Chương 11

Long Điềm Điềm đành phải buông tha tính cách phản nhân loại, cũng đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Vừa đi vừa hỏi hệ thống, "Vừa rồi ngươi ghi lại chưa?”

"Ghi chép xong, tôi còn chụp một số ảnh đẹp, vừa vặn xen kẽ vào trong sách, còn có tương tác vừa rồi của hai người, tôi sửa sang lại cho Ngụy Tu một chút, đã tạo ra văn bản rồi phát hành, cô nhìn xem.

Long Điềm Điềm vừa nhìn, cũng được, nhưng theo bức ảnh này, tư thế của hai người bọn họ, thật sự mập mờ giống như đã ở cùng một chỗ, hơn nữa văn viết cũng rất xấu hổ, kháng cự của Ngụy Tu đều biến thành ngượng ngùng, anh mua thuốc bôi thuốc đều biến thành chủ động, độc giả đọc truyện liên tục nói anh thật ấm áp.

Long Điềm Điềm thoạt nhìn rất ngọt ngào, nhưng xu hướng hiện tại phần lớn là như vậy, cổ đại ngược thân ngược tâm đã không còn được quan tâm, bọn họ sửa đổi tiểu thuyết, cũng chỉ có thể dựa theo khẩu vị của độc giả, đường sinh đạo đi không cần tiền, mấy chuyện rắc rối cũng chỉ là mấy câu, mấy hình ảnh.

Long Điềm Điềm chậc chậc lật hai trang liền đóng, cô bảo hệ thống làm lành vết thương trên mặt cô, váy cũng sạch sẽ, đang chuẩn bị bắt taxi, đột nhiên bên cạnh có người huýt sáo với cô.

Long Điềm Điềm.... Oa, lá gan cũng không nhỏ, cô cũng đang ngứa tay đến chết.

Nghiêng đầu sang một bên, liền nhìn thấy hai thanh niên ăn mặc thấp kém, ánh mắt không thành thật, liên tục nhìn về phía chân Long Điềm Điềm.

Hệ thống đối với hai người này bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, —— "Lưu manh đùa giỡn trên người Thiên Sơn Đồng Mỗ. Rất tốt!"

Ngón tay Long Điềm Điềm siết chặt, vang lên một tiếng, thấy cô đứng yên, hai người kia cũng đứng yên, một người trong đó ngạt điếu thuốc hỏi, "Em gái, đi một mình à?”

Hệ thống tự động tăng sức mạnh cho Long Điềm Điềm, dù sao thu thập loại côn đồ này, so với việc cô muốn gϊếŧ nam chính còn hợp tình hợp lý.

Nhưng lúc Long Điềm Điềm đang chuẩn bị lên, đột nhiên nhanh trí, hướng về phía hai tên lưu manh cười ngọt ngào, rồi quay đầu đi về phía công viên không có người.

Hai người này còn tưởng rằng gặp được diễm ngộ, đi theo phía sau cô, hệ thống yên lặng thắp hai ngọn nến.

Nửa tiếng sau, Long Điềm Điềm đi ra từ phía sau núi giả, vẻ mặt thỏa mãn, trên người văng lên một chút máu, tìm một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi lau, nói với hệ thống, "Gọi điện thoại cho Ngụy Tu.”

Hệ thống đem xử lí hai tên côn đồ trên người đầy máu phía sau núi giả dời đi, sau đó gọi điện thoại cho Ngụy Tu.

Ngụy Tu bắt máy rất lâu, nghe thanh âm đã ngủ, nhưng anh vừa nhận lên, Long Điềm Điềm lập tức khóc, ô ô nói, "Ngụy Tu, cậu cứu tớ, tớ… Ôi, ôi!”

"Mau cứu tớ, bọn họ, bọn họ muốn khi dễ tớ, ngay tại công viên vừa rồi, cậu nhanh lên ô ô..."

Sau khi Long Điềm Điềm nói xong, lại thét chói tai hai tiếng, sau khi để cho hệ thống cúp điện thoại, cô liền chậm rãi tựa vào ghế cười.

Gió đêm chậm rãi, thiếu nữ nhắm mắt lại, nhếch đôi môi đỏ, vẻ mặt thỏa mãn nằm, giống như một ác quỷ vừa mới hút hết máu.

Chiếc váy trắng tinh của cô trở nên bẩn thỉu không chịu nổi, bên váy thậm chí còn bị xé toạc ra, trên mặt lại xuất hiện dấu tay, còn có những vết thương nhỏ khác, tóc đều rũ xuống, thê thảm đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn.

Cô lắc lắc chân, ngân nga bài hát, chờ con mồi cắn câu.