Chương 9-1: Anh muốn em giúp như thế nào

“Nhiệm vụ sao lại thất bại!!” Chân Cố Lịch mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ.

【Nhân vật mục tiêu rời đi, tự nhiên phán định thất bại. 】

“Hệ thống chó chết như ngươi sao còn nhiều hạn chế như thế ? Ta nghĩ cách bổ cứu còn không được sao? Tại sao người vừa đi ngươi liền phán định ta thất bại.”

【 Mất đi nhân vật mục tiêu, nhiệm vụ không được thành lập. 】

“Quá rác rưởi, quá không nhân tính hóa, lão tử đọc qua bao nhiêu truyện hệ thống chưa thấy qua hệ thống hố người như ngươi, biếи ŧɦái khiến người giận sôi!” Cố Lịch tức giận đến gan đau.

Làm nhiệm vụ, có thời gian hạn chế cũng bình thường, nhưng thao tác của hệ thống này Cố Lịch chưa từng thấy qua.

Làm nhiệm vụ giống như hủy bom! Hơi chút vô ý là trực tiếp nổ mạnh, giống như tình huống hôm nay.

Cố Lịch sao biết tên Mạnh Thanh Ngự nói đi thì đi luôn, hắn thật giống người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng nói không nên lời.

【 Ký chủ có thời gian oán giận thì ngẫm lại làm thế nào tiếp thu trừng phạt đi. 】

Tiếng máy móc của hệ thống vang trong lỗ tai Cố Lịch nghe tới cực kì thiếu đánh, hắn thấp giọng mắng: “Cẩu hệ thống!”

Mắng xong, Cố Lịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, hiện giờ đã qua năm phút, còn dư lại 25 phút là trừng phạt bắt đầu rồi.

25 phút không kịp chạy về nhà.

Cố Lịch móc di động ra nhanh chóng tìm khách sạn quanh đây, hắn chọn trúng một tòa khách sạn 5 sao cách “Tiên Hạc Lâu” không quá xa, lập tức đặt trên mạng gian phòng xép cao cấp nhất.

“Ninh Hạc, đi thôi.” Cố Lịch chạy theo thời gian, vội vàng thúc giục.

Hiện tại bên ngoài đối hắn rất không an toàn, nếu trừng phạt bắt đầu ngay bên ngoài, hắn liền xong đời.

Ninh Hạc ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến bên người Cố Lịch.

Cố Lịch lôi kéo người, muốn nhanh rời cửa hàng, ước gì tống cổ Ninh Hạc rời đi sớm một chút.

Nhưng mà ngay khi chạm vào Ninh Hạc, chân hắn mềm nhũn, lảo đảo thiếu chút nữa ngã trên đường, còn may Ninh Hạc nhanh tay nhanh mắt đỡ hắn.

“Anh không sao chứ?”

Thiếu niên chế trụ vai hắn, vững chắc đỡ lấy. Hai người dán rất gần, Cố Lịch lại ngửi được hương thơm kia, thân thể không hiểu sao khô nóng lên.

“Không có việc gì…”

Hắn đẩy đẩy Ninh Hạc, muốn tự mình đi, nhưng đột nhiên phát hiện sức lực mình đẩy người nhỏ đến có thể xem nhẹ bỏ qua, trong lòng Cố Lịch sợ hãi.

“Hệ thống! Chuyện này là sao!” Hắn ở trong lòng kêu to.

【 Trừng phạt tuy rằng chưa bắt đầu, nhưng sẽ có chút dấu hiệu, ký chủ cố lên! 】

Hệ thống nói xong liền biến mất, mặc cho Cố Lịch kêu thế nào nó cũng không phản ứng.

“Mẹ nó…” Cố Lịch nhỏ giọng mắng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bên tai vang lên thanh âm nghi hoặc của thiếu niên, Cố Lịch mới ý thức được hiện tại Ninh Hạc đang đỡ mình.

Thân mình mềm rối tinh rối mù, căn bản không thể tự bước đi, chỉ có thể làm phiền đối phương.

“Ninh Hạc, thân thể tôi có chút không thoải mái, có thể phiền cậu đỡ một chút không?” Cố Lịch hạ giọng hỏi.

“Không vấn đề. Anh không có việc gì đi? Anh muốn đi bệnh viện khám không?”

Ninh Hạc một bên đỡ Cố Lịch đi ra ngoài, một bên hỏi.

Thiếu niên mày đẹp hơi hơi nhíu lại, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, trong lòng Cố Lịch dâng lên dòng nước ấm mềm mại.

Ninh Hạc thật đúng là tiểu thiên sứ.

“Vấn đề không lớn, không cần đi bệnh viện, tôi thường xuyên bị như vậy, nghỉ ngơi một chút thì ổn rồi.” Cố Lịch dừng một chút, đột nhiên ý thức được tình huống bản thân không thể lái xe, hắn nhìn về phía Ninh Hạc, “Cậu biết lái xe chưa?”

“Tôi biết.” Ninh Hạc thời điểm 18 tuổi đã lấy được bằng lái.

“Vậy cậu đưa tôi đến địa chỉ này đi, phiền toái cậu rồi.” Cố Lịch lấy ra di động, đưa Ninh Hạc nhìn địa chỉ.

Thiếu niên rũ con ngươi, nhìn di động hướng dẫn con đường nên đi.

Khách sạn?

Hắn không dấu vết liếc nhìn Cố Lịch, khóe môi cong lên một độ cung quỷ dị. Nhanh xuống tay với mình vậy, không chờ được nữa?

Người Cố Lịch mềm như bông dựa vào Ninh Hạc, bước chân phù phiếm, người khác chỉ nghĩ hắn là uống say. Đây là tiệm cơm, thường xuyên có rất nhiều người uống say trong bữa tiệc, cũng không ai cảm thấy dị thường.

Hai người lên xe, ngồi vào vị trí Cố Lịch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng nhìn đến từng giây đang đếm ngược, tâm hắn lại treo lên một lần nữa.

Chỉ còn lại mười sáu phút!

“Ninh Hạc, nhanh lái đi!” Cố Lịch thúc giục.

“Vâng.”

Tuy lòng nghi ngờ vì sao Cố Lịch sốt ruột như thế, nhưng Ninh Hạc vẫn rất nghe lời khởi động ô tô, nhắm địa chỉ Cố Lịch đặt phòng lái xe mà chạy.