Chương 2: Cạy khóa

"Đói à?" Ninh Dực nhìn sắc trời bên ngoài, có lẽ khoảng 10 giờ sáng, hắn nhìn về phía nam nhân bị bó ở trên giường: "Muốn ăn chút gì không?"

Từ lúc đem Du Phong Nguyệt bó lại đến bây giờ đã qua mấy tiếng, sau khi đánh giá tình hình bên ngoài Ninh Dực vẫn luôn ở trong phòng ngủ cùng Du Phong Nguyệt giằng co.

Du Phong Nguyệt lúc ban đầu nhe răng phát ra âm thanh uy hϊếp trầm thấp sau đó lại an tĩnh, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Ninh Dực.

Môi anh khô khốc, trong bụng phát ra tiếng đói cồn cào.

Ninh Dực lấy một cái bánh mì mở ra làm lực chú ý của Du Phong Nguyệt bị rời đi, nghe được thanh âm bao nilon liền nhìn cái bánh mì, bất động.

Ninh Dực mím môi đem bánh mì đặt ở bên miệng anh, lúc Du Phong Nguyệt vừa há miệng liền lấy lại, hô hấp Du Phong Nguyệt trở nên dồn dập nhìn hắn, quai hàm siết lại như đang nghiến răng nghiến lợi.

"Anh có thể hiểu ý tôi mà." Ninh Dực nói.

Thần sắc đáy mắt Du Phong Nguyệt không thay đổi, Ninh Dực cũng không mong chờ anh nói chuyện, ở trong cốt truyện sau khi Du Phong Nguyệt biến đổi thì mơ màng sống theo bản năng một thời gian, cho đến khi anh khôi phục ký ức cốt truyện mới chậm rãi bắt đầu miêu tả kĩ càng hành trình đánh quái thăng cấp của anh.

"Muốn ăn thì không được cắn tôi nữa" Ninh Dực nói, "Nghe rõ chưa?"

Hắn đem bánh mì tới bên miệng Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt vội vàng há mồm cắn như là sợ Ninh Dực giống lúc nãy trêu đùa anh đem bánh mì lấy lại.

Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, bây giờ chắc chắn sẽ rất đói, ăn từng ngụm lớn bánh mì, đến miếng cuối cùng suýt chút nữa cắn vào tay Ninh Dực.

Ăn bánh mì xong, bên môi còn dính chút vụn bánh mì anh liền đưa đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ, Ninh Dực đem cái ly còn thừa một chút nước đặt bên miệng anh, anh há mồm uống liên tục.

"Tốt lắm" Ninh Dực thử đưa tay ra trước mặt anh quơ quơ, anh lại há mồm cắn lên, năm ngón tay Ninh Dực mở ra đè mặt anh lại.

Vẫn nghe không hiểu.

Hắn suy nghĩ một lát, đem một gói bánh mì chà bông ở trên bàn cầm lại đây đặt trước mắt Du Phong Nguyệt, đôi mắt đen của Du Phong Nguyệt nhìn chằm chằm vào nó, mới vừa nếm qua hương vị bây giờ muốn ăn so với vừa rồi càng vội hơn.

Ninh Dực mở bánh mì ra, nhìn vào mắt anh: "Muốn ăn à?"

Hắn duỗi tay đưa đến bên miệng Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt liền há mồm cắn, Ninh Dực kiên nhẫn giống như thầy giáo dạy trẻ con mà Du Phong Nguyệt là cái học sinh hư kia, hắn nói cho anh nếu cắn nữa sẽ không cho ăn bánh mì.

Du Phong Nguyệt có chút không kiên nhẫn gầm gừ nhưng vẫn đuổi theo cắn vào tay Ninh Dực, môi khô nứt nẻ, tràn ra máu nhuộm đỏ cả môi, anh thở phì phò, Ninh Dực lại một lần nữa duỗi tay ra, không có lập tức đuổi theo cắn.

Ninh Dực liền xé gói bánh mì đưa tới bên miệng anh, hành động này thực rõ ràng.

Kế tiếp vài lần qua lại Du Phong Nguyệt đều không có ý đồ cắn Ninh Dực, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn còn miệng ăn bánh mì hắn đút cho, vẻ mặt vô cảm nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Có lẽ chưa tự suy nghĩ được cái gì, chỉ dựa vào thù hận trong lòng theo bản năng nhìn chằm chằm hắn.

Ăn xong một miếng bánh mì Du Phong Nguyệt lại sốt ruột vùng vẫy muốn chui ra khỏi chăn, Ninh Dực lại lấy đồ ăn ra nhưng anh không thèm nhìn, Ninh Dực đưa tay ra trước mặt anh cũng không cắn.

Ninh Dực ngẫm nghĩ một hồi, chợt hiểu ra.

Lâu rồi anh chưa đi WC, mặc dù qua một thời gian dài như vậy không uống nước nhưng cũng đã đến lúc cần đi WC.

Ninh Dực vén chăn bông bọc bên ngoài rồi đến chăn đệm, cuối cùng chỉ chừa lại một cái khăn trải giường dùng để trói nửa người trên khuỷu tay của anh, hắn cầm đầu chăn còn lại dắt anh vào nhà vệ sinh.

Hắn quan sát Du Phong Nguyệt, hành động của Du Phong Nguyệt không hề cứng nhắc, giống như một loại ký ức cơ bắp kéo khóa quần ra giải quyết vấn đề sinh lý.

Đi vệ sinh xong anh như người mất hồn đi tới bồn rửa tay, vặn vòi nước ra, vòi nước nửa ngày không có nước chảy xuống, anh khom lưng nhìn nhìn, Ninh Dực cảm giác được sự nghi hoặc của anh, theo bản năng còn giữ lại được thói quen của mình.

Hắn bước tới, vươn đầu ngón tay ra, một dòng nước trong sạch chảy xuống.

- -----Một "tang thi" ưa sạch sẽ.

Du Phong Nguyệt rửa tay xong, ngay khi tiếng nước vừa dừng anh lại tấn công Ninh Dực, cắn vào cái cổ dễ bị tổn thương nhất của hắn.

Khá thông minh, biết việc cấp bách nên giải quyết trước.

Loại hành vi này thể hiện anh vẫn còn lý trí cùng với khả năng hành vi logic.

Ninh Dực kéo cái khăn trải giường, Du Phong Nguyệt loạng choạng suýt nữa thì nhào xuống đất.

"Ngoan chưa?" Ninh Dực vỗ vỗ mặt anh, thu tay lại trước khi Du Phong Nguyệt quay sang cắn.

Ứng đối đến khi biết phải nghe lời.

Hắn đem Du Phong Nguyệt trói về trên giường, đi loanh quanh trong phòng quan sát địa hình bên ngoài và tình hình tang thi dưới lầu từ cửa sổ ở các hướng khác nhau.

Nơi này là tầng 4, ban công không có lắp khóa chống trộm, Ninh Dực xem qua dưới lầu, ban công ở đây đều là lộ thiên, cách nhanh nhất xuống dưới lầu là từ ban công nhảy xuống từng tầng một, vận khí tốt thì không có tang thi còn nếu vận khí không tốt đυ.ng phải tang thi thì sẽ càng nguy hiểm vì không có chỗ để trốn thoát.

Thức ăn ở đây đủ dùng trong vài ngày nhưng hắn cần phải lên kế hoạch trước, phòng ngừa chu đáo.

Hắn cho tất cả đồ ăn tìm được ở trong nhà vào một chiếc ba lô màu đen, có không ít đồ ăn vặt như bánh quy, sô cô la, khoai tây chiên, trái cây trong tủ lạnh đều hỏng rồi, thức ăn nhanh có thể mang đi....Sau khi chuẩn bị sẵn sàng có thể rời đi bất cứ lúc nào, Ninh Dực bắt đầu suy nghĩ về khả năng của bản thân, trừ việc có thể giải phóng nước nó không còn chức năng nào khác vào lúc này.

Trong đầu tang thi có một thứ gọi là tinh hạch có thể bị người có dị năng hấp thu năng lượng bên trong, tăng cường dị năng của chính mình.

Nhưng nó không phổ biến, về cơ bản chỉ có hai hoặc ba trong số mười người có nó.

Trong tiểu thuyết, lúc ban đầu Du Phong Nguyệt tự mình nâng cấp sức mạnh và độ nhạy, những nâng cấp sau đó dựa vào việc hấp thụ các hạt tinh hạch.

Ninh Dực lại cầm con dao làm bếp lên, thử xem?

Lấy tinh hạch từ trong đầu người cũng là khảo nghiệm tâm lý người ta, không có đại tâm khó làm được loại chuyện này.

Ở dòng thời gian hiện tại trong cốt truyện ban đầu, đã có một nhóm nhỏ người phát hiện ra tinh hạch và công dụng của nó, thảm họa này là một cuộc cải tổ toàn diện đối với loài người, kẻ thích ứng sẽ sống sót còn kẻ không phù hợp sẽ bị loại bỏ.

Rất vô cảm.

Bầu trời vẫn còn xám xịt, Ninh Dực mở cửa, lại duỗi chân thăm dò.

Thể chất thân thể này của hắn không tồi, nhanh nhẹn linh hoạt, Ninh Dực chạy cực nhanh ngày hôm qua đã khiến hắn quen thuộc hơn rất nhiều với việc khống chế cơ thể mình.

Trên hành lang tầng ba số lượng tang thi nhiều hơn tầng bốn, Ninh Dực quan sát một chút rồi bắt đầu hành động, hắn đem một tang thi mặc quần áo tả tơi hấp dẫn lại đây, đó là một tang thi bị gặm đến mức không thể nhận dạng được cổ và mặt, nó nhìn thấy hắn liền hung hăng lao tới.

Ninh Dực không đua thể lực mà là đua linh hoạt.

Thu hút tang thi cần phải chú ý lực độ, chạy qua chạy lại yêu cầu rất nhiều công sức vô ích, sau hơn một giờ, giữa cầu thang tầng ba và cầu thang tầng bốn chất một đống xác chết.

Ninh Dực từ ngoài cửa trở về, đôi tay nhuốm đầy máu, trên tay cầm một vật trong suốt như thủy tinh màu lam chỉ to bằng móng tay ngón út.

Hắn nắm trong lòng bàn tay, thử điều động cảm giác lực lượng mơ hồ trong cơ thể, tinh hạch trong lòng bàn tay hóa thành bột phấn.

Thực nghiệm đầu tiên rất thành công.

Ninh Dực ngồi xuống cạnh cửa, cảm giác không còn khó chịu như lần đầu đến đây nhưng vẫn có chút không thoải mái, [Người anh em, cậu có ở đó không? ]

Hệ thống: [Có.]

Ninh Dực: [Đang chơi bài à?]

Hệ thống: [Tôi là một hệ thống nghiêm túc, không biết đánh bạc.]

[Chỉ để cho vui thôi mà] hắn nói.

Hệ thống nghiêm khắc nói: [ đánh bài làm hỏng việc.]

Ninh Dực: "..."

Hắn hoài nghi người bạn này đang nói bóng gió về mình.

Ninh Dực ngồi một lúc thì đứng dậy, định đi thăm một người bạn khác.

Hắn mở cửa phòng ngủ đi vào, giây tiếp theo, một bóng đen đột nhiên vọt tới bên cạnh hất hắn ngã xuống đất, con dao làm bếp trong tay Ninh Dực bay đi phát ra âm thanh lanh lảnh.

Hắn dùng khuỷu tay chống lên cằm đối phương, buộc cái miệng há hốc của anh phải ngậm lại.

—— Du Phong Nguyệt thoát khỏi mấy tầng gia cố buộc chặt, chăn bị anh xé nát nằm rải rác trên mặt đất.

Ninh Dực không quay lại liền mai phục ở chỗ này, chờ con mồi không phòng bị, xem chuẩn thời cơ cho anh một đòn trí mạng.

Sau khi vào cửa Ninh Dực không thả lỏng cảnh giác, nhưng hành vi mai phục này lại một lần nữa phá vỡ nhận thức của hắn về trạng thái của Du Phong Nguyệt.

Du Phong Nguyệt dùng rất nhiều sức, các đường gân trên cổ Ninh Dực nổi lên, lật người đè anh xuống dưới, ghìm tay anh rồi quấn chân anh, giằng co không tới vài giây đã bị Du Phong Nguyệt tránh thoát.

Ninh Dực thở hổn hển thấp giọng chửi một tiếng, nhìn cái miệng sắp cắn mình bất cứ lúc nào của anh trong đầu chợt lóe lên một tia linh cảm, nghĩ tới cái gì đó.

Hắn dùng cả hai tay hai chân khéo léo tinh xảo đối phó với sức trâu của Du Phong Nguyệt, lăn ra xa hai mét, nhặt con dao làm bếp trên mặt đất, rút

lui gọn gàng rồi chạy vào phòng khách.

Ý thức được con mồi đã chạy trốn, Du Phong Nguyệt đứng dậy liền đυ.ng vào giường bị chậm lại một hồi, khi đuổi theo ra ngoài, Ninh Dực đang ở chỗ hộp chuyển phát nhanh trong phòng khách, quay lưng về phía anh, đây đúng là thời cơ tuyệt hảo, Du Phong Nguyệt ngay lập tức chồm tới.

Anh vừa nhào lên Ninh Dực liền đứng dậy, trong tay bắt được đồ mình muốn, một tay sau lưng, một tay vòng qua Du Phong Nguyệt, khi anh há miệng định cắn liền đem đồ trong tay lấy ra nhét vào miệng anh.

Ở giữa gông miệng có một quả cầu, quả cầu theo cái miệng đang mở của Du Phong Nguyệt chui vào khe hở giữa môi, Du Phong Nguyệt sửng sốt một chút, Ninh Dực nhân cơ hội hai giây này nhanh chóng khóa dây cài màu đen lại.

Quả cầu đỡ miệng Du Phong Nguyệt, ngăn không cho anh ngậm miệng lại, anh vươn tay sờ mặt, muốn loại bỏ thứ khó chịu này nhưng không được.

"Cạch" - Ninh Dực dùng còng tay màu bạc khóa chặt tay anh.

Du Phong Nguyệt ngơ ngác nhìn thứ trên cổ tay mình, anh kéo mạnh cả hai bên cổ tay, dây xích còng tay đứt ra nhưng cái vòng vẫn còn làm anh nôn nóng muốn kéo nó ra.

Lực chú ý của anh bị phân tán, Ninh Dực nghiêng người từ bên cạnh anh lặng lẽ tránh ra xa.

Quả nhiên vẫn là nên tìm một bó dây thừng mới an toàn nhất.

Nguy cơ tạm thời được giải quyết, không có miệng nên lực sát thương của Du Phong Nguyệt giảm xuống đáng kể, dường như anh không có định tấn công hắn bằng bất kỳ phương thức nào khác ngoài miệng, Ninh Dực ở một bên quan sát hành vi cử chỉ của anh.

Du Phong Nguyệt trông rất quan tâm đến cái vòng trên tay, sau vài phút anh tự nhận ra mình không thể tháo nó xuống thì gục đầu vào tường, rũ mắt xuống đứng bất động ở đó và im lặng.

Ninh Dực xoa xoa bắp thịt đau nhức trên cánh tay, cảm thấy tính công kích trên người Du Phong Nguyệt đã yếu đi mới thử tới gần, hắn đá món đồ chơi xích sắt cầu trên mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

Mặc dù làm như vậy Du Phong Nguyệt cũng không quay đầu liếc hắn một cái.

Anh giữ nguyên bộ dáng này trong một thời gian dài.

Sắc trời bên ngoài u u ám ám, bận việc cả một ngày Ninh Dực mở một hộp lẩu tự sôi duy nhất ra còn thuận đường xé cả một gói mì, đem gói tự sôi thả vào trong, nước lục bục lục bục sôi, hơi nước thoát ra từ lỗ thông khí, khi mở hộp ra mùi thơm lan tỏa khắp phòng khách.

Du Phong Nguyệt có động tĩnh, nhìn về phía Ninh Dực.

Ninh Dực thừa dịp lúc trước anh bất động lại lấy đồ trói anh lại, Du Phong Nguyệt như học sinh bị phạt đứng, giữ nguyên tại chỗ không thể di chuyển.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm ngon miệng, Ninh Dực không ăn ngay mà đi tới trước mặt Du Phong Nguyệt.

"Muốn ăn sao?" hắn hỏi.

Tầm mắt Du Phong Nguyệt từ đồ ăn chuyển dời đến trên người hắn, con ngươi đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng, có vẻ như nghe không hiểu lời hắn nói.

Môi anh bị gông miệng chặn lại, dây cài màu đen bên sườn mặt gắt gao chế trụ, siết chặt da mặt anh làm hiện lên một cảm giác mỏng manh mơ hồ, làn da trắng nõn lạnh lùng dễ dàng khiến người khác sinh ra du͙© vọиɠ phá hủy nó.

"Như vậy đi, rút xăm*" Ninh Dực từ trong túi lấy ra năm tờ giấy, mặt trên viết năm con số từ một đến năm, hắn đem tờ giấy giơ lên trước mắt Du Phong Nguyệt, chỉ vào một trong số đó nói: "Rút cái này đi rồi tôi sẽ giúp anh cởi đồ trên miệng ra."

(*): đây là trò chơi may rủi nhằm đem đến những giây phút vui vẻ cho con người những dịp đầu năm, vì ở đây có 5 cái nên mình giải thích ngắn gọn nhé: xăm 1 tốt, mấy xăm còn lại đều xấu. Muốn biết rõ hơn thì tra gg nha.

Ngón trỏ hắn chọc chọc sườn mặt Du Phong Nguyệt, con ngươi Du Phong Nguyệt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào tờ giấy trên tay hắn, không có cử động.

Ninh Dực thu tay về, giấu mấy chữ trên tờ giấy vào lòng bàn tay chỉ lộ ra phần không có chữ, "Rút đi".

Lặng im khoảng hai phút Du Phong Nguyệt mới nâng ngón tay lên, Ninh Dực giống như lúc dẫn anh đi vệ sinh chỉ trói chỗ khuỷu tay còn cánh tay là tự do, Du Phong Nguyệt nâng tay lên nắm góc một tờ giấy.

Ánh mắt Ninh Dực hơi lóe lên.

Quả nhiên có thể nghe hiểu hắn nói, lúc trước không phải là nghe không hiểu mà là không muốn nghe.

Phản nghịch.

Ninh Dực bảo anh rút tờ giấy ra, hắn nhìn con số phía trên, là "1".

Con ngươi đen trầm của Du Phong Nguyệt chăm chú nhìn Ninh Dực.

"Vận khí không tồi." Ninh Dực giữ lời giơ tay vòng qua đầu anh cởi dây cài ra.

Quả cầu ở trong miệng anh đã lâu nên khi lấy ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, đôi môi đỏ thắm hé mở, màu sắc diễm lệ như cánh hoa hồng, ngửa đầu hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn một chút.

Ninh Dực đi đến mép ghế sô pha ngồi xuống, lấy đũa dùng một lần gắp mì chia sang nắp hộp bên cạnh rồi quay lại bên Du Phong Nguyệt: "Đói à?"

Hắn lấy tờ giấy ra: "Rút"

Du Phong Nguyệt lần này không có do dự quá lâu, sau mười giây liền rút ra một tờ giấy, vẫn là "1", chuẩn xác đến mức khiến Ninh Dực có chút kinh ngạc.

Ninh Dực không có cởi trói cho anh, hắn lấy đũa đút cho anh ăn mì, chờ khi anh ăn xong chính mình mới ngồi xuống sô pha bên kia lấp đầy bụng.

Gông miệng được gỡ xuống bị đặt ở một bên, Ninh Dực ăn xong nhìn đồ vật kia cảm thấy vẫn còn hữu dụng, rửa sạch sẽ đến gần Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt vừa thấy hắn đem đồ vật kia lại đây lập tức cúi đầu xuống, ngậm chặt miệng ngoan cường chống cự, Ninh Dực cũng bó tay không ép được.

Hắn dỗ dành vài câu, thấy đối phương thờ ơ liền đem đồ vật cất vào túi áo hoodie để đề phòng cho bất cứ tình huống nào.

Hắn đương nhiên hy vọng không cần phải dùng tới nó nhưng hắn tuyệt đối không dám coi thường nhân vật chính bị biến đổi này.

Buổi tối nghỉ ngơi hắn đem Du Phong Nguyệt cột ở phòng khách còn mình vào phòng ngủ khóa cửa lại, trước mắt đánh giá xem hành vi báo thù của Du Phong Nguyệt, anh chắc chắn sẽ không chạy trốn hắn trong một thời gian, Ninh Dực nghĩ hắn nên lo lắng hơn cho an nguy của mình.

Hắn cũng đem ba lô đựng thức ăn vào, đặt ở đầu giường.

Thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, hắn mở tủ quần áo ra lấy chăn bông trải lên giường, trong tủ treo một loạt quần áo, áo hoodie trên người Ninh Dực chính là từ nơi này lấy ra, bên trong còn có không ít trang phục kỳ quái nhét đầy tủ quần áo, Ninh Dực không động đến nó.

Hắn dọn giường xong, trong đầu để lại một dây thần kinh cho bên ngoài rồi ngả đầu xuống ngủ. Tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt hơn nữa hôm nay cũng không được nghỉ nhiều nên hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trăng tròn đỏ như máu nhô lên ngoài cửa sổ giống như một con ngươi màu máu, quan sát thế giới bên ngoài tĩnh lặng như chết chóc lan tràn, ngay cả một tiếng côn trùng cũng không nghe thấy.

Yên tĩnh---

"Cạch".

Hai giờ sáng, khóa cửa cửa phòng ngủ truyền đến thanh âm khe khẽ, ngoài cửa, Du Phong Nguyệt dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn sợi dây thép trong tay, nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, cửa mở.

Hệ thống: [ dậy đi, đừng ngủ! 】

Người nằm trên giường hô hấp đều đặn, bóng đen dừng ở trên người Ninh Dực, mi mắt Ninh Dực khẽ động, đột nhiên mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thân thể đã lăn sang một bên.

Hắn vừa rời giường một giây liền có một đôi tay đè ở trên vị trí hắn vừa mới nằm.

Nam nhân anh tuấn tóc đen mắt đen ngẩng đầu, nghiêng nghiêng đầu.

"Mẹ kiếp." Ninh Dực thầm mắng, ngủ không được ngon, tâm tính sẽ dễ trở nên xấu.

Bị tấn công liên tục Ninh Dực lập tức nổi giận, chậc một tiếng rồi lộ ra vẻ mệt mỏi nói: "Làm phiền người khác đang ngủ là rất mất lịch sự đấy, biết không?"

Du Phong Nguyệt không nghe, linh hoạt như báo từ đầu giường bên này nhảy tới Ninh Dực bên kia, Ninh Dực cũng không né, hắn sờ sờ túi, lui về phía sau một bước, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ thấy rõ động tác của Du Phong Nguyệt.

Du Phong Nguyệt công kích mạnh mẽ các động tác tấn công trong khi Ninh Dực vừa tránh vừa đi, thỉnh thoảng hắn nhặt đồ bên cạnh ném về phía anh khiến trong phòng không ngừng vang lên tiếng lách cách lang cang.

Hai người cứ như mèo vờn chuột.

Du Phong Nguyệt mấy lần bắt được không khí bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp, Ninh Dực tìm được thời cơ cúi người ôm eo anh, vòng ra phía sau khóa chặt cổ họng ép anh ngẩng đầu lên hé miệng ra.

Du Phong Nguyệt nhận ra được ý đồ của hắn liền giãy giụa kịch liệt, sức lực của anh rất lớn làm Ninh Dực hành động không mấy thuận lợi, rất nhiều lần suýt nữa bị anh tránh thoát.

Cuối cùng cũng thành công đem gông miệng đeo vào miệng anh, toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu.

"Ha" hắn đỡ bàn cười.

Chế phục miệng tương đương với khóa sức chiến đấu của anh lại.

Sau khi thoát khỏi tình huống nguy cấp nhất hắn thả lỏng trong nháy mắt, chính là trong nháy mắt này Du Phong Nguyệt nhào lên làm hắn không kịp né, Du Phong Nguyệt cầm chặt cổ tay hắn, đè ép đi lên.

Hông Ninh Dực đυ.ng vào góc bàn gây nên một trận đau đớn, hắn nhíu mày đẩy Du Phong Nguyệt nhưng tay Du Phong Nguyệt chặt như cái kìm không hề buông lỏng, hắn đập đầu vào đầu Du Phong Nguyệt, ong ong đau.

Mà đối phương như là mất đi thần kinh cảm giác đau, tiếp tục không ngừng tiến lên nhắm ngay cổ hắn.

Đây tựa hồ là một loại bản năng sinh tồn, khi dã thú săn mồi thường cắn đứt cổ con mồi để có thể gϊếŧ chết con mồi nhanh nhất, không còn chỗ giãy giụa.

Đáng tiếc miệng của Du Phong Nguyệt bị chặn lại cắn không được, nhiều lắm chỉ có thể cọ cọ.

Lúc đầu Ninh Dực còn giãy giụa nhưng sau khi phát hiện ra điều này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bầu không khí căng thẳng của cuộc khủng hoảng tan biến ngay lập tức.

Ninh Dực tựa lưng vào bàn máy tính, mặc cho Du Phong Nguyệt nhìn được không cắn được cọ tới cọ lui.

"Anh xem anh kìa, đang rất tốt tự nhiên học tang thi làm cái gì." Hắn lải nhải nói, "Chỉ biết sử dụng miệng, cái này sao có thể —— lúc anh đói bụng tôi chưa cho anh ăn, anh mới nhớ thương tôi, thật không có lương tâm a, chúng ta có thể coi như là anh em đồng cam cộng khổ, anh đối xử tốt với tôi, chúng ta cùng nhau chung sống hòa bình, tôi có một ngụm thịt ăn, anh có một ngụm canh uống..."

Tóc anh lướt qua làm cằm của hắn một trận ngứa ngáy, Ninh Dực cũng không để ý ngẩng đầu lên, cảm giác được môi anh cọ qua làn da mình cùng với đồ vật trong miệng, mang theo từng đợt lạnh lẽo.

Làn da trắng sứ dưới ánh trăng như tỏa sáng, Du Phong Nguyệt củng vài cái, phát ra thanh âm bực bội thấp thấp, tay Ninh Dực thoát ra, hắn giơ tay lên ôm đầu Du Phong Nguyệt, miệng ôn nhu nói những lời uy hϊếp: "Ngoan, nếu không ngày mai không cho ăn sáng."

Du Phong Nguyệt dùng sức thở phào nhẹ nhõm, giơ tay gãi gãi thứ gì đó trên mặt, mặt đều bị cào đỏ bừng lên, Ninh Dực buông anh ra, nhẹ nhàng đi tới kiểm tra cửa, khóa cửa không bị phá, có một sợi dây thép rơi ra từ cửa.

Mặc dù không thể tin được nhưng Du Phong Nguyệt dường như đã học được cách cạy ổ khóa--không biết khả năng này là từ trước hay bây giờ học được, Ninh Dực có xu hướng là từ trước.

Anh sẽ thoát khỏi sợi dây trói buộc mình cũng không quá bất ngờ, ở đây không có sợi dây thừng nào có thể hoàn toàn trói buộc anh.

Ninh Dực ngồi xổm ở cửa, tay cầm dây thép, sờ sờ cằm nghĩ đến những thay đổi sau khi biến đổi của Du Phong Nguyệt, từ khi bị tấn công không tỉnh táo lúc đầu đến sáng hôm sau sau khi cắn ngón tay năm lần, hắn mới hiểu ra đây là một loại giai thức tiến hóa.

Đêm qua anh mở cửa nhưng chỉ đơn giản là mở cửa thôi, sau khi mở cửa thì đánh lén, khi bị chế phục sẽ không ngừng giãy giụa, Ninh Dực sau nửa đêm không ngủ có thể nghe thấy tiếng động trong phòng giằng co một hồi lâu mới an tĩnh lại, mà tối nay Du Phong Nguyệt lại đánh nén còn biết cạy khóa, lúc sau phát hiện chính mình mất đi ý nghĩa hành động liền không có tiến hành công việc vô ích nào nữa.

Anh biết rút ra được bài học sau mỗi lần thất bại, tư duy cũng không chỉ một, còn sẽ linh hoạt mai phục, thực thông minh.

Sắc trời quá tối nên Ninh Dực không chú ý tới cái vòng trên tay Du Phong Nguyệt lúc chiều đã biến mất.

Sáng hôm sau Ninh Dực tỉnh dậy, vừa bước ra khỏi phòng liền thấy Du Phong Nguyệt ngồi xổm ở góc phòng khách, ngay khi Ninh Dực đi ra đôi mắt đen láy của anh liền dán chặt vào người hắn nhìn không chớp mắt.

Ninh Dực đã quen với ánh mắt của anh, chỉ giúp anh lấy đồ trong miệng lúc ăn sáng, trói hai tay lại đưa anh đi rửa mặt, sau đó ngồi đối diện anh ăn sáng.

Hắn cầm trong tay một hộp bánh wafer cũng không có ý muốn chia sẻ, Du Phong Nguyệt nghiêng người về phía trước Ninh Dực lùi lại hai bước, tiếp tục ăn, ăn gần hết rồi đem phần còn lại cất đi.

Tàn nhẫn nói với Du Phong Nguyệt bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh không có."

Du Phong Nguyệt phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng.

Ninh Dực: "Tôi đã nói rồi, anh không được cắn tôi, ngày hôm qua anh phạm lỗi, cho nên, không có."

Thu dọn đồ đạc chỉnh tề, từ trước mặt Du Phong Nguyệt tránh đi.

Du Phong Nguyệt gầm gừ vài tiếng thấy hắn không dao động, giọng nói khàn khàn của anh đem tiếng gầm nhẹ biến thành âm thanh khác: "Đói...đói..."

Trước khi ăn, Ninh Dực thường hỏi anh có đói không, anh đều nhớ kỹ.

Ninh Dực dừng bước, quay người đi tới trước mặt anh, nghe anh nói một chữ rõ ràng: "Đói."

Ninh Dực dạo qua một vòng bên cạnh anh: "Anh có thể nói chuyện."

Du Phong Nguyệt: "Đói."

Ninh Dực lắc lắc bánh quy trước mặt anh: "Muốn ăn không?"

"Đói."

Ninh Dực: "Nói theo tôi, "tôi sai rồi"."

"Đói."

"Đói cũng vô dụng, trước tiên anh phải nhận lỗi." Ninh Dực nói, "Nói, "Tôi sai rồi"."

Đôi mắt đen của Du Phong Nguyệt nhìn hắn, ngậm miệng không nói chuyện, đáy mắt lẳng lặng không biết nghe có hiểu không.

"Bỏ đi, anh ngồi đây đợi." Ninh Dực cũng không cưỡng bách, lưu loát cầm đồ đi.

Khi hắn đi ra xa 5 mét, phía sau truyền đến thanh âm của Du Phong Nguyệt.

"Đồ....Lừa đảo...." Du Phong Nguyệt nói chuyện cứng đờ, tốc độ cũng thực chậm giống như đọc thoại với tốc độ 0.5, giọng điệu đều đều không có cảm xúc.