Chương 4

Ngụy Tín Nhiên kinh ngạc, hôm nay cô gái nhỏ này làm cho anh ta kinh ngạc rất nhiều lần, anh ta liền cười ranh mãnh, nói, "Lá gan cô thật sự không nhỏ, ngay cả xe cũng dám lên..."

"Có chuyện gì thì mau nói." Hai tay Long Điềm Điềm đút vào trong túi đồng phục học sinh, dựa người vào ghế, lạnh lùng nhìn Ngụy Tín Nhiên, "Vừa thấy con gái liền sáng mắt, đắc ý thế sao?"

Ngụy Tín Nhiên nghẹn họng, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác mắng chửi, vành tai đã có chút nóng, nhíu mày trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm, cô nhìn qua có vẻ nhu nhược vô hại, nhưng cách cô dựa vào ghế sau, lại khiến Ngụy Tín Nhiên nhớ tới ba mình...

Anh ta cảm thấy bản thân bị mạo phạm, nhưng đối với một cô gái nhỏ, cũng không cần mở miệng mắng người ta, như thế thật sự quá vô vị, cho nên dù anh bị tức giận đến mức thở hổn hển, vẫn nuốt xuống cục tức này, mặt lạnh bắt đầu nói chuyện chính.

"Tôi biết cô thích Ngụy Tu, nhưng cô cũng biết, cậu ta chính là một đứa con ngoài giá thú sẽ không bao giờ được bước chân vào cửa." Ngụy Tín Nhiên quay đầu nhìn Long Điềm Điềm, nghiêm túc khuyên cô, "Tôi đã tìm hiểu qua về gia đinh cô, nếu cô muốn tiếp tục yêu đương với nó, tôi có thể tạo cơ hội cho cô, nhưng cô cũng biết, nếu nó được nhận về Ngụy gia, cho dù cô có cố gắng như thế nào, cũng không thể đến gần nó được nữa.”

Nói đến đây, Ngụy Tín Nhiên nhìn phản ứng của Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm rũ mắt xuống, che đi ý cười trong mắt, thật ra đoạn này, tuy rằng thời gian địa điểm không đúng, nhưng trong nguyên tác là Ngụy Tín Nhiên tìm đến nữ chính Bạch Diệc.

Chỉ là lúc ấy Bạch Diệc nghe xong thì nói như thế nào?

"Tôi thích anh ấy, nhưng tôi hy vọng người tôi thích sẽ trở nên tốt hơn!"

Hệ thống yếu ớt nhắc nhở lời thoại trong đầu Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm khẽ liếʍ môi, nâng mắt lên nhìn Ngụy Tín Nhiên không nói gì.

Nhất thời Ngụy Tín Nhiên không nhìn ra được Long Điềm Điềm rốt cuộc có ý gì, chuẩn bị chèn ép sự tự tin của cô, thậm chí mấy lời cười nhạo tình yêu của cô đã treo ngay bên miệng, nhưng người đối diện lại không phối hợp diễn xuất.

Anh ta cùng Long Điềm Điềm nhìn nhau một lát, dứt khoát nói tiếp, "Đương nhiên, hiện tại nó được cha tôi nuôi ở bên ngoài, cũng là một tiểu thiếu gia quý giá, cô đương nhiên cũng không trèo cao được.”

"Tôi có biện pháp, có thể giúp cô tiếp tục ở bên cạnh nó, chỉ cần cô nghe lời." Ngụy Tín Nhiên nói, "Tôi biết điều kiện gia đình nhà cô cũng không tốt, chỉ cần cô đáp ứng phối hợp với tôi, tôi còn có thể giúp cô sống tốt hơn một chút, mua thêm nhiều váy đủ màu sắc, mặc như áo tang thế này, con trai không thích đâu.”

Long Điềm Điềm từ từ thay đổi tư thế, trong lòng nghĩ, trọng điểm đây rồi, mỗi một quyển tiểu thuyết máu chó đều không thể thiếu tình tiết đưa tiền.

Nàng biểu hiện có chút hứng thú, dù sao gần đây đồ ăn cô ăn thật sự không tốt lắm, Long Điềm Điềm luyến tiếc dùng điểm tích lũy của hệ thống để đổi thức ăn, đồ đạc trong hệ thống đều rất đắt.

Có người đưa tới tận cửa, còn không cần đó chính là kẻ ngốc

Ngụy Tín Nhiên nhìn ra cô có chút hứng thú, không che dấu trào phúng một chút, cúi đầu rút ra một tấm chi phiếu đã viết xong số tiền, đưa cho Long Điềm Điềm.

Dựa theo cốt truyện ban đầu, nữ chính nhận lấy chi phiếu hét lên một câu khiến người ta nổi da gà —— "Trong lòng tôi anh ấy là vô giá!"

Sau đó liền bỏ chạy, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, nghèo túng đến nỗi thiếu chút nữa ăn đồ ăn tìm được trong thùng rác.

Long Điềm Điềm cũng nhận lấy chi phiếu, hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở —— "Sau chuyện này Ngụy Tín Nhiên sẽ nói cho Ngụy Tu biết, bây giờ cô tỏ rõ thái độ, sau đó tình cảm giữa hai người sẽ được thúc đẩy nhanh chóng!"

Long Điềm Điềm cầm lấy nhìn thoáng qua, ngón tay chỉ vào số tiền búng một cái, giơ tay trực tiếp ném vào mặt Ngụy Tín Nhiên.

Ngụy Tín Nhiên cũng không bất ngờ, dù sao anh ta cũng chuẩn bị rất nhiều lý do, hôm nay nhất định phải khuyên nhủ cô gái bị tình yêu che mờ lí trí này.

Nhưng Long Điềm Điềm vừa mở miệng, Ngụy Tín Nhiên lại vô cùng sửng sốt.

Giọng nói của Long Điềm Điềm tràn ngập khinh miệt, "Anh dù sao cũng là đại thiếu gia của Ngụy gia, chỉ có từng này tiền, còn không biết xấu hổ lấy ra mua chuộc người ta?”

Coi như cô đã biết tại sao lúc đó nữ chính cũng không nhận, từng này tiền quả thật không là gì cả.