Chương 8

Ánh mắt của y hơi tối đi, y liếc nhìn Tưởng Trạch Phong một cái rồi từ chối: “Ta đi chẻ củi.”

Tưởng Trạch Phong bị cái liếc mắt kia của hắn làm cho ngơ ngác, ngốc nghếch hỏi: “Trên người ngươi không thấy ngứa sao?”

“Còn tốt.”

“Nơi này đủ cho hai người mà, cũng không cần mỗi ngày đều chia đâu……” Hắn vừa dứt lời, Cố Dẫn Chu trước mặt đã quay đầu đi ra ngoài.

Tưởng Trạch Phong: “Chạy cái gì, ta cũng không ăn ngươi.”

Cố Dẫn Chu đứng ở cửa bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho lảo đảo.

Tưởng Trạch Phong cũng không tiếp tục níu kéo. Trên người hắn nơi nào cũng ngứa, hắn nhanh chóng tắm rửa, còn không quên gọi Cố Dẫn Chu.

“Được rồi.”

Tiếng chẻ củi vẫn không ngừng.

Tưởng Trạch Phong ngồi xổm bên cạnh giếng, miệt mài giặt đồ. Quần áo dính đầy bùn nên vò cũng lâu hơn, Cố Dẫn Chu chờ hắn tắm xong thì chuẩn bị sẵn quần áo rồi mới đi tắm rửa.

Đều là đàn ông với nhau, Cố Dẫn Chu cũng cẩn thận quá rồi!

Lúc hành quân đánh giặc phải ở với cả đống đàn ông, chẳng nhẽ Cố Dẫn Chu đều cẩn thận đề phòng bọn họ như thế?

Khi trời sắp tối, Tưởng Trạch Phong thắp nến lên, ngồi ở gian chính chọc đống bọt nước trên tay. Hắn mới bắt đầu làm việc, tuy cơ thể đã quen thuộc với công việc này, hắn thích ứng khá nhanh, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút lạ lẫm.

Thật ra Tưởng Trạch Phong không phải người tốt tính, hắn cũng sẽ không kiên nhẫn. Do ánh sáng ảm đạm, bọt nước móc chọc trúng vài cái, còn lại đều chọc vào lòng bàn tay. Hắn cảm thấy rất phiền phức, buồn bực ném kim lên bàn.

Cố Dẫn Chu rửa sạch đống bùn đất trên người rồi mới vào gian chính. Thấy Tưởng Trạch Phong đang phụng phịu với đống bọt nước trên tay.

“Đưa ta xem.” Cố Dẫn Chu ngồi đối diện hắn. Trong đêm tối, ánh nến chiếu lên khuôn mặt sắc bén, trầm tĩnh của y.

Tưởng Trạch Phong vươn tay, một cái tay khác chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn y. Cố Dẫn Chu nắm lấy đầu ngón tay hắn, chăm chú nhìn lòng bàn tay hắn.

Dạo này, vì làm việc nặng nhọc, lòng bàn tay hắn đỏ rát, chỗ trắng chỗ hồng, ngón tay thon dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, lộ ra khí chất nhã nhặn, văn vẻ, không giống những nam tử hán quanh năm làm lụng, nhưng tay hắn cũng không nhỏ —— bởi vì ngay sau đó, tay của Cố Dẫn Chu đã bị Tưởng Trạch Phong bọc lấy.

Đầu ngón tay của Tưởng Trạch Phong cọ vào lòng bàn tay y. Hắn nắm lấy tay y, vuốt ve vết chai sạn trên lòng bàn tay. Hình như hắn có chút nghiện cảm giác này, hắn rất thích xúc cảm mà lòng bàn tay của Cố Dẫn Chu mang tới. Trước đây, Cố Dẫn Chu từng sờ trán hắn để thử xem hắn có sốt không.

Lúc này lại nằm gọn trong tay hắn, hắn không chỉ sờ lòng bàn tay của y mà còn sờ mu bàn tay của y. Ngón tay cái của y bị hắn dùng lòng bàn tay càn rỡ cọ xát, hành vi giống như đăng đồ tử lưu manh đùa giỡn phụ nữ nhà lành, lại được hắn làm như chuyện đương nhiên.

“Ngươi làm gì?” Cố Dẫn Chu trầm giọng hỏi.

Cảm giác ở lòng bàn tay xúc giống như bị thịt lót ở chân của mèo sữa cào, khiến y thấy ngứa ngáy.

“Ca, vết chai trên tay ngươi thật dày.” Đôi mắt đen láy của Tưởng Trạch Phong lấp lánh, rực rỡ trong đêm đen. Hắn nhỏ giọng nói: “Cảm giác khi chạm vào rất thoải mái.”

Lúc trước thì khen cơ thể y rắn chắc, bây giờ lại dùng bộ dạng hưng phấn này nói vết chai trên tay y dày, Cố Dẫn Chu thấy tim mình đập thùm thụp.

“Buông tay.”

Tưởng Trạch Phong buông lỏng tay, biểu cảm trên mặt Cố Dẫn Chu lãnh đạm. Y cúi đầu giúp hắn chọc bọt nước trong lòng bàn tay.

“Ngươi làm mạnh chút, không cần……” Tưởng Trạch Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Thương tiếc ta.”

Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn giống như yêu quái mê hoặc lòng người, khiến người thả lỏng cảnh giác rồi ăn sạch trái tim của họ.

Cố Dẫn Chu lại làm mạnh hơn, động tác của y quá bất ngờ khiến Tưởng Trạch Phong đau đớn hít sâu: “Đau đau đau……”

“Đừng cựa quậy.” Cố Dẫn Chu cầm kim nói: “Chọc lệch bây giờ.”

“Ta ngồi im, ngươi cũng không cần, không cần mạnh bạo như thế.” Tưởng Trạch Phong nói.

“Đã biết.”

Tưởng Trạch Phong chống đầu, nhìn người đàn ông đang nghiêm túc cầm tay mình. Khóe môi hắn bất giác cong lên, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, như một hồ xuân thủy nhộn nhạo. Ánh nến khiến y có vẻ dịu dàng hơn.

“Thật sự là rất dịu dàng luôn.” Hắn nở nụ cười ý nhị.

Cố Dẫn Chu: “…… Câm miệng.”

“Ta rất ngoan.” Tưởng Trạch Phong nói nhưng lòng bàn tay lại không nghe lời, trộm cọ xát với vết chai trên ngón tay y.

Cố Dẫn Chu: “……”

Cố Dẫn Chu cũng không giúp hắn chọc bọt nước nữa. Y toan đứng lên, quay đầu đã muốn đi thì bị Tưởng Trạch Phong ôm chặt lấy eo từ phía sau. Y quay đầu lại, rũ mắt nhìn đôi mắt của Tưởng Trạch Phong.

“Đừng đi mà, ngươi còn chưa chọc hết giúp ta.”

“Không chọc nữa.”

“Sao ngươi lại thay đổi thất thường như vậy, nói không giữ lời.”

Cố Dẫn Chu nhíu chặt mày, y thay đổi thất thường? Y nói không giữ lời?

Ban ngày nhìn chằm chằm y… Bây giờ lại sờ tay y, ôm eo y. Trong đầu Cố Dẫn Chu hình dung hành vi như vậy của Tưởng Trạch Phong không khác gì —— đăng đồ tử.

“Vô cớ gây rối.” Y nói.

“Vô cớ gây rối chỗ nào, ta chỉ mới chạm vào tay ngươi một chút. Nếu ngươi để tâm như vậy thì ta để ngươi đυ.ng chạm lại là được.” Tưởng Trạch Phong vừa dứt lời, liền nhét bàn tay mình vào tay Cố Dẫn Chu. Cố Dẫn Chu vừa đυ.ng vào tay hắn thì cứ như bị rắn độc cắn. Y đột nhiên vung tay, bước lên phía trước hai nước. Y tức muốn hộc máu mà mắng.

“Ngươi sao có thể, có thể ——” Giọng nói của y trầm thấp, ngữ khí dồn dập: “Không biết lễ nghĩa liêm sỉ như vậy hả!”

Dứt lời, y bước nhanh về phòng, đóng sập cửa lại.

Tưởng Trạch Phong: “……?”

“Có phải tôi bắt y chạm vào chỗ đó đâu, y phản ứng kịch liệt như thế làm gì chứ?” Tưởng Trạch Phong phụng phịu.

Hệ thống phụ họa cho có: “Đúng vậy đúng vậy.”

Ban đêm oi bức, Tưởng Trạch Phong thường xuyên ngủ không ngon.

Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, Cố Dẫn Chu đã ra cửa. Tưởng Trạch Phong nghe được chút động tĩnh, nhưng chưa hoàn toàn tỉnh lại, chờ khi hắn tỉnh táo, trong nhà đã không còn thấy bóng dáng của Cố Dẫn Chu.

Y vội ăn sáng rồi chạy ra ngoài ruộng.

Hôm nay là có thể thu hoạch hết lúa trên ruộng. Quả nhiên, hắn thấy được Cố Dẫn Chu ở ngoài ruộng, cũng không biết y đã tới bao lâu, mà dùng mắt thường cũng có thể thấy ruộng lúa đã được thu hoạch gần nửa số với lúc họ kết thúc công việc hôm qua.

“Ca, sáng nay sao ngươi không gọi ta?” Tưởng Trạch Phong chạy qua.

Cố Dẫn Chu: “Ta tự mình làm được.”

“Hai người sẽ nhanh hơn.” Tưởng Trạch Phong nói tiếp: “Sáng nay Vương thẩm tặng chút măng cho chúng ta. Ta nghe Vương thẩm nói, hai ngày sắp tới sẽ có tiệc tối bên lửa trại.”

Mỗi năm, khi mùa thu hoạch qua đi, trong thôn đều sẽ tổ chức một buổi tiệc tối bên lửa trại, uống rượu nghe nhạc, náo nhiệt cả một đêm. Tưởng Trạch Phong rất chờ mong, bởi vậy ánh mắt hắn dùng để nhìn Cố Dẫn Chu cũng lộ rõ sự vui sướиɠ.

“Ngươi sẽ đi chứ?”

Thiếu niên cười tươi, hai mắt lộ ra ý cười, mong ngóng nhìn y.

Cố Dẫn Chu quay mặt đi, ngại ngùng đáp: “Ừm.”

Y đáp ứng mẫu thân Tưởng Trạch Phong phải chiếu cố hắn thật tốt.