Chương 17: Cháu đã tới chậm, Tiểu Ngu đi rồi

Nhà cậu Tống Ngu ở một thôn nhỏ dưới thành phố, bình thường cần đi xe buýt rồi chuyển sang xe khách nhỏ, tốn khoảng 4 tiếng mới đến nơi.

Tài xế của Yến Tư Kỳ nhìn sắc mặt đen thui của thiếu gia nhà mình, không dám thở mạnh, đành phải đạp ga phóng hết cỡ, phi nước đại hết một đường, nhưng vẫn phải mất hai tiếng rưỡi.

Khi đến thôn thì đã là giữa trưa.

Lúc đó, thành viên trong gia đình cậu Tống rất ồn ào, thập phần náo nhiệt. Một cái nồi to dựng tạm trong sân đang bốc khói nghi ngút, bên trong hầm thịt heo, còn bày hai cái bàn, đang ăn cơm uống rượu.

Xe chạy đến cổng lớn, người trong sân đều tò mò quay qua nhìn, còn có mấy đứa bé chạy lại vây xem.

Yến Tư Kỳ từ trên xe bước xuống, ánh mắt sắc bén quét khắp sân, tìm kiếm hình bóng quen thuộc.

“Cháu tìm ai vậy?” Cậu Tống chào đón.

Yến Tư Kỳ: “Chú là cậu của Tống Ngu nhỉ, chào chú, cháu tìm Tống Ngu, cháu là bạn của cậu ấy.”

( Khúc này hơi phân vân là gọi chú hay cậu. Ừm..???!!! Mà theo Mị thì thường khi gặp một người đàn ông lớn tuổi hơn thì thường gọi chú hoặc hơn nữa là bác, chứ hiếm ai gọi cậu. Cậu thường dùng gọi em của mẹ nên chỗ này gọi chú nhá!)

Cậu Tống bừng tỉnh, “Hoá ra là bạn học của Tiểu Ngu, lái xe đi rất xa nhỉ? Đường đến đây nói chung không dễ đi.”

Chiếc xe hơi nhỏ màu đen kia trông rất mắc tiền, hiện tại trên lốp xe dính đầy bùn, còn bị trầy xước, cậu Tống nhìn cũngcảm thấy đau lòng.

“Vâng, Tống Ngu có ở đây không? Cháu tìm cậu ấy có việc.” Nếu ngày thường có cơ hội này, Yến Tư Kỳ khẳng định muốn xoát độ hào cảm người nhà của bà xã, nhưng hiện tại hắn lại không có ý muốn hàn huyên với cậu Tống, chỉ muốn tìm được Tống Ngu.

Chỉ là kết quả làm hắn thất vọng rồi, cậu Tống tiếc nuối nói: “Cháu đã tới chậm, Tiểu Ngu đi rồi.”

Yến Tư Kỳ nhíu mày: “Đi rồi? Cậu ấy đi đâu? Đi lúc nào? Không phải nói muốn ở lại đây mấy ngày sao?”

Cậu Tống có chút ngốc trước hàng loạt câu hỏi liên tiếp của hắn, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Vốn dĩ nói là muốn ở lại đây mấy ngày, nhưng Tiểu Ngu nói ở nhà chú không thú vị, muốn đi du lịch, chú gọi điện thoại thông báo cho mẹ nó một tiếng, nó liền gọi xe khách đi rồi, hình như đi tầm một giờ trước rồi. Cháu nói xem đứa nhỏ này, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, không lo học cho tốt, một hai phải đi du lịch, mẹ nó cũng chiều nó……”

Cậu Tống còn đang lải nhải, sắc mặt Yến Tư Kỳ đã âm trầm đến muốn nhỏ nước (???). Hơn một giờ trước, đó chẳng phải là lúc họ mới vừa vào đường cao tốc, trên đường xe tới xe lui, có thể hay không vừa vặn có một chiếc xe là xe Tống Ngu đang ngồi, bọn họ cứ như vậy bỏ lỡ?!

Yến Tư Kỳ ngăn không được phẫn nộ, xoay người định lên xe, lại bị cậu Tống giữ chặt.

“Ai da, tới cũng tới rồi, ăn một bữa cơm lại đi, mới vừa gϊếŧ heo.”

Cậu Tống là người nhiệt tình, hiếu khách, đây là bạn học của Tiểu Ngư trong thành phố, đi thật xa tới, dù sao cũng nên chiêu đãi một chút.

Chỉ là áo khoác trên người cậu Tống vẫn còn dính máu heo và một vài thứ dơ dơ, trong sân còn tràn ngập mùi lông lợn.

Yến Tư Kỳ từ nhỏ kim chi ngọc diệp, chưa từng thấy qua trường hợp như này, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc không quá tự nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát, hắn thu liễm thần sắc, lễ phép cự tuyệt, “Không cần, cháu……”

Lời còn chưa nói xong, mợ Tống lúc này cũng bưng cái tô lớn lại đây, “ Bạn của Tiểu Ngu, ăn chút đi, thịt heo hầm dưa chua mới ra, còn chút huyết, nhưng thơm.”

Mùi hương nóng hổi lôi cuốn mê người nhắm thẳng lỗ mũi bay tới, tài xế từ trong xe nhô đầu ra, không nhịn nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.

“Còn có một người nữa à, tới đây huynh đẹ, xuống xe, ăn chút cơm rồi lại đi.” Lòng hiếu khách của cậu Tống đã kìm chế không được, cười cười đi đến xe mời tài xế.

Tài xế vội lắc đầu cự tuyệt, nhìn ánh mắt tối tăm kia của thiếu gia, nếu anh đáp ứng, chiều nay phải thất nghiệp.

“Thật không cần, cảm ơn cậu, cháu còn có việc, đi trước.” Yến đại thiếu gia chưa từng thấy qua người nhiệt tình như thế, nỗ lực duy trì mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật có chút chật vật bước lên xe, thúc giục tài xế nhanh chóng rời khỏi.

Cậu Tống rất tiếc nuối nhìn xe hơi đi xa, “Thật là, có mỗi việc thêm một đôi đũa, khách khí gì.”

Thật sự không phải Yến Tư Kỳ khách khí, nếu là Tống Ngu ở đó, hắn ước gì lưu lại ăn cơm, nhưng mà Tống Ngu đi rồi, không nói một lời rời đi làm hắn nôn nóng, hắn không biết bản thân mình làm sai việc gì, làm Tống Ngu trốn tránh hắn.

Đúng vậy, trốn tránh hắn. Cho dù Tống Ngu cái gì cũng chưa nói, nhưng Yến Tư Kỳ cảm giác được, Tống Ngu đang trốn hắn, cậu không muốn nhìn thấy mình.

Vì cái gì? Yến Tư Kỳ trầm tư suy nghĩ, thật sự tìm không ra đáp án.

Sớm nên cảnh giác, hai ngày này trạng thái của Tống Ngu vẫn luôn không đúng, hắn đã nhận ra cũng hỏi, nhưng Tống Ngu trước sau không nói, hắn nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ ra cách làm cậu nói thật. Nhưng ai ngờ đến, hắn bất quá chỉ về nhà một chuyến, Tống Ngu liền chạy!

Từ tối hôm qua đến bây giờ, hắn không ăn không uống, vẫn luôn lâm vào trạng thái tìm kiếm Tống Ngu, bất an và nôn nóng bao phủ hắn, hắn một bên ức chế cảm xúc táo bạo dưới đáy lòng, một bên tìm đường vào thôn nhỏ này, lại là nhào vào khoảng không.

Chỉ kém một tiếng rưỡi.

Vô lực và phẫn nộ thổi quét toàn thân, trái tim giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, máu đều đang sôi trào, giây tiếp theo sẽ đốt kíp nổ của hắn!

Ngón tay Yến Tư Kỳ co rút, run rẩy, hắn nhắm mắt lại, hít thật sâu, đem cảm xúc sắp mất khống chế lại lần nữa kìm chế lại.

Tống Ngu, cậu chạy không thoát.

Yến Tư Kỳ mở đôi mắt sắc đen, móc ra di động gọi điện thoại, cung cấp số chứng minh nhân dân của Tống Ngu cho người đó, kêu người đi tra hành trình mấy ngày nay của số CMND đó.

Đây là thủ đoạn rất cực đoan, nhưng lúc này hắn không còn biện pháp khác, hắn bức thiết muốn biết tin tức và hướng đi của Tống Ngu, bằng không hắn sẽ điên mất!

Hơn nữa hắn sử dụng người này, sự tình rất nhanh sẽ truyền đến tai ba hắn.

Quả nhiên, không đến năm phút, ba hắn gọi điện thoại tới.

“Yến Tư Kỳ, con lập tức về nhà cho ba.”