Chương 9

Ngụy Tu lôi kéo Long Điềm Điềm, theo con đường anh tìm thấy, vẫn chạy đến cuối con đường này, Long Điềm Điềm cũng chạy không nổi, đồ khốn Bạch Chính Quốc kia căn bản cũng không đuổi kịp xa như vậy, cô thở hồng hộc nói với Ngụy Tu, "Không... Không sao đâu..."

Kết quả vừa rẽ, Ngụy Tu tiếp tục kéo cô chạy, bất quá lần này không phải dọc theo ven đường, mà là rẽ vào trong một công viên, xuyên qua bụi cây, theo con đường nhỏ đến một cái đình tương đối hẻo lánh, Ngụy Tu lúc này mới buông Long Điềm Điềm ra, hai tay đặt trên bàn đá, thở hổn hển giống như con thỏ nhỏ đang bị sói xám đuổi mấy lần.

Mẹ kiếp.

Ngoài mặt Long Điềm Điềm không biểu hiện, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ, cô cũng không thích tính cách của thỏ nhỏ.

"Cám ơn..." Long Điềm Điềm thấy Ngụy Tu thở hổn hển không dứt, thậm chí bắt đầu hết sức, cô mới đè nén không kiên nhẫn cúi đầu mở miệng, "Vừa rồi cậu thật lợi hại.”

Sau khi nói xong, Long Điềm Điềm ở trong lòng nôn mửa giọng nói của mình quá ghê, nói với hệ thống làm cho mặt cô sưng lên nhanh chút.

Trên mặt cô có dấu tay, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng thương, thậm chí khóe miệng còn có vết máu, nhưng không thể sưng lên giống như đầu heo, như vậy sẽ không có một chút mỹ cảm nào hết.

Ngụy Tu nghe Long Điềm Điềm nói xong, xoay người nhìn về phía cô, thấy hai mắt cô ngập nước đang dùng một loại ánh mắt ỷ lại mà anh chưa từng thấy qua nhìn anh, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, tay run rẩy càng mạnh.

Long Điềm Điềm.... Cô có chút hối hận, chuyện này có chút phiền toái.

Bằng không cô nghĩ biện pháp để nam chủ nằm liệt giường, liệt giường hoặc là người thực vật đều được, cô lại "dốc lòng chiếu cố", dựa theo tình huống trong mấy truyện ngọt văn hiện tại, cũng là một cốt truyện ngọt, cần gì phải tốn sức như vậy chứ?

Hệ thống vừa nhận ra sự thay đổi trong lòng cô, nhất thời liền điên cuồng kêu lên —— "Chủ nhân cô đừng như vậy, cô bây giờ không phải là nhân vật phản diện! Cô xem bộ dạng của cậu ta không phải rất đẹp sao, chỉ cần dạy dỗ lại, nhất định biến thành bộ dáng cô thích!"

Long Điềm Điềm bị hệ thống ầm ĩ đến phiền phức, ngược lại loại bỏ ý niệm này trong đầu, yên lặng ngồi ở ghế đá bên cạnh, chờ Ngụy Tu lấy lại tinh thần.

Ngụy Tu hồi thần rất lâu, mặt trời sắp lặn, anh mới cứng ngắc mở miệng, "Ba cậu có thường xuyên đánh cậu không?”

Sắc trời đã tối sầm lại, chỉ còn lại có một chút ánh sáng ở chân trời, Long Điềm Điềm đã chờ đến hết kiên nhẫn, vẻ mặt đã không nhịn được nữa, không nhìn Ngụy Tu, mà là nhìn vào hoàng hôn đang dần tắt nói, "Không phải đánh tớ, mà là đánh hai mẹ con tớ.”

Giọng nói của cô cũng rất bình thường, giống như rất bình thản, Ngụy Tu khó có thể tưởng tượng cô sống trong một gia đình như vậy, nhìn sườn mặt cô, mím môi.

Long Điềm Điềm còn đang tiếp tục nói, "Cũng không phải thường xuyên đánh..."

Long Điềm Điềm điều chỉnh lại vẻ mặt một chút, xoay người nhìn Ngụy Tu, "Là mỗi đều ngày đánh.”

Bạch Chính Quốc ba ngày có hai ngày làm ca đêm, lại chạy ra ngoài uống rượu, có đôi khi hai ba ngày cũng không trở về.

Ngụy Tu nghe xong lại hơi kinh ngạc há miệng, nhưng lại không biết nói cái gì để an ủi Long Điềm Điềm.

Long Điềm Điềm đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Ngụy Tu, đưa tay túm lấy tay áo anh, nhẹ giọng nói, "Cho nên có thể nhờ cậu không? Tạm thời giúp tớ giữ số tiền đó trước..." Như vậy chính là một cái cớ rất tốt.

Ngụy Tu tính tình trầm lặng, nhưng sự lạnh lùng của hắn cũng là từ trong xương cốt, loại chuyện này đương nhiên phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, kết quả Long Điềm Điềm sụt sịt mũi, ngả đầu lên bả vai anh, rất nhẹ, dường như không có trọng lượng, chỉ là hơi thở yếu ớt xuyên qua lớp quần áo mỏng manh của Ngụy Tu cùng không khí hơi lạnh, tỏa lên trên da của Ngụy Tu, làm cho anh trong nháy mắt nổi da gà.

Anh theo bản năng muốn trốn, Long Điềm Điềm lại nghẹn ngào một tiếng, nói, "Cậu biết không, chưa từng có ai ra tay giúp tớ như vậy, tớ đã sớm biết, cậu là một người rất tốt.”

Hơi thở nhẹ nhàng của thiếu nữ, xen lẫn sự lạnh lẽo sắp tới của đêm mùa hè, làm cho Ngụy Tu không biết làm sao, chỉ theo bản năng nói, "Tôi không..." anh không phải.

"Mẹ tôi là một người phụ nữ vô cùng tốt, siêng năng, cần cù, rất tiết kiệm, cũng rất đẹp." Long Điềm Điềm cắt ngang lời Ngụy Tu muốn từ chối, nói, "Tớ không muốn nhìn thấy bà ấy bị đánh, tớ sợ chết, tớ không sợ một ngày nào đó mình bị đánh chết, tớ sợ mẹ tớ sẽ bị đánh chết, cậu hiểu không?”

Long Điềm Điềm đương nhiên là cố ý nói như vậy, mẹ nguyên chủ quả thật sẽ bị đánh, nhưng không có đến trình độ nghiêm trọng như vậy, hơn nữa sau khi cô xuyên qua, Bạch Chính Quốc không còn động thủ với hai mẹ con cô nữa.

Nhưng mà nói như vậy, đối với một người không có mẹ như Ngụy Tu, cũng là dễ dàng khiến anh xúc động nhất, anh muốn rụt trở về bả vai cứng đờ.

Long Điềm Điềm lại nói, "Nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy đúng không, tuy rằng tớ rất yếu, nhưng tớ muốn bảo vệ người tớ quan tâm.”

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, ánh đèn trong công viên sáng lên, cô gái ngẩng mặt lên nhìn Ngụy Tu, ngón tay trên mặt nàng in đỏ đến tím tái, dưới ánh đèn mờ mịt cũng có thể thấy rõ ràng, mà ánh mắt của cô, lại vô cùng sáng ngời, khiến cho Ngụy Tu hoảng hốt kiên định cùng quyết đoát.

"Làm ơn, giúp tớ." Long Điềm Điềm nhẹ giọng nói, tựa hồ cầu nguyện này bị gió thổi qua sẽ bay đi.

Ngụy Tu nhìn cô như vậy, lại nhớ tới đêm đó cô xông tới chống lại những tên côn đồ kia.

Rốt cục gật đầu, lời nói vẫn rất ngắn gọn, thậm chí mang theo một chút bất đắc dĩ, "Được rồi.”

Long Điềm Điềm cười rộ lên, cô cười, mắt lại cong lên, Ngụy Tu nhìn cô một cái, mở miệng nói, "Vậy ta đi thôi.”

"Shh..." Long Điềm Điềm hít một hơi, tiếp theo che mặt mình lại, lúc Ngụy Tu nhìn qua, cô liền cúi đầu nói, "Đau quá, mới cười một cái đã..."

Ngụy Tu đã đứng lên, kết quả lại bị Long Điềm Điềm kéo lại, hơn nữa lúc này đây là trực tiếp kéo đầu ngón tay.