Quyển 2 - Chương 1: Ngày tận thế

"Tôi cảnh cáo cậu đừng lại gần tôi." Thanh âm của người đàn ông trầm thấp, hô hấp hỗn loạn, hơi thở hổn hển, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm nam nhân đối diện----Ninh Dực.

Lúc chạng vạng, ánh sáng tối tăm khiến cho người ta có một loại cảm giác bức bách.

Ninh Dực vóc người cao lớn đứng ở trước cửa phòng ngủ, giữ khoảng cách an toàn hai mét với nam nhân kia, hắn không có ý muốn tới gần nam nhân chỉ giơ tay tỏ vẻ yếu thế: "Tôi sẽ đợi trong phòng ngủ."

Giữa phòng khách với phòng ngủ thì phòng khách hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn, nếu có chuyện gì xảy ra có thể tiến vào phòng khác hoặc chạy trốn, so với nó thì phòng ngủ hạn chế hơn rất nhiều.

Hai người đều cố gắng đè thấp thanh âm để tránh làm cho lũ "quái vật" bên ngoài phát giác trong này có người.

Đây là bước lùi của Ninh Dực, trong tình huống này mà gây mâu thuẫn cũng không có lợi cho nên hắn nguyện ý tự chủ thể hiện sự yếu thế ra bên ngoài.

"Ngày mai không được ra ngoài trước rạng sáng." Nam nhân cảnh cáo hắn, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác cùng chán ghét Ninh Dực.

Suy cho cùng nếu không phải tại Ninh Dực thì anh cũng sẽ không biến thành bộ dáng như hiện tại.

Cả hai người bây giờ đều rất bẩn thỉu, trên mặt đầy bụi và máu nhìn trông thật chật vật bất kham, còn có rất nhiều vết thương trên cơ thể, loại tình huống này rất nguy hiểm, điều đó có nghĩa là họ sẽ gặp rất nhiều rắc rối trong 24 giờ tới đồng thời có khả năng cao sẽ bị lây nhiễm trở thành những con "quái vật" ngoài kia.

Ngoài cửa sổ dưới lầu có bóng người lảng vảng, tùy ý có thể thấy được phần lớn bề ngoài của những "người" này đều bị tổn hại nghiêm trọng, khuôn mặt biến dạng đáng sợ, bọn họ chính là những cái xác không hồn, không biết đau đớn, gặp người liền cắn.

Mà người bị cắn có khả năng rất lớn bị đồng hóa, thời gian biến đổi không giống nhau, có thể từ năm giây đến 24 giờ.

Ninh Dực vào phòng ngủ, trở tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại ngăn cách với thanh âm bên ngoài, hắn đi vào trong phòng liếc mắt đánh giá một cái, vài phút sau phán đoán ra đây là phòng của một nam thanh niên, khả năng là vẫn độc thân.

Căn phòng vẫn duy trì nguyên dạng không có dấu vết bị đột nhập, trên bàn kê gần tường có một bộ máy tính, cái lót chuột là hình nhân vật nữ giả tưởng gợi cảm, bên cạnh con chuột bày vài quyển tạp chí khiêu da^ʍ.

Chắc chủ nhân của căn phòng này chưa kịp về thì hỗn loạn đã ập đến.

Ninh Dực kéo ghế máy tính ra ngồi xuống, hai chân để trên mặt đất trượt tới chỗ bên cạnh bàn máy tính, hắn mở ngăn kéo ra để tìm xem có cái gì sắc bén có thể sử dụng thành vũ khí hay không.

Sau đó hắn thấy có cái phi cơ, cốc, còng tay màu bạc, đồ chơi chạy bằng điện và nhiều thứ lộn xộn khác trong ngăn kéo.

Chủ nhân căn phòng này cỏ vẻ không thích dọn dẹp, đồ đạc lung tung bừa bộn.

Cuối cùng Ninh Dực chỉ tìm được một con dao gọt hoa quả trong ngăn kéo, có còn hơn không.

Hắn biết nam nhân ngoài cửa trong mười mấy giờ kế tiếp sẽ biến thành "quái vật" như ở dưới lầu, danh xưng cụ thể chính là---tang thi.

Dị tượng bắt đầu từ ba tháng trước. Vào một ngày bình thường ba tháng trước nhân viên văn phòng, học sinh, dân thất nghiệp lang thang,... mọi người trong xã hội đều đang thực hiện quỹ đạo của mình nột cách bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là thời tiết.

Ngày hôm đó sương mù dày đặc, trong màn sương trắng xóa ở mấy ngã tư đường liên tiếp xảy ra tai nạn xe cộ, tin tức này trở thành chủ đề nóng hổi được đăng trên các bản tin thời sự.

Sương mù dày đặc xuất hiện khắp nơi trên thế giới, đêm cùng ngày hôm đó mặt trăng chuyển sang màu đỏ như máu treo cao trên bầu trời, mọi người trên mạng bàn luận sôi nổi không nghĩ tới đây là điềm báo của thảm họa.

Ba ngày sau, một tin tức trở thành hot search.

[Có một người đàn ông mặc đồ rách rưới như bị lên cơn cắn vào người qua đường ở đường XX, người bị cắn được đưa đi cấp cứu sau khoảng một phút cũng làm ra hành động tương tự người đàn ông kia.]

.....

Những chuyện xảy ra sau đó giống như phản ứng dây chuyền, một người lây bệnh cho hai người, khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện loại tình huống này, thậm chí các phóng viên đang tường thuật tình hình bên ngoài cũng bị những người mất kiểm soát cắn và đồng hóa thành bọn chúng.

Đây là---ngày tận thế bắt đầu.

Ninh Dực ngồi ở ghế máy tính xem lại mọi thứ lúc bắt đầu.

Nam nhân ngoài phòng khách tên Du Phong Nguyệt là nam chính trong cuốn tiểu thuyết , giai đoạn trước là người cư xử với người khác rất chân thành thiện lương nhưng lại bị người ta phản bội bán đứng nhận hết trắc trở, về sau biến thành một đại ma vương lòng dạ hiểm độc có thù tất báo, tàn nhẫn độc ác.

Vai chính trở lên hắc hóa ở giai đoạn sau không thể nói thiện cũng không thể nói ác, anh ta dựa vào thái độ của người khác đối với mình mà phán xét mọi việc như danh xưng là "Bạo quân" thuận người giả xương, nghịch người giả vong ( ý là mọi người thuận theo nv9 thì sẽ được đối xử tốt còn ngược lại thì sẽ phải chết).

Trước khi mạt thế đến, gia đình Du Phong Nguyệt giàu có, bản thân cũng là sự tồn tại nổi bật trong đám người, từ nhỏ đến lớn lên đều là "con nhà người ta", tốt nghiệp đại học khoa sinh học sau đó thi tiếp lên bằng thạc sĩ, là một đàn anh được người người kính trọng trong phòng nghiên cứu.

Khi mạt thế đến anh đang ở trường học làm thí nghiệm, lúc sau phát hiện biến dị anh mau chóng tìm được phương thức xử lý ổn thỏa, trước tiên cầu cứu, cầu cứu không được lại thành tự cứu thậm chí còn cứu được cả một nhóm người.

Lúc sau một đường lăn lê bò lết hướng đến căn cứ an toàn, trên đường thành lập được một tiểu đội ngũ, đường đi có chút gian nan, rất nhiều người có bất đồng ý kiến với anh nổi lên dị tâm phản bội anh, trải qua bao thương tổn anh mới có được đội ngũ của chính mình.

Ninh Dực là được Du Phong Nguyệt cứu cũng là người có cái tâm tư kia nhưng hắn che giấu rất tốt, hắn nhát gan và sợ rắc rối, thường xuyên ở bên người Du Phong Nguyệt nịnh bợ lấy lòng đến thuần thục.

Sau một tháng thời kỳ mạt thế dần dần có người thức tỉnh dị năng, bọn họ phát hiện mình có thể khống chế một số thứ, dị năng thức tỉnh có bị động cũng có chủ động.

Dị năng thức tỉnh chủ động có lẽ là phát sốt ngủ một giấc tỉnh lại liền có, mà bị động tương đối mạo hiểm, thường bị tang thi cắn sau đó tỉnh lại khỏi nguy cơ biến đổi----loại tình huống này thường là bị bắt buộc không thể phản kháng, dù sao cũng không có ai sẽ dùng mạng sống của mình để đổi lấy một cái dị năng mà không biết có được hay không, loại năng lực này vẫn còn thật phức tạp.

Họ muốn hướng đến căn cứ an toàn, mỗi lần trên đường gặp tai nạn đều là cuộc đấu tranh sinh tử, trong lúc đó có nhiều bước ngoặt không ngừng xảy ra.

—— giờ khắc trước mắt này là một điểm quan trọng cho sự hắc hóa cùng trưởng thành của nhân vật chính, mà người thúc đẩy nó chính là Ninh Dực.

Ninh Dực là sinh viên mới tốt nghiệp cùng trường với nhân vật chính cũng chính là vai ác pháo hôi của , hắn rất sợ chết, lúc được Du Phong Nguyệt cứu liền thời thời khắc khắc theo sát lấy lòng anh, về sau trong một lần bị tang thi truy đuổi hắn quá sợ hãi, mắt thấy tang thi sắp đuổi kịp hắn liền đẩy Du Phong Nguyệt đang ngồi ở cửa thùng xe xuống, định dùng anh để kéo dài thời gian.

Kết quả khi Du Phong Nguyệt ngã xuống thì thuận tay túm hắn theo, cả hai cùng nhau chìm vào làn sóng tang thi.

—— Chết trong cuộc tang thi truy kích này, đây chính là dấu chấm hết cho cuộc đời của Ninh Dực, trong văn án hắn chỉ làm công cụ mà thôi.

Ở giai đoạn sau, Du Phong Nguyệt trở thành một con quái vật không phải người cũng không phải tang thi, có nhiệt độ cơ thể của con người và giữ lại được trí tuệ còn sót lại rồi có cả đặc điểm của tang thi, cho đến khi trải qua vô vàn thăng cấp khó khăn trắc trở anh mới dần phát triển được suy nghĩ của bản thân, có thể hoàn mỹ đem chính mình giấu trong đám người nhưng ở phương diện cảm xúc lại hết sức lạnh nhạt.

Còn những kẻ đã từng phản bội anh đều sẽ có kết cục bi thảm, thân bại danh liệt chết thảm, ở giai đoạn sau cốt truyện cực kỳ vặn vẹo.

...

Ninh Dực đã đến thế giới này hơn mười phút trước, nói đúng ra hắn không phải bản thân Ninh Dực mà là hệ thống số 0112, một hệ thống đã thức tỉnh ý thức bản thân.

Nhiệm vụ của hắn chính là thay đổi kết cục hắc hóa của nhân vật chính.

Lúc hắn đến đây vừa đúng lúc ở trong đống tang thi cùng Du Phong Nguyệt, hai người liều mạng chạy ra ngoài, cũng may vận khí không tồi chạy được đến nơi an toàn này.

[Người anh em, cậu có ở đây không?] hắn ở trong đầu gọi hệ thống giám sát.

Hệ thống: [Tôi có.]

Ninh Dực: [Tôi muốn đăng ký thay đổi thế giới.]

Trước mắt vai chính đã bắt đầu hắc hóa, không cứu.

Hệ thống: [Chưa có bắt đầu mà đã từ bỏ là một hành vi hèn nhát]

Ninh Dực: [Tôi nguyện ý làm cái người hèn nhát đó.]

Hệ thống: [....Vấn đề thời gian tiến vào thế giới là do cậu mải mê đánh bài nên mới bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, nếu không sẽ không trở thành như bây giờ.]

Nhiệm vụ đã mở ra, vô pháp rời khỏi.

Ninh Dực thở dài, vận khí quá kém đạp trúng mìn, trực tiếp đến thẳng giai đoạn tai nạn.

[Không cần quá khổ sở.] hệ thống nói [Thân thể của cậu là do trạm trung chuyển hệ thống năng lượng tạo thành nên sẽ không bị virus lây nhiễm ở thế giới này biến đổi thành tang thi, mặt khác dự tính một giờ sau cậu sẽ thức tỉnh dị năng, hãy chuẩn bị sẵn sàng.]

Cuối cùng hệ thống nói: [Cự tuyệt hết cờ bạc rượu chè, cùng tôi bắt đầu.]

Ninh Dực: "..."

Sau khi hệ thống an tĩnh lại Ninh Dực cảm giác được thân thể ẩn ẩn nóng lên, nửa giờ sau hô hấp trở nên khó khăn, thân thể bỏng cháy đến đau đớn có chút nghiêm trọng, trước mắt mơ hồ không rõ, tay chân vô lực run rẩy, khát khô như con cá chết, giằng co thêm ba giờ nữa tình huống bắt đầu chuyển biến tốt hơn.

.....

Chờ đến khi hắn hoàn toàn khôi phục thời gian đã trôi qua năm giờ, cả người hắn đổ mồ hôi đầm đìa, mái tóc rũ xuống bên thái dương ướt nhẹp dán ở trên trán, sức lực vẫn còn chưa khôi phục.

Hắn hỏi hệ thống hắn đã thức tỉnh dị năng gì, hệ thống nói tự chính hắn thử xem.

Ninh Dực tự cảm thụ thân thể một chút, bên tai hình như có tiếng sóng vỗ, hắn vươn ngón trỏ ra, đầu ngón tay nhỏ giọt nước tí tách tí tách rơi xuống như cái vòi nước bị hư.

Ninh Dực: "..."

[Chúc mừng, dị năng hệ thủy.] hệ thống nói.

Ninh Dực: [Cảm ơn.]

Không có dị năng nào vô dụng, tuy dị năng hệ thủy là dị năng yếu trong tiếu thuyết nhưng con người không thể sống thiếu nước.

Hắn dừng một lát, tính toán đi nghe trong phòng của người kia.

Ninh Dực đứng ở cửa phòng ngủ dán tai lên nghe vài giây, mơ hồ nghe được tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng rêи ɾỉ đang cố nén lại, hắn không nghe theo lời cảnh cáo của Du Phong Nguyệt nhẹ nhàng vặn khóa cửa, mở ra một khe hở.

Du Phong Nguyệt không có dựng chướng ngại vật ngoài cửa, Ninh Dực nghĩ, trong hoàn cảnh này anh lẽ ra phải hiểu được một đạo lý----không được dễ tin lời người khác nói.

Cánh cửa mở ra, âm thanh bên ngoài trở nên rõ ràng.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài.

Ninh Dực đứng ở trong góc phòng khách, thân thể như hòa vào trong bóng tối, hắn lặng lẽ nhìn nam nhân đang nằm nghiêng cuộn tròn trên ghế sô pha, quần áo trên người anh bẩn thỉu, tóc đen hỗn độn, hình dáng đường cong sườn mặt rõ ràng.

Giờ phút này anh giống như một con thú bị mắc bẫy, không tự chủ được thở hổn hển giống như thống khổ đến cực hạn, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên, trong tiềm thức vẫn như cũ đè thấp âm thanh để tránh phát ra động tĩnh quá lớn trêu chọc đến tang thi lang thang ngoài cửa.

Sắc mặt anh ửng hồng, nhận thức đối với thế giới bên ngoài trở nên không rõ ràng, Ninh Dực lập tức hành động trong phòng khách.

Đầu tiên cần tìm cách khuất phục Du Phong Nguyệt trước khi anh biến đổi.

Ở cửa phòng khách chất đầy hộp chuyển phát nhanh, có hộp rỗng đã bị tháo rỡ, có hộp còn chưa mở, Ninh Dực cầm dao gọt hoa quả bắt đầu tháo rỡ hộp chuyển phát nhanh.

Hắn tháo cái lớn nhất trước----[Đồ chơi hình người.]

Hắn im lặng, lập tức chuyển sang tháo rỡ hộp khác----[Búp bê bơm hơi.]

Ninh Dực: "...."

Hắn không nhịn được phàn nàn với hệ thống: [nam chủ nhân nhà này cuồng tìиɧ ɖu͙© à?]

Hệ thống: [Đây là nhu cầu bản năng của nam nhân.]

Ninh Dực: [Xem ra cậu hiểu rất rõ.]

Hệ thống: [....]

Ninh Dực không quá để ý đến sự trầm mặc của nó, xem qua mấy cái chuyển phát nhanh, đều là đồ chơi tình thú, dây xích còng tay xiềng chân màu bạc, vòng cổ vòng nhét miệng còn có roi da, cái gì cần có đều có, muôn màu muôn vẻ.

Hắn có chút đói bụng.

Vì để đảm bảo an toàn bản thân Ninh Dực từ trong hộp chuyển phát nhanh lấy ra dây thừng đem tay chân Du Phong Nguyệt trói lại, Du Phong Nguyệt đã bất tỉnh nên hắn không phí nhiều sức lực.

Trong phòng khách vang lên tiếng thở dốc không ngừng như một người vừa chạy quãng đường dài sắp ngạt thở, Ninh Dực mặt không đổi sắc ở trong phòng tìm kiếm đồ có thể ăn được.

Ở thời mạt thế đồ ăn là thứ vô cùng trân quý, Du Phong Nguyệt thành lập một tiểu đội, mỗi người đều phải ăn nhưng đồ ăn lại không nhiều nên không ai có thể ăn no.

Phòng khách không giống với phòng ngủ, khắp nơi đều có vết máu, hình như chỗ này vừa xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt, sô pha bị xê dịch, các loại đồ vật rơi xuống mặt đất.

Cạnh tường có cái tủ lạnh, một tuần trước đã bị cắt điện, tủ lạnh ngừng chạy không có khí lạnh bên trong, Ninh Dực mở tủ lạnh xem xét, có mấy bao thực phẩm thức ăn nhanh ở ngăn đá, ngăn trên còn có mấy chai nước chưa mở.

Đồ ăn nhanh cần phải nấu chín mà ở đây lại không dụng cụ, hắn tìm kiếm xung quanh, tìm được mấy gói đồ ăn vặt với bánh mì, hắn liền mở ra ăn để bổ sung năng lượng.

Hắn vừa ăn vừa nghĩ con đường lúc sau nên đi như thế nào, vai chính tất nhiên là hận hắn nhưng cũng không phải là không có cách, nếu có thể nắm bắt tốt giai đoạn sau khi anh biến thành tang thi, dẫn đường cho anh, yêu thương cùng quan tâm anh, nó có lẽ sẽ không làm anh trở nên máu lạnh như vậy ở giai đoạn sau.

Ở thời mạt thế, một người có thể tự bảo toàn chính mình còn không quên cứu trợ người khác không phải là người có bản tính lạnh nhạt----nhưng về tính cách thật của Du Phong Nguyệt, thời gian tiếp xúc của Ninh Dực quá ngắn nên không thể đưa ra kết luận.

Tiếng thở dốc trở thành âm thanh nền trong phòng, sắc trời ngoài cửa sổ từ chạng vạng tối biến thành đêm khuya, trăng máu treo cao trên trời, lũ tang thi không biết mệt quanh quẩn dưới lầu.

Ninh Dực khoanh chân ngồi một cách lười biếng trên ghế sô pha ở góc tường, mắt lim dim trong ánh sáng ảm đạm, từ khi đến thế giới này hắn luôn trong trạng thái căng thẳng, khi cơn buồn ngủ ập đến hắn lắc lắc đầu, đứng dậy đem Du Phong Nguyệt trên ghế sô pha như bao cát vác lên vai bỏ vào phòng ngủ.

Trước khi Du Phong Nguyệt tỉnh lại hắn cần có đủ ưu thế, cho nên Ninh Dực nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của di chuyển vị trí của hai người, hắn ban đêm ngủ ở ghế sô pha phòng khách còn Du Phong Nguyệt bị trói chặt tay chân ném lên giường trong phòng ngủ.

Anh kỳ thật không có hoàn toàn mất đi ý thức chỉ là thân thể quá đau đớn, cho nên lúc người khác đυ.ng vào cũng không thể phản ứng lại.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình Du Phong Nguyệt.

Anh gắt gao cắn chặt khớp hàm, một giọt mồ hôi từ giữa mày chảy xuống khóe mắt, đau đớn truyền đến, trong mắt anh hiện lên tia u ám.

Đáng chết, Ninh Dực....Ninh Dực....

Từng chút tra tấn càng làm cho anh muốn gϊếŧ Ninh Dực.

Nửa đêm, Ninh Dực đang nằm thở nhẹ bỗng nhiên nhịp thở bị ngắt quãng, hàng mi đen như quạ khẽ rung đột nhiên mở mắt ra.

Một bóng đen đi tới trước mắt hắn, trên người bao phủ một cỗ hàn ý, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trên sô pha không có chỗ trốn, Ninh Dực dơ tay ngăn cản động tác của đối phương.

Hai bóng người cuộn lại thành một quả bóng, Ninh Dực cảm thấy cổ tay đau đớn, nhìn kỹ thấy đối phương đang dùng sức liều mạng cắn cổ tay hắn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng nửa khuôn mặt người nọ----là Du Phong Nguyệt.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Ninh Dực tay mắt lanh lẹ dùng một cái tay khác bóp chặt cằm đối phương, sau đó xoay người chui vào sau lưng ghế sô pha.

Một lực rơi xuống từ phía sau, hắn bị tóm lấy cẳng chân.

Một hồi giằng co gần nửa tiếng đồng hồ, Du Phong Nguyệt từ phòng khách đuổi theo Ninh Dực vào phòng ngủ, tiếng vang lách cách lang cang qua đi, trong phòng chìm vào tĩnh lặng.

Ninh Dực thở hổn hển ngồi trên ghế máy tính, nửa người trên nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống đỡ đùi, trán lấm tấm mồ hôi mịn, đối diện với hắn là Du Phong Nguyệt nằm trên giường bị chăn bông quấn chặt lấy không thể động đậy chỉ có âm thanh nức nở phát ra từ cổ họng.

Rất nguy hiểm a.

Ninh Dực nhìn vết răng trên cổ tay, răng của Du Phong Nguyệt rất tốt, lực cắn kinh người, nếu phản ứng chậm hơn sẽ bị cắn đứt một mảng thịt.

Không lây nhiễm ≠ không tử vong.

Vết thương truyền đến đau đớn, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay, trên mặt đất đọng lại một vũng máu nhỏ.

Du Phong Nguyệt đã biến đổi.

Ninh Dực nghỉ ngơi một lát, đầu tiên gói Du Phong Nguyệt thành bánh chưng, dùng cả chăn bông và ga trải giường, sau đó mới đi rửa sạch xử lý vết thương cho mình.

Sau một hồi bận rộn công việc, sau nửa đêm hắn chỉ nằm trên sô pha nhắm mắt lại không ngủ được.

Đã hơn năm giờ, bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, ánh bình minh đang ló rạng từ phía chân trời, hắn đi ăn chút gì đó đợi trời sáng hơn một chút mới vào phòng ngủ.

Người được bọc thành nhộng tằm trên giường vẫn giãy giụa không biết mệt mỏi, Ninh Dực đứng ở mép giường phát hiện dây thừng tối hôm qua dùng để bó trụ nam nhân đã đứt ra rơi xuống mặt đất, hắn đi qua nhặt dây thừng lên kéo ra.

Lúc trói Du Phong Nguyệt hắn đã kiểm tra, dây thừng mặc dù dùng để làʍ t̠ìиɦ thú nhưng cũng không đến mức mỏng manh, không thể dễ dàng bị người khác làm đứt, ít nhất người bình thường không thể.

Khi hai người đánh nhau đêm qua Ninh Dực đã phán đoán ra tình trạng của Du Phong Nguyệt, anh đã bị nhiễm bệnh.

Ninh Dực đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trên giường, bắt gặp đôi mắt đen kịt không thấy ánh sáng của anh, đó là đặc điểm của tang thi.

Hắn đưa tay ra, Du Phong Nguyệt nhe răng cười muốn cắn tay hắn nhưng bởi vì thân thể có hạn cắn không được, Ninh Dực ấn trán sờ cổ anh.

Nhiệt độ cơ thể và nhịp tim vẫn còn, đây là đặc điểm cửa sự sống.

Thay vì nói rằng anh biến thành một tang thi Ninh Dực lại có xu hướng coi đây là quá trình tiến hóa để phá vỡ và tổ chức lại.

Tang thi sẽ không tự mở cửa nhưng anh đã tự mình ra ngoài đêm qua.

Từ trong cổ họng Du Phong Nguyệt phát ra một tiếng uy hϊếp trầm thấp, con ngươi của anh không giống những tang thi khác, anh có mục đích nhìn chằm chằm Ninh Dực, điều này càng khiến Ninh Dực tin rằng anh có ý thức của chính mình nhưng nó không hoàn chỉnh.

Hơn nữa trong ý thức của anh chứa rất nhiều sự thù địch với mình.

Ninh Dực duỗi ngón tay ra trước mặt anh, anh há miệng muốn cắn lại cắn không được, sau năm lần Du Phong Nguyệt cũng không làm việc vô ích nữa, kiên định nhìn chằm chằm hắn.

Ninh Dực khen: "Ừm, rất thông minh."

Hắn xác nhận Du Phong Nguyệt không thể chui ra khỏi chăn liền đứng dậy vào phòng tìm đồ, vết thương trên tay cần phải xử lý, trong phòng chỉ có một lọ i-ốt hết hạn sử dụng tuy nhiên thuốc chống viêm đã được tìm thấy.

Ninh Dực vào phòng tắm, hắn tắm rửa sạch sẽ trước rồi thay một bộ quần áo thoải mái.

[Có hiệu thuốc nào gần đây không? ] Hắn hỏi hệ thống.

Hệ thống: [ Tiểu khu dưới lầu có một phòng khám bệnh. ]

Ninh Dực đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn xuống dưới lầu, đây là khu chung cư lâu đời, nơi có rất nhiều người già sinh sống, tầng lầu cũng không cao, bọn họ khi chạy trốn đều là hướng đến nơi ít người chạy, chỗ này so với nơi khác không có nhiều nguy hiểm.

Nếu hắn muốn rời đi thì phải mang theo Du Phong Nguyệt nhưng hiện tại Du Phong Nguyệt rõ ràng sẽ không ngoan ngoãn đi cùng hắn, vừa thấy đến hắn liền lộ ra răng nanh hung ác, nhìn là hận đến tận xương tủy.

"Xem ra chỉ có thể ra ngoài một lát rồi quay lại." Ninh Dực thấp giọng nói.

Hắn đi vào bếp tiện tay cầm lấy con dao làm bếp, lắc lắc nó trong tay.

Tang thi không sợ đau, vừa nhìn thấy người sẽ nhảy dựng lên cắn, chỉ khi não bị tổn thương chúng mới có thể hoàn toàn mất đi năng lực cử động, Ninh Dực hoạt động thân thể một chút, chuẩn bị xong liền đứng ở cửa với một con dao làm bếp, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Bên ngoài hành lang của tầng này có ba tang thi lang thang, hai già một trẻ đi tới đi lui cứng nhắc giống như đang đi tuần tra vậy.

Ninh Dực nhìn không hết, hắn chỉ có thể nhìn thấy cầu thang đối diện, hắn cầm lấy một cái chuông, mở khe cửa ném về phía cầu thang.

Tang thi rất nhạy cảm với âm thanh, một thanh niên và một ông già lập tức bị nó thu hút, cứng đờ đi xuống cầu thang, Ninh Dực đợi ba bốn phút mới mở cửa, vừa vặn gặp phải một ông già tóc hoa râm bên ngoài.

Đối phương cứng ngắc ngửa cổ ra sau, dùng đôi mắt đen như mực nhìn hắn.

Ninh Dực: "Xin lỗi, đắc tội."

Năm phút sau—

Ninh Dực trở về nhà với con dao làm bếp dính đầy máu, dựa vào cửa phòng khách thở hổn hển, sau khi vừa mới giải quyết một con tang thi lúc trên đường xuống lầu lại gặp vài con.

Tối hôm qua điên cuồng chạy trốn để lại di chứng trong người, cả người đau nhức, đi xuống một hai tầng cũng không thành vấn đề nhưng giữa chừng đi tiểu khu vẫn có nguy cơ rất lớn.

Kế hoạch dò đường đầu tiên tạm thời gác lại.

Hắn cầm con dao và bước vào phòng ngủ.

"Đói bụng sao?"

"Còn nhớ tôi không?"

Ninh Dực kéo ghế máy tính đến mép giường ngồi xuống, dùng một chân chọc chọc "nhộng tằm" trên giường, lau sạch vết máu trên tay rồi mở một bịch mì giòn ăn, nhai nuốt phát ra tiếng giòn vang.

Người trên giường chỉ thò đầu ra, ánh mắt dán chặt vào Ninh Dực, hô hấp nặng nề, khóe mắt cong lên trên, nếp mí sâu, đôi mắt đẹp vốn có của anh trở nên vô hồn vì đôi đồng tử u tối đó, khi nhìn chằm chằm vào một người đôi mắt sâu thẳm kia thật đáng sợ.

Ninh Dực: "Anh biết không, hiện tại tôi hoàn toàn có thể gϊếŧ anh."

Người trên giường đương nhiên sẽ không đáp lại hắn, vẫn giữ nguyên vẻ mặt.

"Nhưng tôi luyến tiếc." Ninh Dực lải nhải mấy câu vô nghĩa, "Sau khi anh chết chỉ còn lại mình tôi, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là bạn thân." Họ cùng nhau suýt chút nữa đã gϊếŧ chết tình bạn của nhau.

Ninh Dực nói chuyện mấy phút, thấy anh hờ hững nhìn mình chăm chú liền dừng lại hít một hơi tiếp tục ăn mì giòn trên tay.

Ăn mì giòn xong hắn uống một ngụm nước lớn, cầm một miếng bánh mì đặt trước mắt Du Phong Nguyệt: "Muốn ăn không", Du Phong Nguyệt lướt qua bánh mì nhìn Ninh Dực.

Ninh Dực: "..."

Tinh thần kiên trì thật đáng khen.

Có vẻ như sự căm ghét của Du Phong Nguyệt đối với hắn không phải là bình thường.

"Xem ra anh còn chưa đói." Ninh Dực rút tay, xoay người đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại với một tiếng "cạch", Du Phong Nguyệt bắt đầu vùng vẫy để chui ra khỏi chăn.

Hiệu quả cách âm của ngôi nhà cũ rất tầm thường, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lại gần, Du Phong Nguyệt đem chỗ lỏng lẻo đè ở dưới thân rồi trở lại bộ dạng bất động.

Ninh Dực lại vào, đi đến bên giường đặt ly nước lên tủ đầu giường.

"Suýt quên" hắn nói.

Đã lâu như vậy Du Phong Nguyệt vẫn trầm mặc như cũ, có điểm không thích hợp nhưng Ninh Dực cũng không quên anh từ đầu đến nay biến đổi đều lưu lại trí tuệ.

Hắn đưa tay ra để kiểm tra chăn bông của Du Phong Nguyệt.

Một giây sau, từ trong cổ họng Du Phong Nguyệt phát ra một tiếng uy hϊếp trầm thấp giống như dã thú uy hϊếp thiên địch bên ngoài.

Tay của Ninh Dực dừng lại giữa không trung.

Cái giường phát ra âm thanh kẽo kẹt, phần eo và bụng Du Phong Nguyệt dồn sức mạnh mẽ ngồi dậy, lớp chăn ngoài cùng giấu không được sự lỏng lẻo, nhưng chăn bọc quá nhiều và quá rườm rà nên Du Phong Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn vùng vẫy ra được.

Anh lao về phía Ninh Dực, tay Ninh Dực suýt nữa bị thương hai lần, hắn lui về phía sau mấy bước, nhân lúc Du Phong Nguyệt ngã xuống giường hắn tiến lên ngồi lên chăn của Du Phong Nguyệt, đè anh xuống.

"Đừng làm loạn." Ninh Dực kéo chăn quấn quanh người trói chặt thân thể anh, Du Phong Nguyệt dùng sức giãy giụa.

"Nghịch ngợm." Ninh Dực ấn bả vai của anh, hắc tuyến rơi xuống khóe mắt, hắn chớp chớp mắt, cười nhạt trêu chọc nói: "Còn có thể lừa người cơ à."