Mạnh Thanh Ngự nắm tay Ninh Hạc, nhìn về phía thiếu niên, trong mắt đều là tìm tòi nghiên cứu. Cố Lịch dẫn dắt người mới là loại hình hắn thích.
Hắn theo bản năng cho rằng đây là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Cố Lịch.
Hừ, cố ý làm mình ghen sao?
Nam nhân tròng mắt chuyển động, liếc mắt nhìn Cố Lịch ngồi bên cạnh.
Thấy hắn xuất thần nhìn chằm chằm chính mình cùng Ninh Hạc nắm chặt tay.
Quả nhiên, Mạnh Thanh Ngự cười đắc ý, mắt hồ ly hẹp dài híp lại, đôi môi đỏ thắm nhếch lên, ngay cả đuôi lông mày đều sinh động lên, khuôn mặt yêu nghiệt nhϊếp tâm nhiếp phách.
Nụ cười dù cố ý hay không, nhưng uy lực to lớn, Cố Lịch và Ninh Hạc song song đều ngây ngẩn cả người.
Sau một thời gian hai người mới như từ trong mộng tỉnh.
Xem ở trong mắt Cố Lịch chính là Mạnh Thanh Ngự cố ý câu dẫn Ninh Hạc. Bằng không như thế nào sẽ lộ ra nụ cười ái muội như thế, vừa thấy chính là cố ý.
Tuy rằng đáy lòng Ninh Hạc nghi ngờ Mạnh ảnh đế hướng mình lộ ra tươi cười, nhưng hắn hiện tại đối với Mạnh Thanh Ngự một chút ý tưởng không an phận đều không có.
Hắn luôn luôn là người làm đến nơi đến chốn. Hắn mục tiêu nếu ngay từ đầu đã định tốt là Cố Lịch, sẽ không đối người khác chân trong chân ngoài.
Huống hồ so sánh Mạnh Thanh Ngự vừa mới nhận thức, hắn cằng đắn đo Cố Lịch hơn. Hiện tại Mạnh Thanh Ngự trong mắt hắn cũng chỉ là thần tượng mà thôi.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên.
Cố Lịch thất thần, cả đầu óc đang suy nghĩ như thế nào sáng tạo cơ hội cho Mạnh Thanh Ngự và Ninh Hạc.
“Lịch ca, ăn cái này.”
Một miếng thức ăn kề bên môi Cố Lịch, hắn theo bản năng há miệng. Ngậm lấy đồ ăn đồng thời cũng ngậm lấy một đầu ngón tay hơi lạnh.
Cố Lịch lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình ngậm lấy ngón tay Ninh Hạc.
“A… Xin lỗi…” Cố Lịch vội vàng há mồm, Ninh Hạc cũng chấn kinh thu hồi chính mình ngón tay, gương mặt hồng hồng.
Nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, Cố Lịch mới phát hiện là tôm.
Thì ra Ninh Hạc tự mình đem tôm bóc sạch, uy tới bên miệng chính mình.
Cố Lịch đột nhiên nhớ tới còn có Mạnh Thanh Ngự ở đây.
Hắn hướng phương hướng Mạnh Thanh Ngự nhìn, nam nhân mặt vô biểu tình, giống như ai thiếu tiền hắn. Khiến Cố Lịch sợ tới mức giật mình.
Mạnh Thanh Ngự cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì, nhìn Cố Lịch với Ninh Hạc thân cận, đáy lòng rất không thoải mái.
Hắn xem như minh bạch, Cố Lịch dẫn dắt người mới có phải hay không dùng để làm mình nổi giận thì chưa biết, nhưng tên người mới này đối với Cố Lịch tuyệt đối có ý đồ.
Mạnh Thanh Ngự sắc mặt lạnh hơn.
“Tôi đi WC một lát, các ngươi ăn đi.” Thấy không khí không đúng, Cố Lịch vội vàng bỏ chạy, thay hai người chế tạo một cơ hội.
Cố Lịch rửa mặt, lấy di động nhắn cho Hứa Diệc một tin nhắn.
Cố Lịch: Hứa Diệc, cậu biết sáng tạo cơ hội cho người ta như thế nào không?
Hứa Diệc nhanh chóng nhắn tới: Sáng tạo cơ hội? Lịch ca, anh muốn chắp vá tình lữ sao?
Cố Lịch: Xem như vậy đi.
Hứa Diệc: Ai nha?
Cố Lịch: Cậu đừng hỏi nhiều, cậu có biện pháp nào không.
Hứa Diệc: Kia cũng phải nhìn xem đối phương có ý tứ không a, nếu là hai người đều không có ý tứ, vậy thì vô ích hết.
Cố Lịch: Đều có ý tứ, thiếu một chút hỏa!
Hứa Diệc: Vậy có thể nha, uống chút rượu, chơi chút trò, trừng phạt ôm ấp hôn hít là có thể thành.
Hứa Diệc: Đây là em kinh nghiệm trà trộn quán bar ra! Chỉ cần hai bên có ý tứ, đảm bảo có thể thành!
Uống rượu sao? Uống rượu có thể lừa dối hai người uống, dù sao cũng là một bữa tiệc. Nhưng chơi trò chơi Cố Lịch cảm thấy không có khả năng.
“Hệ thống, sáng tạo cơ hội đến trình độ nào mới tính là thành công?” Cố Lịch hỏi.
【 Ký chủ tự mình phát hiện, thứ lỗi không thể tiết lộ. 】
“Không đến vậy chứ? Ngươi tốt xấu cho một cái tiêu chuẩn a!”
【 Sơ cấp nhiệm vụ, dù sao cũng phải có chút khó khăn, khen thưởng mới thực phong phú nha. 】
Cố Lịch: “……”
Hay cho một cái hệ thống chó má.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, Cố Lịch theo bản năng nhìn lại, thấy được Mạnh Thanh Ngự hướng phía hắn mà đến.
“Anh như thế nào ra đây?” Cố Lịch trừng lớn mắt.
Thật vất vả sáng tạo cơ hội cho hắn với Ninh Hạc bên nhau, hắn chạy tới WC làm gì? Chẳng lẽ tìm mình tính toán sổ sách?
“Cố Lịch.” Mạnh Thanh Ngự ngừng ở trước mặt Cố Lịch, tay đặt lên bờ vai của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu.”
Cố Lịch bị thế trận của hắn dọa rồi, lắp bắp nói: “Cái… Cái gì?”
“Tên Ninh Hạc kia …” Mạnh Thanh Ngự môi mỏng khẽ mở lạnh lùng phun ra ba chữ: “Là trà xanh.”
“Cái gì?”
Chỉ mấy chữ, nhưng tổ hợp ở bên nhau Cố Lịch đột nhiên nghe không hiểu.
“Tôi nói, tên Ninh Hạc kia là trà xanh.” Mạnh Thanh Ngự nghiêm túc lặp lại một lần.
Cố Lịch nuốt nuốt nước miếng, “Anh sao có thể nói người ta như vậy …”
Ông trời! Vì sao Mạnh Thanh Ngự cho rằng Ninh Hạc là trà xanh! Đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề!
“Cậu ta vẫn luôn câu dẫn cậu, cậu không phát hiện sao.” Mạnh Thanh Ngự lông mày nhíu chặt.
“Thân mình đều dán lên trên người của cậu, vừa thấy liền biết đối với cậu không có hảo ý, cậu tốt nhất cẩn thận một chút, đừng bị người ta lợi dụng.”
“Không phải… Anh hiểu lầm rồi…” Ninh Hạc chính là lão bà của anh, anh như thế nào có thể nói lão bà của mình là trà xanh đâu!
Thấy phản ứng Cố Lịch, Mạnh Thanh Ngự ngữ khí có chút lạnh băng, “Tôi là xem cậu là bằng hữu mới nhắc nhở cậu, cậu nếu không để trong lòng thì tùy cậu.”
Nói xong liền phủi tay rời đi.
Cố Lịch lại vốc một đoàn nước hắt trên mặt mình, làm đại não thanh tỉnh hơn.
Hắn bước nhanh trở lại ghế lô, bên trong chỉ còn lại Ninh Hạc.
“Mạnh Thanh Ngự đâu?” Cố Lịch hỏi.
“Mạnh ảnh đế sao?” Ninh Hạc chớp chớp mắt, “Ngày ấy vừa mới đi rồi.”
Cố Lịch như sét đánh giữa trời quang.
【 Nhiệm vụ thất bại! Ký chủ tiếp thu trừng phạt 】
【Nhiệm vụ ký chủ hoàn thành 80%, trừng phạt chậm lại nửa giờ. Nửa giờ sau ký chủ tiếp thu trừng phạt, thời gian là một giờ. 】