Chương 20: Quỷ kế đa đoan

Buổi tối trong phủ thắp nến, Ôn Dĩ Cẩn tắm xong, tóc đen dài xõa ra sau lưng, nằm trên ghế quý phi, trong tay cầm một quyển sách, cúi đầu dọc sách, xương cổ tay nhô ra, ánh nến chiếu vào trên mặt hắn, làm tăng thêm vài phần lười biếng.

Không bao lâu sau, Ân Huyền Dạ đi tới, áσ ɭóŧ trên người lỏng lẻo, Ôn Dĩ Cẩn còn đang chăm chú đọc sách, lúc hắn nhận ra có người bên cạnh, Ân Huyền Dạ đã cúi xuống nhìn quyển sách trên tay hắn, một bộ quở trách Ôn Dĩ Cẩn.

“Ngươi đang đọc gì đó?”

“Một ít tạp văn mà thôi.” Ôn Dĩ Cẩn khép sách lại: “Muốn ngủ sao?”

Ôn Dĩ Cẩn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mái tóc y đang xõa tung trên đầu vai, vài sợi còn dính nước ướt đẫm dán lên cổ, chui vào trong lớp áo, y không mang theo quần áo, cái đang mặc chính là áo của Ôn Dĩ Cẩn. Thân hình y thon gầy, vóc người so với Ôn Dĩ Cẩn nhỏ hơn một chút, mặc đồ của hắn trên người có vẻ hơi rộng.

Ôn Dĩ Cẩn nâng tay lên, dùng đầu ngón tay kéo mấy sợi tóc dán ở cổ của y ra, sợi tóc đen xen kẽ vào mấy ngón tay, Ân Huyền Dạ tiến về phía trước, mấy sợi tóc kia liền lướt qua khuôn mặt Ôn Dĩ Cẩn.

“Lên giường nghỉ ngơi đi, đừng để bị cảm.” Ôn Dĩ Cẩn thu tay về.

“Ngươi cũng tới ngủ đi, một mình ta không ngủ được.” Ân Huyền Dạ nói.

“Được.”

Hắn đặt quyển sách sang một bên, bước xuống chiếc ghế quý phi, chờ khi Ân Huyền Dạ lên giường xong, hắn thổi tắt nến, mò mẩm trong bóng tối đi đến cạnh giường, vừa đến mép giường hắn vấp phải giày, ngã về phía trước.

Một đôi tay đúng lúc vươn ra đỡ lấy hắn, một chân hắn quỳ trên giường, nương theo sức lực của đôi tay ấy để ổn định cơ thể.

Màn đêm yên tĩnh, Ôn Dĩ Cẩn nghe thấy tiếng tim đập, hắn ngẩng đầu, chóp mũi vô tình cọ vào vạt áo của Ân Huyền Dạ, còn cảm nhận được cơ bắp săn chắc của cánh tay dưới bàn tay hắn.

“Cẩn thận.” Giọng nói Ân Huyền Dạ từ phía trên truyền đến, còn có chút khàn khàn.

Ôn Dĩ Cẩn cười nói:

“Quả thật già cả mắt mờ rồi.”

“Nói bậy, ngươi già đâu mà già.” Ân Huyền Dạ.

Sột soạt một lúc, Ôn Dĩ Cẩn cũng leo được lên giường, vén một góc chăn đắp cho mình:

“Người khác cỡ tuổi thần, con cũng đã được mấy tuổi rồi.”

Ân Huyền Dạ: “…….”

Y không đáp lại lời này, Ôn Dĩ Cẩn cũng không phát hiện có gì khác thường, nằm ở trên giường than nhẹ một hơi:

“Ngủ đi.”

“Trẫm không ngủ được.” Ân Huyền Dạ quay sang nhìn Ôn Dĩ Cẩn:

“Không bằng ngươi kể trẫm nghe ít chuyện thú vị đi.”

Ân Huyền Dạ lúc này tựa như hai người chưa từng trải qua ba năm xa cách, vẫn là cái tính trẻ con trước kia.

……

Sau nửa đêm, căn phòng yên tĩnh trở lại, một mảng tăm tối xung quanh dường như có thể cắn nuốt toàn bộ dơ bẩn bất kham, Ôn Dĩ Cẩn tỉnh lại là khi hắn phát hiện Ân Huyền Dạ bên cạnh ngủ không yên giấc.

Hắn không biết từ khi nào lại ôm Ân Huyền Dạ vào lòng, Ân Huyền Dạ nằm trong ngực hắn run rẩy không ngừng, hơi thở hổn hển, trán rịn mồ hôi, trong miệng cũng đang nói mớ.

“Địch tập kích…”

Nghe rõ lời nói mớ trong miệng y, Ôn Dĩ Cẩn khựng lại một chút.

Hắn vỗ nhẹ bả vai Ân Huyền Dạ, cảm nhận được cơ bắp của y căng cứng, hắn vỗ về lưng y trấn an.

Ở biên quan, Ân Huyền Dạ có lẽ đã chịu không ít gian khổ, nhưng lại không hề nhắc với hắn dù chỉ một từ.

Đêm đó, Ân Huyền Dạ đã rất lâu không được ngủ ngon như thế, tỉnh lại cả người cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, mở mắt nhìn thấy gương mặt Ôn Dĩ Cẩn, y cũng không động đậy, lúc Ôn Dĩ Cẩn chuẩn bị mở mắt ra thì lập tức nhắm mắt lại.

“Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn sau khi tỉnh lại liền gọi Ân Huyền Dạ.

Ân Huyền Dạ làm như mới vừa tỉnh ngủ, mông lung mở mắt ra.

“Nên dậy rồi.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

“Đêm qua trẫm ngủ có yên không?” Ân Huyền Dạ hỏi.

Ôn Dĩ Cẩn: “Tối qua Bệ hạ gặp ác mộng.”

“Ác mộng?” Ân Huyền Dạ khựng lại: “Trẫm đã nói gì?”

“Bệ hạ đã quên rồi?”

“Ngươi nói trẫm nghe một chút.”

“Nếu quên rồi thì thôi, không cần nhắc tới.”

Vừa nói hắn vừa vén chăn đứng lên, mái tóc đen dài phiêu phiêu theo động tác của hắn, tao nhã mềm mại.

Ân Huyền Dạ nhìn bóng lưng hắn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, sau đó cũng đứng lên theo, lúc mặc quần áo, y xoay người cầm đai lưng đưa cho Ôn Dĩ Cẩn, Ôn Dĩ Cẩn nhìn thấy liền giúp y thắt đai lưng.

Cánh tay hắn xuyên qua eo Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ ngước mắt, thấy hàng mi dài của hắn rũ xuống, dưới sống mũi cao, đôi môi nhạt màu hơi mím lại, khóe môi cong lên, vừa ôn hòa cũng vừa xa cách.

Trong mắt Ân Huyền Dạ, hắn giống như vầng trăng sáng treo trên bầu trời, sáng ngời mỹ lệ, lại cách rất xa, nhìn thấy nhưng không sờ được, không hiểu được hắn đang nghĩ gì.

Loại cảm giác này, lúc thì cảm thấy ngọt ngào, lúc sẽ khiến người chua xót.

Khi nào thì hắn mới có thể nhìn y bằng ánh mắt không phải nhìn quân thần đây?

Ân Huyền Dạ rũ mắt, che đi đáy mắt u ám.

Ôn Dĩ Cẩn mang đai lưng giúp y, nhìn thấy vòng eo thon gọn của y, trước đây hắn chỉ biết eo của y dẻo dai hữu lực, nhưng lại không ngờ nó lại thon gọn đến như vậy. Đầu ngón tay hắn không hề cố ý chạm vào, nhưng cũng không tránh khỏi thỉnh thoảng xẹt qua quần áo, hắn điều chỉnh đai lưng cho vừa vặn.

“Được rồi.” Hắn buông tay ra.

“Trẫm cũng giúp ngươi.” Giọng nói Ân Huyền Dạ mơ hồ không rõ.

Ôn Dĩ Cẩn: “Thần có thể tự làm.”

Ân Huyền Dạ: “……”