Yến Tư Kỳ nhìn đồng hồ, 8 giờ. Hắn nhìn về phía cửa đơn, quả nhiên mẹ Tống xách theo túi xách từ bên trong đi ra.
Yến Tư Kỳ nghênh đón: “Dì Tống.”
“Là Tiểu Yến a.” Mẹ Tống thực kinh ngạc, cười hỏi, “ Sao cháu lại ở chỗ này?”
“Cháu tới tìm Tống Ngu.” Yến Tư Kỳ lộ ra nụ cười lễ phép, quơ quơ notebook và bài thi trong tay, “Tống Ngu sinh bệnh vắng mấy tiết, giáo viên kêu con đến giúp cậu ấy bổ túc một chút.”
Biểu tình mẹ Tống toát ra một chút xin lỗi, “Cảm ơn cháu nha Tiểu Yến, nhưng mà Tiểu Ngu đi nhà cậu nó rồi.”
“Nhà cậu?”
“Đúng vậy, tối hôm qua liền đi rồi.”
Yến Tư Kỳ hơi hơi nhíu mày, lại hỏi, “Vậy mấy giờ cậu ấy về ạ?”
Mẹ Tống nói: “Hôm nay không về được, nó khả năng muốn ở lại nhà cậu ấy hơn mấy ngày.”
“Mấy ngày?!” Yến Tư Kỳ nhịn không được đề cao âm lượng, trong giây lát liền đè xuống, dùng ngữ khí bình tĩnh nói, “Mấy ngày nay tiết rất gấp, cậu ấy vắng tiết quá nhiều, cháu lo cậu ấy theo không kịp.”
Mẹ Tống vừa nghe cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, thở dài, “Dì cũng biết các cháu học tập rất nhiều, nhưng mà dì thấy hai ngày nay Tiểu Ngu vẫn luôn rầu rĩ không vui, có phải áp lực học tập quá lớn hay không, dì sợ tâm lý nó nghẹn ra tật xấu gì đó, vừa lúc kêu nó đi nông thôn thả lỏng.”
Mẹ Tống nhớ tới tối hôm qua con trai bị mưa xối một thân, ướt nhẹp đi vào quán ăn Tiểu Ngư tìm mình, bà hoảng sợ, nhanh chóng hỏi cậu xảy ra chuyện gì. Tống Ngu nói với bà là muốn về nhà, bà tìm quần áo khô cho Tống Ngu thay, không do dự liền đóng cửa quán ăn, dẫn cậu về nhà.
Sau khi về đến nhà, bà hỏi Tống Ngu là làm sao vậy.
Tống Ngu cúi thấp đầu, nghẹn ngào nói: “Mẹ, tiến độ học tập của Nhất Trung quá nhanh, con có chút theo không kịp.”
Mẹ Tống an ủi, “Không có việc gì, con phải tin tưởng vào bản thân mình, chúng ta thi tuyển sinh cấp 3 đều vượt qua rồi, từ đếm ngược leo lên trên, người khác đều nói con ờ..gọi là cái g..ì … Gọi là ghịch tập!”
“Nhưng mà mẹ, con áp lực quá lớn, con không muốn học ở Nhất Trung nữa.”
Mẹ Tống vừa nghe liền luống cuống, từ khi con trai lên cấp 3, bà cũng khẩn trương theo, ngày thường luôn chú ý các đề tài có liên quan đến học sinh cấp 3. Trên điện thoại, trên TV, đều nhìn thấy rất nhiều tin tức xã hội gì mà học sinh cấp 3 bởi vì áp lực học tập mà xuất hiện vấn đề về tâm lý dẫn đến tự sát.
Bà sợ hãi con trai của mình cũng xuất vấn đề này, ngày thường cũng không thảo luận về việc học cùng Tiểu Ngu, mỗi lần thi cử cũng không hỏi thành tích, chỉ làm cho Tiểu Ngu một bữa tiệc lớn và nói một câu mệt mỏi rồi ăn nhiều một chút.
Chính là làm sao cũng khiến cậu có áp lực?
Mẹ Tống là một người phụ nữ thất học, cũng ăn đủ thiệt thòi khi không được học hành, bà muốn cho con trai mình trở thành người làm công tác văn hoá, về sau không cần vất vả giống như bà. Nhưng tất cả kỳ vọng đều thành lập trên cơ sở Tống Ngu có thể khoẻ mạnh, vui sướиɠ trưởng thành, cho nên sau khi bà nghe thấy Tống Ngu nói “Có áp lực, không vui”, cả người đều vô thố. ( Vô Thố/无措: Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi)
“Sao lại có áp kực, là mẹ khiến con áp lực sao? Tiểu Ngu, mẹ từ trước đến nay không yêu cầu con nhất định phải đạt bao nhiêu điểm, con ra sao cũng là con ngoan của mẹ, nhưng ngàn vạn lần đừng tự mình ép buộc mình nha. Tiểu Ngu, nếu con học không vào, chúng ta liền nghỉ ngơi, tầm một hai ngày gì đó đi.”
Tống Ngu nói: “Mẹ, con muốn chuyển trường.”
“Chuyển trường? Chuyển đi đâu?”
“Đâu cũng được, Tứ Trung, Thất Trung, đều có thể, chỉ cần không ở Nhất Trung.” Ánh mắt Tống Ngu trống rỗng dừng ở trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, lộ ra vài phần cô đơn trống rỗng.
Thấy cậu như mất hồn mất vía, mẹ Tống càng lo lắng, cái gì cũng đồng ý, “Được, chuyển trường thì chuyển trường, con trai của mẹ ưu tú như thế, đến đâu cũng tốt cả.”
Lúc này vừa vặn em trai của mẹ Tống, cậu Tống gọi điện tới, hỏi họ có ăn thịt heo không, gia đình cậu Tống ở nông thôn, trong nhà mới vừa gϊếŧ heo. Tống Ngu thuận thế nói muốn đi đến nhà cậu thả lỏng mấy ngày, nhờ mẹ giúp cậu xin giáo viên nghỉ, lại đi làm thủ tục chuyển trường.
Mẹ Tống đương nhiên đáp ứng hết, đêm đó liền thu thập đồ đạc đưa Tống Ngu lên xe.
Mẹ Tống nhìn sắc mặt không quá đẹp của Yến Tư Kỳ, nghĩ rằng vẫn không nên nói cho hắn việc Tống Ngu muốn chuyển trường, bà biết hai đứa có quan hệ tốt, vẫn nên để chính miệng con trai nói với hắn thì tốt hơn.
“Đúng rồi, có phải cháu gọi cho Tiểu Ngu không?”
Ánh mắt Yến Tư Kỳ chợt lóe, gật gật đầu: “Gọi mấy lần cũng không có ai nhận.”
“Điện thoại Tiểu Ngu để ở nhà quên mang đi, đồ quỷ qua loa này.”
“Vậy à.” Đáy mắt Yến Tư Kỳ nhanh chóng loé lên một tia tối tăm, lại hỏi: “Dì Tống, là Tống Ngu chính miệng nói cậ ấy có áp lực sao?”
“Đúng vậy.” Mẹ Tống ôn hoà nói: “Tiểu Yến, các cháu hiện tại áp lực học tập rất lớn, ngày thường chú ý điều chỉnh cảm xúc của mình nha, nên chơi liền chơi, đừng buồn đến hỏng.”
Sau khi mẹ Tống rời đi, ánh mắt của Yến Tư Kỳ trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn hung hăng ném notebook vào trong xe, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ủ dột.
Áp lực? Tống Ngu mấy ngày nay số tiết nghỉ so với học còn nhiều hơn, có áp lực vì sao không nói với hắn, hơn nữa hiện tại một tiếng chào hỏi cũng không có liền chạy về nông thôn ở, là đang chơi trốn tìm với hắn sao?
Hay là, bởi vì ngày hôm qua chơi đến quá phận, Tống Ngu giận hắn? Nhưng mà rõ ràng tối hôm qua thời điểm rời đi vẫn cònn tốt, Tống Ngu còn nhắc nhở hắn mang dù.
Ánh mắt Yến Tư Kỳ tối lại, đôi tay nắm chặt, dùng sức đến mức trên mu bàn tay hiện ra gân xanh. Cho dù Tống Ngu giận hắn, hay bực hắn, có thể mắng hắn, có thể cãi nhau với hắn, nhưng không nên không rên một tiếng mà chạy đi.
Trong lòng còn có âm thanh nói rằng, Tống Ngu không phải người có tính cách này.
Tống Ngu vừa lười vừa kiều, tựa như một con cá không có gì ý tưởng gì, lay một chút liền phun hai cái bong bóng, sau đó lại lật người tiếp tục nằm. Nếu ở trên giường chọc tàn nhẫn, cũng chỉ vẫy vẫy cái đuôi phịch phịch hai cái, nhiều nhất là chỉ vào trán hắn mắng Yến Tư Kỳ cậu là lão già khốn khϊếp, biếи ŧɦái cách xa tớ ra một chút, mà hắn chỉ cần ôm Tống Ngu không buông tay, ngủ một giấc ngon lành liền không có chuyện gì.
Hình thức ở chung của bọn họ là như vậy, ở bên nhau lâu như vậy, cơ hồ chưa từng cãi nhau, huống chi là trốn tránh không nói một lời và chiến tranh lạnh.
Đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề, Yến Tư Kỳ nhấp môi nhạt, gọi điện thoại, lạnh giọng kêu người tra cho hắn địa chỉ nhà cậu Tống Ngu. Thời gian chờ đợi, hắn vẫn luôn suy nghĩ về lời nói và cử chỉ của Tống Ngu mấy ngày nay, ý đồ phát hiện ra một tia dẫn tới nguyên nhân Tống Ngu rời đi.
Một giờ sau, thông tin về gia đình cậu Tống từ tuổi, giới tính, về bao nhiêu con lợn, bao nhiêu con gà, một ngày mấy bữa cơm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều xuất hiện ở điện thoại Yến Tư Kỳ.
Khuôn mặt Yến Tư Kỳ lạnh lùng, dựa theo địa chỉ trên đó đi nhanh như tên bắn.
--------------------------
Follow Mị đeeeee