Chương 29Edit : Yu Tùy TiệnSắc trời dần dần tối xuống, cô nhi viện Xuân Minh đột nhiên tiếp đón một nhân vật lớn, viện trưởng vô cùng cẩn thận mang theo vài người đứng ở cửa nghênh đón.
"Viện trưởng, đã trễ thế này rồi, rốt cuộc là ai lại muốn đến chỗ này vậy?"
Một người hộ công trẻ tuổi hỏi, ngữ khí mang theo bất mãn. Bọn họ đang chuẩn bị tan tầm, ai ngờ lại nhận thông báo phải ở lại toàn bộ.
"Rốt cuộc là ai lại có mặt mũi lớn như vậy?"
Viện trưởng có chút sốt ruột đáp.
"Hừ, mấy câu này cô có thể nói trước mặt tôi, nhưng lát nữa nhất định phải cẩn trọng lời nói, nếu lỡ chọc phải ông chủ kia, tiền lương tháng này cũng đừng mơ lấy."
Mọi người còn muốn nói tiếp, đã thấy một chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cổng cô nhi viện.
Trên xe bước xuống một người đàn ông cao ráo, gương mặt của hắn mang theo nét tinh anh, mặt hắn vô biểu tình nhìn những người đang đứng đợi ở cổng. Viện trưởng vô cùng cẩn thận định bước đến tiếp đón, nhưng lại thấy người đàn ông này xoay người đi đến cửa sau, vẻ mặt đầy cung kính mở cửa ra.
"Tiêu tiên sinh, Tiêu phu nhân, Đoạn thiếu, đã đến cô nhi viện Xuân Minh."
Sau khi thanh âm của người đàn ông vừa dứt, một người đàn ông nho nhã mặc tây trang từ trên xe bước xuống, sau đó đỡ lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên thanh lệ ở phía sau mình.
Những người hộ công bị giữ lại sau giờ vốn dĩ còn đang hậm hực lập tức xoa xoa hai mắt mình, hai người này, không phải là hai vợ chồng đang nổi danh vài năm gần đây ở Hải Thành hay sao?
Khó trách viện trưởng lại cẩn thận bày sẵn trận địa để tiếp đón như vậy. Lấy thực lực của Tiêu gia ở Hải Thành hiện tại, ít nhất cũng đứng top 10, hôm nay bọn họ đến đây là muốn nhận con nuôi sao?
Hai vợ chồng Tiêu gia bởi vì vấn đề cơ thể, không thể sinh con, cho nên mấy tháng nay vẫn luôn muốn nhận một đứa con nuôi.
Hôm nay sau khi họp xong, vừa lúc có thời gian rảnh, liền liên hệ với cô nhi viện này.
"Trình Uyên, có muốn vào xem với hai người bọn chị không?"
Trên mặt Tiêu phu nhân chứa đầy ý cười, nhìn vào bên trong xe.
Đoạn Trình Uyên không tỏ ý kiến, bước xuống xe.
Lúc này, viện trưởng cũng vội vội vàng vàng chạy đến tiếp đón.
"Xin chào Tiêu tiên sinh và Tiêu phu nhân."
Tầm mắt của viện trưởng dừng lại trên người thanh niên lạ mặt khí thế bất phàm bên cạnh Tiêu phu nhân, lại bị sự lãnh lẽo trong mắt đối phương doạ đến nỗi run rẩy.
"Đây là em trai của tôi, họ Đoạn, hôm nay muốn cùng tôi đến đây xem thử."
Tiêu phu nhân mỉm cười giới thiệu, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía thanh niên có chút cung kính.
"Xin chào Đoạn tiên sinh."
Viện trưởng vội vàng tiếp đón.
Lúc này, điện thoại của Tiêu tiên sinh đột nhiên vang lên, ông nhìn cái tên trên màn hình, ánh mắt tỏ ý xin lỗi với mọi người ở đây, sau đó đi nhận điện thoại.
Lát sau, Tiêu tiên sinh quay lại, vẻ mặt ông có chút khó coi, nói vài câu bên tai Tiêu phu nhân, sau đó mới áy náy nhìn những người ở cô nhi viện.
"Xin lỗi, công ty đột nhiên có chuyện gấp, chúng ta hẹn lại lần khác đi."
Sau đó nhìn viện trưởng đang có chút thất vọng nói.
"Viện trưởng Trần, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền tại trợ cho anh, thật sự xin lỗi, đã phí không ít thời gian của mọi người rồi."
"Trình Uyên, xin lỗi em, để em phải đi cùng một chuyến vô ích rồi, em cùng chị quay lại công ty hay muốn về nhà trước?"
Vẻ mặt Tiêu phu nhân khi nhìn người em trai này có chút thấp thỏm.
Đoạn Trình Uyên thoáng nhìn qua cô nhi viện này, hơi hơi nhíu mày. Y vốn dĩ là một người không hề thích con nít, nhưng vừa rồi khi người chị gái đã lâu không liên lạc này của y đột nhiên tỏ ý muốn nhận con nuôi, y lại theo bản năng đồng ý đề nghị cùng nhau đến cô nhi viện xem thử một chút.
Y vẫn luôn cảm thấy, hình như ở cô nhi viện này có gì đó đang đợi y.
"Nếu có việc thì hai người cứ đi đi, tôi ở đây xem thử đã."
Biết bản thân không thể đả động được ý kiến của Đoạn Trình Uyên, Tiêu phu nhân liền cười cười nhìn y, sau đó nói vài câu khách sao với viện trưởng mới rời đi.
"Đưa tôi đi tham quan thử xem."
Hai mắt Đoạn Trình Uyên nhìn đoàn người đầy trông mong nhìn mình.
"Một người là đủ rồi."
Có lẽ là do đã quen với việc ra lệnh, thanh âm của Đoạn Trình Uyên mang theo khí thế không giận tự uy, khiến người khác không tự chủ được nghe theo lời y.
Một lát sau, ở cổng cô nhi viện chỉ còn lại hai người Đoạn Trình Uyên và viện trưởng Trần.
Dạo một vòng khắp cô nhi viện, gặp qua rất nhiều đứa trẻ dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, hai mày Đoạn Trình Uyên nhíu chặt lại. Không đúng, không phải những người này.
Trên đường đi, hai chân viện trưởng đều có chút run rẩy, nói chuyện cũng mang theo vài phần cẩn thận.
"Đoạn.... Đoạn tiên sinh, ngài muốn tìm đứa trẻ như thế nào?"
"Hửm?"
Đoạn Trình Uyên đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, trên thực tế y cũng không biết bản thân đang tìm gì nữa, nhưng y vẫn không kìm lại được mà lên tiếng hỏi.
"Những đứa trẻ vừa rồi là toàn bộ những đứa trẻ mà cô nhi viện này có sao?"
"Đúng vậy."
Viện trưởng Trần vội vàng trả lời, tươi cười nói.
"Nếu Đoạn tiên sinh thích đứa trẻ nào, ngày mai có thể đến làm thủ tục."
Lúc này, tầm mắt của Đoạn Trình Uyên dừng lại trên một cánh cửa nhỏ trong góc.
Đột nhiên y có chút căng thẳng, nhanh chóng đi về phía đó.
"Ký chủ? Ký chủ?"
Từ lúc Lăng Sơ Nam nói mình đói bụng đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, 098 vô cùng lo lắng. Nhưng mà cho dù nó có gọi thế nào Lăng Sơ Nam cũng không đáp lại, ngay cả tiếng hít thở nhỏ nhoi của cậu nó cũng không còn nghe rõ.
Tựa hồ đã qua thật lâu, lại tựa hồ chỉ trong nháy mắy, Lăng Sơ Nam rốt cuộc động đậy. 098 còn chưa kịp cao hứng, đã thấy Lăng Sơ Nam giống như phát điên cắn mạnh lên cánh tay của chính mình.
"Rầm rầm rầm."
Tiếng đập cửa mãnh liệt từ bên ngoài đột nhiên truyền đến, sau đó là một âm thanh lớn, cửa được mở ra.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người cao lớn, bởi vì trời đã chập tối, trong phòng lại không có đèn, cho nên không nhìn rõ được hình dáng của người đó.
Ngửi được mùi máu tươi truyền đến từ trong phòng, trong lòng Đoạn Trình Uyên không khỏi co rút đau đớn, chỉ hai bước đã vọt đến trước mặt thân ảnh nho nhỏ đang cuộn tròn trong góc kia, một tay cầm lấy cánh tay vẫn đang không ngừng bị gặm cắn mạnh bạo kia nắm thật chặt, sau đó đưa cánh tay của mình qua.
Viện trưởng đã bị cảnh tượng trước mặt doạ cho ngây người, hắn không ngờ rằng ở đây vẫn còn một đứa trẻ, mà điều càng làm hắn không ngờ chính là đứa trẻ này.... Đang tự gặm chính mình.
Hơn nữa vị đại nhân này lại còn tự đưa cánh tay của mình cho đứa trẻ đó gặm. Viện trưởng nhìn cánh tay đã bị cắn đến máu thịt be bét của Đoạn Trình Uyên, trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Đoạn... Đoạn tiên sinh, ngài có cần đến phòng y tế băng bó hay không? Đứa... Đứa trẻ này..."
"Đứa trẻ này tôi sẽ nhận nuôi. Ngày mai tôi đến đây làm thủ tục."
Đoạn Trình Uyên không hề để ý đến vết thương trên cánh tay mình, đem Lăng Sơ Nam đã lâm vào hôn mê ôm vào người.
"Ai nhốt em ấy ở chỗ này? Viện trưởng Trần, tốt nhất ngài nên cho tôi một công đạo vào ngày mai."
-----
Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com chính chủ YuTuyTien, ăn cắp clcc. Sau khi Lăng Sơ Nam tỉnh lại vẫn có chút mơ hồ.
"098, hình như ta thấy được Sở Vân Qua."
"Ký chủ, không phải Sở Vân Qua."
098 bị doạ cho sợ hãi vẫn chưa hồi thần lại, có điều nó vẫn nhanh chóng đem mọi chuyện nói với Lăng Sơ Nam.
"Người tối qua đến đây tên là Đoạn Trình Uyên, là em trai của người đã nhận nuôi ngài trong cốt truyện, cũng là người cầm quyền tối cao của gia tộc lớn nhất nước A."
Lăng Sơ Nam ừ một tiếng, sau đó lại nói.
"098, sao ngươi lại sợ hãi như vậy? Ta sẽ không cắn chết mình đâu."
Cậu muốn sống sót như vậy, sao lại tự hại chết mình cơ chứ?
"Vâng ký chủ, là tôi quá lo lắng rồi."
098 vẫn cho rằng Lăng Sơ Nam có ô dù, cho nên liền ngoan ngoãn nhận sai.
"Nhiệm vụ của ta là gì?" Lăng Sơ Nam lại hỏi.
"Thưa ký chủ, bởi vì chênh lệch thời gian quá nhiều, cho nên tui vẫn chưa nhận được thông tin về nhiệm vụ." 098 trả lời.
Lăng Sơ Nam không tiếp tục nói chuyện với 098 nữa mà chậm rãi ngồi dậy. Chiếc giường này rất mềm, phòng lại được bày trí theo phong cách châu Âu, vết thương trên cánh tay cậu đã được băng bó cẩn thận, dấu vết xanh tím khắp người cậu cũng được bôi thuốc, hiển nhiên đều là do tự tay người đưa cậu về đây làm.
Lúc này cửa phòng bị mở ra, một thanh niên xa lạ ước chừng hai mươi mấy tuổi, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng bước vào. Dường như nhận ra Lăng Sơ Nam đang nhìn mình, nét lạnh lẽo trên mặt y nhất thời tan đi hết, ánh mắt chứa đầy ôn nhu.
"Bảo bối dậy rồi sao?"
Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, trong lòng Lăng Sơ Nam không khỏi run lên, đột nhiên nhớ đến hương vị quen thuộc trong miệng mình tối qua.
"098, chuyện của người này là sao?"
"Như ngài đang nghĩ."
098 đã kiểm tra độ dao động của linh hồn, cho Lăng Sơ Nam đáp án khẳng định.
Thấy gia hoả ngồi trên giường không thèm để ý đến mình, chỉ một mực nhìn chăm chăm vào mặt mình, ý cười trên khoé môi Đoạn Trình Uyên không khỏi sâu thêm một chút, đi đến ôm lấy cả người Lăng Sơ Nam vào lòng.
"Tôi đẹp không?"
Không ngờ rằng tên này còn rất tự luyến, Lăng Sơ Nam phát hiện người này có chút khác biệt vi diệu với Sở Vân Qua.
"Bảo bối đừng sợ."
Đoạn Trình Uyên véo véo gương mặt không có mấy miếng thịt của tên nhóc trong ngực mình, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Tôi nhận nuôi con. Sau này tôi là ba của con. Từ bây giờ con sẽ sống với ba ba, không ai có thể khi dễ con được. Nào, bảo bối, mau làm theo ba ba, gọi ba~~"
Lăng Sơ Nam yên lặng nhìn người đàn ông nào đó nổ lực đóng vai một người ba tốt.
Lăng Sơ Nam :"……" Cậu quyết định sẽ sắm tốt vai đứa con bị tự bế này.
098:"…Phì."
Một lúc sau cũng không nhận được bất kì đáp lại nào, Đoạn Trình Uyên dường như có chút thất vọng, lần nữa tìm đề tài khác.
"Bảo bối có đói không? Ba ba cho con ăn nha."
Lăng Sơ Nam nhìn cánh tay rắn chắc bị tay áo che mất, Đoạn Trình Uyên đầy vui vẻ kéo tay áo lên cao, lộ ra da thịt săn chắc.
"Bảo bối muốn ăn cái này không?"
Vừa nói vừa nâng cánh tay đến bên miệng Lăng Sơ Nam.
"Nào, há miệng ra~~"
Nhìn người đàn ông vẻ mặt lấy lòng trước mắt, 098 thật sâu lo lắng cho ký chủ của mình, cứ như thế này thì bao giờ bệnh của ký chủ mới hết đây?
Kể từ ngày xử lí những người đã nhốt Lăng Sơ Nam trong căn phòng kia sau đó làm thủ tục nhận nuôi xong, Đoạn Trình Uyên lập tức hoá thân thành nhi khống triệt để, bất luận là đi đến chỗ nào cũng đều dắt theo Lăng Sơ Nam bên cạnh, sợ rằng lỡ bản thân ra ngoài cậu liền nhân cơ hội chạy mất. Việc này khiến cho những thuộc hạ đã quen với cách hành xử lạnh lùng của y ban đầu không thể nào tưởng tượng được, thậm chí có người còn có người chạy đến bệnh viện kiểm tra lại mắt, sợ hai mắt mình hỏng rồi.
"Bảo bối, mau gọi ba ba đi, gọi ba ba mới được ăn nha. Ba ba~~~"
Đoạn Trình Uyên giơ cánh tay ra đầy dụ dỗ nói với Lăng Sơ Nam.
Từ khi đưa Lăng Sơ Nam đi kiểm tra cơ thể, phát hiện cổ họng cậu không có vấn đề, chỉ là do trước đây không có một ai dạy cậu cách nói chuyện cho nên vẫn luôn không thể mở lời, mà cảnh tượng dụ dỗ này vẫn luôn xuất hiện trước mặt Lăng Sơ Nam.
"Ký chủ, hiện tại ngài có thể nói chuyện được, sao ngài lại không nói cho y nghe?"
098 có chút nghi hoặc.
"Ta sợ gọi y là ba y sẽ cứng."
Lăng Sơ Nam chơi đùa với mấy món đồ chơi mà Đoạn Trình Uyên khắp nơi mua cho mình, sau đó nói với 098.
"Ta còn nhỏ."
Lăng Sơ Nam đem món đồ chơi đẩy qua một bên, liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
"Hơn nữa, hiện tại y trông rất ngốc."
"……"
Ký chủ nói rất có đạo lý. Nhớ đến phản ứng của Tằng Vô Nhạc ở thế giới thứ nhất khi lần đầu nghe Lăng Sơ Nam gọi chú và phản ứng của Sở Vân Qua khi nghe Lăng Sơ Nam gọi anh trai trong thế giới thứ hai, 098 nhịn không được liền đồng ý với cậu. Có điều, người này lúc đứng trước mặt ai khác đều lộ ra khí thế kinh người, còn ở trước mặt ký chủ thì....
Nhìn người đàn ông cười đến sáng lạng dụ dỗ Lăng Sơ Nam, 098 gật gật đầu, đúng là trông rất ngốc.
-----
Editor : Tui đột nhiên nghi ngờ sai thời gian là do ai kia để ý câu phải chi của Lăng Sơ Nam.