áp hay hàn huyên như bao gia đình khác, có chỉ sự lạnh lùng và trừng mắt, một cái so với một cái càng lãnh khốc.

Yến Tư Kỳ tuổi còn nhỏ, nhưng rất điềm tĩnh, dưới ánh mắt như súng bắn nước cao áp của ba, ngồi đoan chính vô cùng, lù lù bất động.

Cuối cùng Yến Xuyên bại trận trước, ông đặt ly nước lên bàn trà thật mạnh, phát ra một tiếng thanh thúy “Cốp”, giống như tiếng chuông khai chiến, lưng Yến Tư Kỳ lập tức thẳng tắp.

Yến Xuyên hỏi: “Con đang làm gì?”

Yến Tư Kỳ mặt vô biểu tình, “Tìm người.”

“Ba biết con tìm người! Tống Ngu đúng không, là bạn trai nhỏ của con.” Yến Xuyên cười lạnh.

Yến Tư Kỳ nhướng mi, kinh ngạc nhìn Yến Xuyên một cái, tựa hồ là không nghĩ tới Yến Xuyên có thể nhẹ nhàng nói ra mấy chữ “Bạn trai nhỏ của con” như vậy, ba hắn chính là thẳng nam so với cột điện còn cứng hơn.

“Con cho rằng những việc con làm có thể thoát khỏi mắt ba, nhưng đó là do ba không muốn để ý mà thôi, cũng có người đem tình huống của con đưa lên bàn làm việc của ba. Con ở trường học yêu đương, trốn học, ba chưa bao giờ quản, đó là lựa chọn của con, nhưng hiện tại con đang làm cái gì?”

Giọng nói lạnh băng Yến Xuyên mang theo tức giận, đập bàn một cái: “Con tra cứu thông tin cá nhân và hành tung riêng tư của người khác, ai cho con có quyền đó!”

Như là nghe được truyện cười nào đó, Yến Tư Kỳ nhướng mày, trong mắt lại một mảnh lạnh băng, không có nửa phần ý cười, khóe miệng hắn gợi lên một độ cung châm chọc, “Ba, ba là đang dạy con cách để trở thành một công dân tuân thủ pháp luật sao?”

“Con đang có thái độ gì đấy!” Yến Xuyên trừng lớn hai mắt, “Con mới mười sáu tuổi liền vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, con còn có điểm mấu chốt sao?”

“Điểm mấu chốt?” Yến Tư Kỳ nhìn thẳng Yến Xuyên hỏi lại, “Người có sao?Ai cũng nói ba mẹ là tấm gương cho con cái, ba ra sao, con giống y vậy.”

Yến Xuyên quát: “Con còn ở nói hươu nói vượn! Ba dạy con mấy cái đó khi nào!”

So với Yến Xuyên táo bạo dễ giận, Yến Tư Kỳ trước sau không ôn không hỏa, lại có thể liên tiếp dùng mấy chữ, nói mấy câu chọc kíp nổ Yến Xuyên. Tựa như bây giờ, Yến Xuyên tức giận đến mặt mày run rẩy, Yến Tư Kỳ còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ba, con không muốn cãi nhau với ba. Ba đưa hành tung tra được của Tống Ngu cho con, con muốn đi tìm cậu ấy.”

“Con nghĩ cũng đừng nghĩ!” Yến Xuyên tức giận thở hổn hển, nâng tách trà lên uống, để áp chế cảm xúc đang bùng nổ.

“Ba không nói cho con, con cũng có biện pháp biết.” Yến Tư Kỳ căng thẳng, hắn lạnh lùng nhìn Yến Xuyên, cặp mắt đen nhánh kia đen lập loè đen tối mà điên cuồng ánh sáng, “Ba, Tống Ngu chính là điểm mấu chốt của con, cậu ấy không còn nữa, con liền không có điểm mấu chốt.”

Yến Xuyên đột nhiên giương mắt, cùng Yến Tư Kỳ bốn mắt nhìn nhau, ông thấy trong mắt Yến Tư Kỳ cái loại không bình thường cực đoan cùng cố chấp, đồng tử co lại, tay cầm tách trà cũng run rẩy.

Loại ánh mắt này, từng ở vài thập niên trong quá khứ, giống như ung nhọt trong xương, dính sát vào ông.

Yến Xuyên nhắm mắt, gằn từng chữ một mà phun ra một câu, “Mày với mẹ mày, thật là giống nhau như đúc.”

Yến Tư Kỳ cắn răng, đôi tay đột nhiên nắm chặt, mu bàn tay hiện lên gân xanh, lần đầu tiên bộc lộ ra sự kích động và táo bạo nhưu các thiếu niên cùng trang lứa: “Ông miễn bàn mẹ tôi! Ông không xứng!”

“Vì cái gì tao không thể nói, mày và mẹ mày giống y chang nhau, đều là ——”

“Tiên sinh!” Quản gia lão Hồ vội vàng chạy tới, bất đắc dĩ nhìn Yến Tư Kỳ, ngắt lời nói, “Tiên sinh, điện thoại trong thư phòng ngài vang lên, là Lý cục trưởng cục đất đai.”

Yến Xuyên đang nói đột nhiên im bặt, nghĩ lại tới chính mình thiếu chút nữa buột miệng thốt ra câu kia, sắc mặt ông khẽ biến, cũng có chút không quá tự nhiên.

Hít sâu một hơi, ông đứng dậy lên lầu, trước khi rời đi phấn phó, “Lão Hồ, đem Yến Tư Kỳ lưu lại, trước thời gian đi học ngày mai, một bước cũng không cho rời đi.”

Yến Tư Kỳ rũ mắt đứng tại chỗ, hai tay rũ ở hai bên, phát run nhỏ đến mức khó có thể phát hiện.

Lão Hồ nhìn hai cha con đối chọi gay gắt, thần sắc phức tạp thở dài, “Thiếu gia, trở về phòng đi.”

Yến Tư Kỳ biết Yến Xuyên không cho bản thân đi, vậy hắn liền tuyệt đối đi không ra được, hắn cúi đầu, không nói một lời quay lại phòng ngủ ở lầu hai.

Buổi tối hôm nay, toàn bộ người hầu của Yến gia đều nơm nớp lo sợ, tiếng ném đồ đạc trên lầu hai vang lên cả một đêm.